Ta vội vàng nắm chặt cổ áo. Ánh mắt kín đáo liếc xuống ngực mình.
Phù, cũng may là y phục rộng thùng thình nên chẳng lộ ra chút gì!
“Ừm?” Tiêu Dục thúc giục.
Ta bĩu môi, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt.
Ta giật lại mảnh vải trong tay hắn, cuộn lại, cuộn thành dải dài rồi leo lên ghế, ném dải vải qua xà nhà, buộc thành một nút thòng lọng.
“Vừa rồi trở về, có mấy người mắng ta là tiểu ác ma, bọn họ cười nhạo, ức hiếp, lăng mạ ta… Ta, ta không muốn sống nữa! Đây là dải lụa trắng dùng để kết thúc sinh mạng ta!”
Tiêu Dục yên lặng nhìn ta.
Không đúng, lời thoại ta đều đã nói xong rồi, sao hắn vẫn không ngăn cản?
Hắn không ngăn, ta làm sao hạ đài được đây!
Sợ Tiêu Dục sinh nghi, ta nghiến răng, đưa cổ vào vòng thòng lọng.
Tiêu Dục cuối cùng cũng mở miệng:
“Ai ức hiếp ngươi?”
Ta nghĩ một lúc:
“Ta chỉ nhớ có nhị công tử phủ Trung Viễn Bá, Tần Lĩnh.”
Tần Lĩnh tướng mạo không tệ, nên ta nhớ rõ hắn.
Dám bôi nhọ ca ca ta là đoạn tụ, ta đây sẽ đào một cái hố, ép hắn nhảy xuống!
Không ngoài dự đoán, Tiêu Dục nói:
“Cô sẽ thay ngươi báo thù, xuống đi!”
Ta lập tức ngoan ngoãn tụt xuống.
Tiêu Dục không giống ta, hắn không đến Quốc Tử Giám để học, mà là để dạy. Hắn là phu tử của Võ Viện.
Ca ca ta muốn thi trạng nguyên nên chọn Văn Viện, nhưng phủ Trung Viễn Bá từ đời này qua đời khác đều theo con đường võ học, Tần Lĩnh chắc chắn là người của Võ Viện.
Lần này hẳn là có trò hay để xem.
…
Không có trò hay nào cả.
Tần Lĩnh quá nhát gan, giữa đêm đã đến tìm ta xin lỗi, để chuộc tội, hắn nói sẽ dẫn ta ra ngoài mở mang tầm mắt.
Hắn còn cố ý nháy mắt ra hiệu. Ta ngửi thấy khí chất đồng đạo, nghĩ ngợi một chút liền đồng ý.
Nhà họ Trần gia giáo nghiêm ngặt, đối với con trai còn dễ dãi chút, nhưng với con gái lại cực kỳ khắt khe. Bình thường không việc gì thì không được ra ngoài, dù có việc cũng phải có người hầu theo sau, chẳng thể làm được chuyện xấu nào.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để ta tự do ra phố.
Chúng ta trèo tường trốn khỏi Quốc Tử Giám.
Đến trước một con hẻm sáng rực đèn đuốc. Ngựa nghiêng bóng cầu xiêu, khắp lầu tay áo đỏ vẫy gọi.
Cô nương đứng bên cạnh thiếu niên, áo quần mỏng manh, hương thơm thoảng qua.
Ta bị mê hoặc, nhìn không chớp mắt.
“Bên phải là thanh lâu, bên trái là Nam Phong Quán. Trần công tử thích khác người, vậy chúng ta đi về bên trái…”
Ta giữ chặt lấy Tần Lĩnh đang lải nhải, đi thẳng vào thanh lâu.
Dù thích nam nhân đẹp, nhưng sau khi đã thưởng thức yến tiệc như Tiêu Dục, thì cháo trắng dưa muối tầm thường chẳng còn lọt mắt. Chi bằng vào thanh lâu học trộm vài chiêu.
“Vị công tử này trông thật quen mắt.”
Một cô nương bước lên đón, cười duyên dựa vào người ta:
“Giống hệt người đêm qua trong mộng đã tùy tiện trêu ghẹo nô gia!”
Nàng khẽ thổi hơi vào tai ta.
Chỉ thế thôi sao? Trình độ này, ta cũng làm được vậy!