Ta suýt bị hắn hù chết.

Ánh mắt của Tiêu Dục, dịu dàng như nước, sâu lắng và tha thiết, quá dễ khiến người khác hiểu lầm.

Làm người ta có cảm giác hắn đặc biệt đến để cầu hôn ta, chính là “Trần Vân Dịch” hiện tại.

Ta nhìn sang ca ca đang giả trang trong bộ y phục nữ nhi.

Ca ca thức thời đưa cho ta một tờ giấy. Ta nhìn thử thì thấy là hôn thư. Tên nữ nhi, Trần Mạnh Hạ.

May quá, may quá….

Là ta, không phải ca ca.

Nhưng cho dù trên hôn thư là tên ca ca, người xuất giá cũng chỉ có thể là ta.

Ca ca thẳng như cây bút, lại là đích tôn duy nhất của nhà họ Trần, không thể để Tiêu Dục làm hại được.

Cơ bụng các thứ, để ta tự mình thưởng thức là đủ.

Trong lòng ta tính toán tỉ mỉ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ gật đầu coi như đáp lại.

Chuyện hôn nhân, vốn dĩ là do cha mẹ quyết định, nhờ mai mối sắp đặt, hiện tại tổ phụ và cha đều ở đây, Tiêu Dục cứ việc bàn bạc với họ.

Đứng trong hoa sảnh một lát, cảm thấy thật sự quá nhàm chán, ta liếc mắt ra hiệu cho ca ca. Ca ca gật đầu, ngay sau đó giả bộ như nàng Tây Thi ôm ngực, bóp giọng yếu ớt nói: 

“Tổ phụ, phụ thân, con bỗng thấy trong người không khỏe…”

“Để ta dìu muội muội về phòng nghỉ ngơi.”

 Ta nhanh chóng tiến đến đỡ hắn.

Tổ phụ và phụ thân đã quen với trò hề của hai chúng ta, lại có khách ở đây nên họ cũng không tiện phát tác, chỉ phẩy tay một cái, chuyển sự chú ý của Tiêu Dục, để huynh muội chúng ta vui vẻ rời đi.

“Ca.”

Khi ra khỏi hoa sảnh, ta cúi mắt nhìn chân trái của ca ca đang đứng vững trên đất: 

“Hừ, bị gãy sao?”

Ca ca lập tức làm ra vẻ đứng không vững, vừa định uỷ khuất giải thích, ta lạnh lùng cắt ngang.

“Còn dám chơi trò tâm cơ với ta?”

Ca ca á khẩu, thành thật khai báo.

“Nhuyễn Nhuyễn, chuyện này có lý do, sau này muội sẽ hiểu… hiện tại chúng ta vẫn chưa thể đổi lại.”

Nhuyễn Nhuyễn là nhũ danh của ta.

Thấy vành tai hắn hơi ửng đỏ, ta nhướn mày: 

“Vì sao?”

Gương mặt hắn càng đỏ hơn: 

“Mấy ngày trước trong cung tổ chức yến tiệc, muội không ở nhà, ta liền thay muội đi… rồi, gặp một cô nương.”

Hắn nói đến đó thì dừng. Nhưng ta vừa nghe đã hiểu:

 “Huynh dùng danh phận của ta, đi tán tỉnh cô nương?”

“Nàng hẹn ta ngày mai ra ngoại ô kinh thành dạo chơi. Nhuyễn Nhuyễn, muội thay ca chịu khổ thêm vài ngày nữa, để bù đắp… cái này, đây là cho muội.”

Ca ca ngượng ngùng đưa cho ta một gói vải dày.

Toàn sách là sách.

Ta mở ra xem, cảm thấy hài lòng mới tha cho ca ca một lần.

Ôi, Quốc Tử Giám với ca ca không thích đọc sách quả là nơi khổ sở, nhưng với ta, người thích nhìn mỹ nam và cơ bụng, lại là thiên đường!

Ta ôm sách, hớn hở đến thư phòng của ca ca rồi cẩn thận đem từng cuốn sách mà ca ca dâng nộp, xếp lên kệ sách riêng của mình.

“Trần công tử, ngươi đang làm gì?”

Giọng nói bất ngờ vang lên ở sau lưng khiến ta giật bắn cả người, quyển sách trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất.

Trang sách bị gió thổi lật mở, hai nam nhân dung mạo tuyệt mỹ ôm nhau trong làn nước bồng bềnh hiện ra.

Hoa anh đào rơi, bầu không khí mập mờ và mê hoặc. Tiêu Dục ngẩn người, nhìn ta:

 “Trần công tử, thì ra ngươi thích thế này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play