Hề Dung thấy Lục Phong mím môi thành một đường thẳng tắp, ngón tay thon dài nắm lấy then cửa ký túc xá.
"Rầm!"
Một tiếng đóng cửa mạnh đến mức làm Hề Dung hoảng sợ.
Lục Thác hung hăng trừng mắt lườm phòng ký túc xá của Lục Phong, "Xui xẻo thật, không ngờ hắn lại ở ngay phòng bên cạnh."
Lại khó chịu nhìn Hề Dung, "Thất thần làm gì, không mau vào đi?"
Hề Dung bước vào phòng, nghe thấy Lục Thác đóng cửa lại.
Người hầu trong nhà làm việc vô cùng chu đáo, giường đã được dọn sẵn.
Ký túc xá tiêu chuẩn dành cho hai người, không gian cũng rất rộng rãi. Giường, bàn học, tủ quần áo, mọi thứ đều đầy đủ, phòng vệ sinh cũng được quét dọn sạch sẽ.
"Tôi còn tưởng cậu gặp chuyện gì nguy hiểm, đồ ăn vặt đều rơi hết, tôi tìm cậu cả buổi!" Lục Thác có chút tức giận, "Không ngờ cậu lại đi tìm Lục Phong chơi. Thế nào? Thấy hắn có chút tiền đồ rồi nên định nịnh bợ hắn à?"
Lục gia từng có một đứa con riêng được gia chủ mang về, nhưng đứa trẻ đó còn chưa kịp nhập hộ khẩu thì gia chủ đã qua đời. Nhiều năm qua, vị anh họ cả của Lục Thác, cũng chính là người anh cùng cha khác mẹ của Lục Phong đã lên làm gia chủ.
Người anh đó quanh năm không ở trong nước, mà Hề Dung lại là kẻ rất biết xu nịnh, bao năm nay luôn đi theo bợ đỡ cậu ta.
Hiện tại.
Nghe nói Lục Phong cũng có bản lĩnh.
Vừa mới chuyển trường đến đây liền bắt đầu làm thân với người khác.
"Khó trách trong nhà bắt cậu chuyển trường đến đây mà cậu không hề có một lời oán hận nào, hóa ra sớm đã muốn thông đồng với hắn?"
Trước đây có thể đôi mắt đó khiến người ta chán ghét vì quá thực dụng, nhưng không biết từ khi nào lại trở nên thuận mắt hơn.
"Người ta ở ngay phòng bên cạnh, càng tiện cho cậu lén lút nịnh bợ đúng không?"
Không nhịn được buông lời châm chọc, trách cậu không nên như vậy, như thể đang phản bội ai đó.
Cậu ta tìm kiếm suốt một hồi, vội vã nhặt từng gói đồ ăn vặt rơi vãi trên sân thể dục, trông chẳng khác gì một kẻ ngốc đang cố tìm người, sợ rằng người nọ sẽ giống như trong những lời đồn ma quái ở trường mà đột nhiên mất tích.
Không nghĩ tới Hề Dung lại xuất hiện một cách bình tĩnh như vậy, cùng kẻ thù không đội trời chung của cậu ta ngay trước cửa ký túc xá.
Có vẻ cậu ta thật ngốc.
Nhưng mà...
"Làm cái gì vậy! Làm như tôi khi dễ cậu không bằng, rõ ràng vừa nãy là hắn khiến cậu khó chịu mà."
Không biết đã làm gì mà bây giờ lại trông giống như một con mèo nhỏ lấm lem. Khuôn mặt trắng trẻo như sứ vương chút bụi bẩn, vài sợi tóc đen mềm ướt dính bết lên mặt.
Vừa bị trách mắng, đôi mắt liền đỏ hoe, cũng không dám phản bác.
Thật đáng thương đến chết mất.
Không hiểu sao lại bị cậu chọc tức, Lục Thác hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc. "Vừa rồi đi nơi nào?"
