Ta sinh ra trong một gia đình gia giáo, cha mẹ ân ái, gia cảnh giàu có, vốn dĩ nên vô lo vô nghĩ mà sống cả đời vui vẻ.

Nhưng đời hay trêu đùa người khác, ta lại có một người ca ca sinh đôi khiến ta chẳng thể yên thân.

Ca ca từ nhỏ đã ngâm mình trong Tứ Thư Ngũ Kinh, lớn lên vừa được đôi chút thì bỗng một ngày lại thốt ra lời tuyên ngôn hùng hồn, nói rằng muốn tòng quân.

Chưa đầy hai năm, hắn lại khóc lóc quay về, nói rằng vẫn muốn thi trạng nguyên, làm một vị quan văn.

Phụ thân ta cầm chổi quất hắn cả buổi, cuối cùng vẫn phải mất mặt, vừa nhét bạc vừa gửi lễ, mãi mới đưa được hắn vào Quốc Tử Giám, vậy mà ngay ngày đầu nhập học hắn lại ngã gãy chân.

Tối hôm đó, hắn vừa khóc vừa sụt sùi, van xin ta giả nam trang, tạm thay hắn nhập học.

Ta và ca ca tướng mạo giống hệt nhau, nếu mặc cùng một bộ y phục đứng cạnh nhau thì ngay cả cha mẹ cũng không thể phân biệt.

Ý kiến này cũng không tệ, nhưng phí xuất hiện của ta không hề rẻ.

Sau khi đòi hắn một khoản kha khá, ta buộc mái tóc đen mềm mại bằng ngọc quan lên, lấy vải trắng ép chặt bộ ngực căng tròn, rồi ngẩng cao đầu bước vào Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám có phòng nội trú, hai người ở cùng một phòng, ta mang theo sự kỳ vọng về bạn cùng phòng mà đẩy cánh cửa trước mắt ra.

Xuân quang đột ngột hiện rõ ngay trước mắt.

Bạn cùng phòng của ta,….hắn, hắn đang thay y phục!

Thân trên của hắn đã cởi sạch sẽ. Vai rộng eo thon, dáng người cao lớn, làn da đồng cổ tỏa ánh sáng mê người, ngay cả những vết sẹo cũ lớn nhỏ cũng đầy sức hút khó tả.

Ta đỏ mặt, nhanh chóng giơ tay che mắt rồi lén lút nhìn qua kẽ ngón tay.

Wow!

Có cơ bụng!

Một múi, hai múi, ba múi… đủ tám múi cơ bụng!

Đúng là một mỹ nam tuyệt phẩm!

“Thích không? Có muốn lại đây sờ thử xem như nào không?” 

Nam nhân dung mạo tuyệt mỹ cao quý, ánh mắt mị hoặc, tựa như tuyết trên núi, trăng giữa trời.

Thật quyến rũ…

Ta chăm chú nhìn hắn, hoàn toàn không thể rời mắt. Tim đập loạn nhịp rung động, ta vừa muốn hành động thì bên tai vang lên một tiếng gọi: 

“Thái tử điện hạ.”

Là những học trò khác đi ngang qua bên ngoài, hành lễ cúi đầu với nam nhân trong phòng.

Ta kinh ngạc.

Thái tử Tiêu Dục, năm mười ba tuổi vì chống lại việc thành gia lập thất mà ra trận, đến năm hai mươi mốt tuổi khải hoàn trở về. Nhờ quân công mà vững vàng trên ngôi vị Thái tử, không ai có thể lay chuyển.

Nghe nói hắn giết người như ngóe, thích nhất là chém đầu người.

Nếu gặp đầu người nào vừa mắt, hắn sẽ dùng đầu thương nhấc lên, treo bên ngoài doanh trại bảy ngày, đến khi nó bị côn trùng gặm nhấm thành bộ xương trắng mới đem đi vứt.

Đột nhiên cảm thấy mạng sống của mình khó bảo toàn.

“Ừ?” 

Tiêu Dục thấy ta ngẩn người, lại lần nữa lên tiếng mời:

 “Thử không?”

Thử, thử, thử! Dù có chết cũng phải thử!

Ta gắng sức giữ cái đầu sắp rụng của mình, kích động chạy lên trước, đưa ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng chọc tới.

Nhưng lại bị nắm lấy.

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười nhẹ:

 “Ngươi chính là trưởng tôn nhà Trần Các Lão, Trần Vân Dịch, Trần công tử? Sinh ra lại yếu ớt thế này, da trắng eo thon, giống hệt một cô nương vậy.”

Đúng, ngài sáng suốt, ta chính là một cô nương hàng thật giá thật đây!

Cơ bụng trước mắt cứ đung đưa, ta không cam lòng. Ta dồn sức, dồn sức, lại dồn thêm sức. 

Ha, sắp chạm tới rồi…

Nhưng Tiêu Dục xoay người lùi lại, hai tay dang ra, trong chớp mắt đã mặc quần áo chỉnh tề. 

“Nếu Trần công tử thích vóc dáng của Cô như vậy thì ngày mai dậy sớm, cùng Cô luyện tập buổi sáng.”

Ta bĩu môi.

Luyện, luyện, luyện, luyện cái gì? Luyện sáng có thể nâng mông hay làm đầy ngực được không?

Ta không hài lòng thu hồi ánh mắt, nhưng lại bất ngờ thấy cảnh sau tấm bình phong, ánh mắt lập tức sáng lên.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường. Một chiếc gối dài. Một chiếc chăn.

Điều này có nghĩa là, tối nay Tiêu Dục chỉ có thể cùng ta đầu kề đầu, vai kề vai ngủ chung!

Ta đây không phải đang ở Quốc Tử Giám! Ta rõ ràng đang ở thiên đường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play