Vừa nói, ta vừa nhanh tay, định…

Dĩ nhiên là không chạm được rồi.

Buồn cười chết mất!

Tám năm lăn lộn trên chiến trường, khi Tiêu Dục tỉnh táo thì hắn chính là một con sư tử đực. Nếu hắn không muốn thì ai có thể đụng đến hắn?

Dù sao thì ta không thể sờ được cái cơ bụng tám múi đó. Hơn nữa, ý ta vốn không phải thật sự làm gì xấu, chỉ là muốn nhân lúc hắn mất cảnh giác mà chuồn đi.

Nhưng không hiểu sao hai chân lại vừa mỏi vừa đau, cứ như vừa đi bộ đường dài suốt ba ngày ba đêm… vì vậy ta vừa đứng dậy đã lại ngã xuống.

Thế mà vừa hay quỳ ngay trước mặt Tiêu Dục.

“Trần công tử không cần hành đại lễ này, Cô tha thứ sự mạo phạm của ngươi là được.” 

Tiêu Dục ngẩn ra, ngay lập tức đưa tay đỡ ta.

Nhìn ý cười nơi khóe mắt, khóe mày của hắn, ta cảm giác máu trong họng như bị nghẹn lại, nuốt không trôi mà cũng không phun ra được.

“Mau đi rửa mặt, Cô sẽ đưa ngươi đi tập luyện buổi sáng.”

Gì cơ? Bên ngoài trời còn tối mịt đấy!

 Ta vội vàng lắc đầu: 

“Không cần, không cần! Tám múi cơ bụng của điện hạ chắc chắn là trời sinh, phàm nhân như ta, dù có cố gắng thế nào cũng không đạt được.”

Tiêu Dục trực tiếp nhấc ta lên.

Ngón tay thon dài của hắn lướt qua bộ y phục đặt trên mép giường, dáng vẻ như muốn mặc hộ ta.

Dù ta có gan lớn hơn trời, muốn dán sát hắn, nhưng sợ hắn phát hiện ra thân phận nữ nhi của ta nên chỉ có thể tiếc nuối lùi lại.

Thế là ta bị Tiêu Dục nửa ép buộc nửa lôi kéo mà đưa đến võ trường.

Hắn yêu cầu ta hạ tấn. Ta hoàn toàn không muốn. Cho đến khi Tiêu Dục đứng ngay trước mặt, chỉnh tư thế cho ta.

Hắn một tay nhẹ đỡ lấy eo ta, tay kia nâng cánh tay ta, giống như đang ôm lấy ta.

Ta… ta giả bộ không đứng vững, ngã thẳng vào lòng hắn, hai tay ta thuận thế mà đặt lên ngực hắn.

Wow!

“Hài lòng không?” Tiêu Dục hỏi.

Ồ, hắn có vẻ không tức giận? Ta càng lớn gan hơn:

 “Hài lòng!”

“Hạ tấn!”

“Được ngay!”

Cuối cùng đạt được ý nguyện, đừng nói là hạ tấn, lên núi đao ta cũng có thể!

À, ta không thể!

Mới một nén nhang sau là ta ngã lăn xuống đất rồi.

Tập luyện buổi sáng là chuyện không thể nào, ta chạy đây..

Vừa rẽ qua hành lang, liền nghe thấy những tiếng xì xào vang lên bên tai.

“Nghe nói tên tiểu ác ma của nhà họ Trần cũng vào Quốc Tử Giám?”

“Đúng vậy, các ngươi phải tránh xa Trần Vân Dịch! Hắn là đoạn tụ! Ta từng tận mắt thấy hắn trêu ghẹo thư sinh giữa phố!”

“Hắn còn đột nhập Nam Phong Quán, mua liền một hơi chín tiểu quan về làm thiếp!”

Ta cười tươi rói tiến tới: 

“Đúng vậy! Trần Vân Dịch quả thật không phải là thứ tốt lành gì!”

Mắng ca ca, chuyện này ta rành nhất!

Mấy học trò đang bàn tán sau lưng nghe thấy, quay đầu nhìn ta thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bọn họ cúi người xin lỗi qua loa, rồi tản ra như ong vỡ tổ. Ta giơ tay muốn giữ lại, nhưng không kịp.

Ai da, ta còn chưa mắng đã miệng mà!

Buồn bã trở về phòng tắm rửa, sợ Tiêu Dục bất ngờ quay lại nên ta còn cẩn thận chốt cửa từ bên trong.

Nhưng vừa tắm xong bước ra, Tiêu Dục đã đứng ngay bên giường. Ngón tay thon dài của hắn cầm lấy dải băng trắng buộc ngực của ta, hắn nghi hoặc hỏi: 

“Đây là gì?”

Hỏng rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play