Hề Dung nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Không đi đâu cả."
[ A ]
Alpha trào phúng cười lạnh một tiếng.
Hề Dung tuy sợ giao tiếp với người khác, nhưng bụng đầy ủy khuất, vậy mà hiện tại Alpha còn tỏ thái độ âm dương quái khí*.
(*Âm dương quái khí (阴阳怪气) là một cụm từ tiếng Trung mang ý nghĩa châm biếm, chỉ thái độ hoặc cách nói chuyện có ẩn ý, không rõ ràng, thường mang hàm ý mỉa mai, châm chọc hoặc khó chịu.)
[ Hề Dung: Cười tôi cái gì, tôi có làm gì không đúng sao? ]
[ Sao không kể với Lục Thác rằng cậu bị bọn họ bắt nạt? Cậu ta sẽ giúp cậu báo thù. ]
[ Hề Dung: Nhưng mà, người chơi khả năng có đạo cụ… ]
Lỡ như Lục Thác nhất thời xúc động thật sự đi trả thù giúp cậu, rồi bị người chơi…giết thì làm sao bây giờ?
[ . ] Thôi vậy.
[ Dựa theo thiết lập nhân vật, cậu nên tỏ ra hư một chút. ]
Nhưng mà tôi...không biết làm sao.
Ngoài hiện thực còn chẳng dám nói chuyện với người khác. Nếu là game thực tế ảo, có lẽ cậu sẽ gan dạ hơn chút, nhưng trò chơi này lại quá chân thực.
Cảm giác cứ như đang thật sự tiếp xúc với người thật vậy.
Mà cậu đâu có biết diễn xuất.
[ Từ từ rồi sẽ quen thôi. ]
Giống như đối với cậu có phần khoan dung hơn.
Nhưng rồi lại lập tức trở nên nghiêm khắc.
[ OOC sẽ trừ điểm cậu. ]
Tâm tình tựa như tàu lượn siêu tốc, vừa mới ủy khuất lập tức bùng nổ.
"Không đi đâu mà sao đồng phục lại dơ như vậy?" Giọng Lục Thác đặc biệt hung dữ.
Không kìm được, đôi mắt đã đỏ hoe.
"Ơ..." Lục Thác hoảng loạn, "Cậu, cậu đừng khóc, tôi không phải đang trách cậu..."
Đôi mắt nhỏ xinh đẹp ấy chớp một cái liền ngân ngấn nước, từng giọt rơi xuống như pha lê, hàng mi dài ướt đẫm, giọng nghẹn ngào pha lẫn tiếng nức nở khe khẽ, "Tôi thấy không thoải mái, muốn tắm một chút..."
Lục Thác vội vàng tìm quần áo cho cậu.
Tay chân luống cuống lật tung tủ đồ, cẩn thận lấy một bộ chỉnh tề ra, đến lúc đưa qua mới hơi sửng sốt.
Cậu ta điên rồi sao, tại sao lại đi tìm quần áo cho một con chó săn của mình.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua gương mặt vừa lau nước mắt xong đã lại ướt đẫm, xinh đẹp đến vô lý, ma xui quỷ khiến mà nói, "Quần áo tìm xong rồi."
"...Cảm ơn."
Mãi đến khi cánh cửa phòng tắm khép lại, cậu ta mới nghiến răng nghiến lợi trong ký túc xá.
Điên rồi! Cậu ta đúng là điên thật rồi!
Cậu ta là loại người chỉ cần thấy ai rơi nước mắt liền mềm lòng sao?
Hơn nữa, con trai mà khóc thật sự là ghê tởm chết mất! Khóc cái quỷ gì, cậu ta đâu có bắt nạt cậu!
Đây chẳng phải đúng kiểu trà xanh trong truyền thuyết sao?
Chậc chậc chậc.
Thực sự có thủ đoạn.
...
Nhà vệ sinh trong trường được thiết kế tách biệt khu khô và khu ướt, từ bồn cầu đến vòi sen đều vô cùng sang trọng.
Học sinh trường Minh Đức hoặc là con nhà giàu, hoặc là đứng đầu về thành tích, nên đời sống sinh hoạt cũng được chăm lo đến mức xa hoa.
Chiếc áo khoác dính đầy bụi, sau lưng bẩn lem luốc, gương mặt cũng chẳng biết va vào đâu mà nhếch nhác như một chú mèo hoang, đôi mắt cũng khóc đến sưng đỏ.
Lúc còn ở phòng tập thể dục, làn da bị tiếp xúc, chắc chắn là phát bệnh rồi. Người ra mồ hôi nhễ nhại, áo trong cũng đã ướt sũng.
Dòng nước ấm ào xuống, Hề Dung cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cơn mệt mỏi như thể tan biến.
Cậu kiểm tra toàn thân, ngoài vài chỗ bị đỏ lên do va chạm thì không có thương tích gì.
Lần này tắm hơi lâu, đến khi ra ngoài, Lục Thác đã không còn ở ký túc xá.
Vội vàng sấy tóc, vừa chui vào chăn đã ngủ say.
Lúc tỉnh dậy, trời đã tối hẳn, ký túc xá cũng không bật đèn. Mơ hồ nghe thấy bên ngoài có âm thanh gì đó.
"Lục Thác?"
Không có người đáp lại.
Lục Thác vẫn chưa trở về.
Cậu bước đến cửa, ấn công tắc đèn, nhưng ánh sáng trong tưởng tượng không hề xuất hiện. Ký túc xá dường như... mất điện?
Cánh cửa bỗng bị thứ gì đó nặng nề đụng vào.
"Rầm!" một tiếng làm Hề Dung khiếp sợ.
"Lục Thác, là cậu sao?"
Bên ngoài vọng đến tiếng thở dốc sột soạt, dường như xuyên qua lớp cửa gỗ dày mà truyền vào trong. Trong phòng tối om, những âm thanh ngoài đó lại càng trở nên rõ ràng.
Tiếng thở nặng nề dần gấp gáp hơn, vừa ẩm ướt vừa dồn dập. Ngay sau đó, một cú đập mạnh vang lên trên cửa phòng cậu, âm thanh tràn ngập sợ hãi, "Cứu mạng! Cứu tôi với!!"
"Cứu tôi...bên ngoài có quái vật..."
Hết lần này đến lần khác, giọng nói gấp gáp vang lên như thể nếu Hề Dung không mở cửa, người này sẽ chết ngay trước cửa phòng cậu.
"A a a! Nó đến rồi!!!"
Tay Hề Dung run lên, cậu chần chừ nắm lấy chốt cửa, kéo hé ra một khe nhỏ, nhìn thấy bên ngoài là một nam sinh cao gầy đang đứng đó.
Cậu không thể làm ngơ trước một người sắp chết mà không cứu.
Cậu vẫn chưa quen với mức độ nguy hiểm trong trò chơi này.
[ Đóng cửa! ]
Alpha không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng đã không còn kịp nữa, nam sinh bên ngoài nhân lúc khe cửa mở liền lao vào, sức lực lớn đến mức đẩy ngã cả Hề Dung.
Cậu lảo đảo lùi về sau mấy bước, còn nam sinh kia thì ngay lập tức đóng chặt cửa lại.
Người nọ nằm bệt dưới sàn, thở hổn hển từng ngụm, chân run bần bật.
"Cậu...không sao chứ?" Hề Dung hỏi.
Trong bóng tối không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đồng phục trường, xác nhận đây đúng là học sinh cùng trường.
"Cảm ơn cậu... Vừa nãy bên ngoài có quái vật đuổi theo tôi. Nếu không có cậu cứu tôi, tôi đã chết rồi..."
Giọng nói khẽ run, mang theo chút sắc nhọn mong manh, tràn đầy nỗi sợ hãi đã có thể giúp Hề Dung hiểu được tình hình.
Hắn khom lưng thở dốc một lát, sau đó đứng thẳng lên, so với Hề Dung cao hơn nửa cái đầu rồi cúi người, lịch sự nói lời cảm tạ.
"Thực sự không biết phải cảm ơn cậu thế nào. Cậu muốn gì cứ nói, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu..."
Giọng hắn có hơi kích động, luống cuống lục lọi trong túi quần áo, "Đây, Hề Dung, đây là đạo cụ bảo mệnh của tôi, tôi tặng cho cậu..."
Bàn tay hắn vươn ra, như muốn đưa một vật quan trọng cho Hề Dung nhưng Hề Dung sợ hãi bị chạm vào liền theo bản năng lùi lại vài bước.
Nói đến đạo cụ.
Đây là một người chơi.
Hề Dung không nhận.
"Sao vậy? Vì sao cậu không nhận? Cậu có phải muốn đuổi tôi ra ngoài sao? Cậu không muốn cùng tôi ngủ tối nay ư..."
Hắn càng nói, giọng càng kích động, thanh âm cũng nhanh chóng thay đổi, "Hề Dung! Hề Dung! Cậu trốn cái gì? Tại sao, tại sao cậu không nhận lấy đồ của tôi..."
Hắn nói càng lúc càng dồn dập, rồi bất ngờ lao về phía Hề Dung.
Hề Dung vội vàng trốn vào nhà vệ sinh.
Nhưng chưa kịp chạm vào cánh cửa, đã bị bắt được.
Trong tay cậu bỗng bị nhét vào một thứ rất lớn, ướt át, trơn trượt. Một bàn tay của Hề Dung không thể cầm chắc, xúc cảm ấm nóng trong lòng bàn tay làm trong lòng cậu sợ hãi, như thể vật gì đó đang sống ở trong lòng bàn tay Hề Dung đập lên từng nhịp.
Cậu sợ đến mức muốn ném đi nhưng bàn tay của nam sinh kia rất lớn, cưỡng bức cậu phải giữ chặt lấy thứ đó.
Giống như nội tạng của động vật.
Hắn nói "đạo cụ".
Hề Dung không thể xác định, giống hệt một trái tim, nó đập lên.
Thật đáng sợ.
"Cuối cùng cậu cũng chịu nhận rồi...Hì hì..."
Giọng hắn trầm xuống, nghe như thể thần kinh có chút kích động mà cười khẽ.
Sức lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ nhẹ nhàng ôm một cái đã dễ dàng đặt Hề Dung ngồi xuống nắp bồn cầu.
Làn da lại một lần nữa bị chạm vào, cảm giác dày đặc khó chịu khiến da đầu cậu tê dại. Nam sinh trước mặt vừa ướt sũng vừa nhớp nháp, dính lấy người Hề Dung, cảm giác bết dính ấy càng làm cậu không thể chịu nổi.
Người chơi này giống như một con quái vật bị đột biến.
Hô hấp của Hề Dung trở nên dồn dập, cậu như một con cá sắp chết khát, há miệng hớp lấy không khí, cơ thể run rẩy. Trên tay cậu nắm chặt thứ gì đó kỳ lạ, bị ép phải giữ lấy, không thể ném xuống.
Nam sinh rõ ràng không bình thường này lại tiến sát cậu, Hề Dung có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn đang nhìn mình.
“Hôm nay lúc ở phòng thể dục tôi đã sớm muốn như thế này rồi…”
Cậu cảm giác được mình bị nhấc bổng lên, đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy eo, siết đến mức hơi đau. Trong cơn hoảng hốt, Hề Dung nhớ lại lúc ở phòng thể dục, hôm nay tổng cộng có năm người chơi. Cậu nhớ rõ có một người chơi từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng.
Còn có thể nhớ gương mặt hắn, một gương mặt rất thanh tú.
Nhưng lúc này, hắn như biến thành một thứ quái vật gì đó. Nam sinh quái dị ấy bật cười khẽ, ghé sát tai Hề Dung, giọng nói đầy phấn khích:
“Cái tên Dư Minh Tôn kia có làm đau cậu không? Cậu bị dọa khóc đúng không, nhưng rồi hắn lại thả cậu ra. Rõ ràng khi ấy vẫn chưa đạt được hảo cảm, vậy mà hắn lại thả cậu…”
Những người chơi như Dư Minh Tôn, vì muốn tăng hảo cảm với Lục Phong, đã cố tình bắt nạt cậu. Giờ phút này, chuyện ấy lại bị một người chơi đã biến dị nhắc lại lần nữa, thậm chí còn hưng phấn thưởng thức phản ứng sợ hãi của kẻ yếu khi bị ức hiếp.
Như thể một con quái vật xúc tu trong phim điện ảnh hay game, một xúc tu dài ngoằng trườn từ cằm Hề Dung lên đến vành tai. Cảm giác nhớp nháp ghê tởm khiến Hề Dung quay đầu đi.
Giống như bị rắn quấn lấy.
[ Thứ trên tay cậu là trái tim hắn, bóp nát nó. ]
Hề Dung nghe thấy hai chữ “trái tim”, theo phản xạ muốn vứt nó đi. Nhưng cảm giác ấm áp, nhớp nháp trong lòng bàn tay, cùng với mùi tanh nồng của nội tạng và xúc cảm trơn trượt như sâu mềm khiến cả người Hề Dung nổi da gà.
Chính cậu chẳng còn chút sức lực nào.
Càng siết chặt thêm một chút, cậu có thể cảm nhận rõ ràng trái tim trong tay mình đang đập càng lúc càng mãnh liệt.
Như thể đang giết người vậy, cậu nghẹn ngào không thành tiếng.
[ Hề Dung: Tôi muốn biết…Người chơi, là người thật sao? ]
Giọng Alpha lạnh lẽo vô cảm.
[ Ký chủ không có quyền hạn. ]
Tay Hề Dung run lên một chút.
[ Hề Dung: Đây là game thực tế ảo, chỉ có ý thức được đưa vào, hay là thân thể thật sự cũng bị đưa vào? ]
[ Những loại sinh vật như vậy có rất nhiều. ]
Hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo. Ẩn ý trong câu trả lời ấy lại khiến tâm lý Hề Dung càng thêm nặng nề.
“Dung Dung… Đừng khóc mà, tôi có phải đã dọa cậu sợ rồi không?”
Hề Dung nức nở nói: “Tôi thật sự rất khó chịu, thật sự rất khó chịu…”
Tay cậu run lên bần bật.
“Dung Dung thấy khó chịu ở đâu, tôi sẽ giúp cậu chữa khỏi. Ở hiện thực, tôi chính là bác sĩ…”
Một vật đã không còn thuộc phạm trù con người siết chặt động mạch của Hề Dung trên cổ hắn, khống chế hơi thở của hắn, vừa tàn nhẫn vừa mang theo cơn cuồng say điên dại. Rõ ràng nó như đang giết chết hắn, nhưng đồng thời lại đặt mạch máu của chính nó vào tay Hề Dung.
Bàn tay của Hề Dung càng siết càng chặt, nhịp tim đập nhanh đến mức đáng sợ.
Cậu sắp giết người sao?
Trong hiện thực, cậu chẳng qua chỉ là một lập trình viên 21 tuổi, đến cả gà còn chưa từng giết qua.
Trái tim của một người trưởng thành vẫn còn đang đập, nhưng bàn tay gõ bàn phím lại không có dũng khí lớn như vậy.
Để làm được điều đó, cần sức lực và cả sát niệm thật lớn.
Ý nghĩ đáng sợ này khiến cậu gần như nghẹt thở.
Đột nhiên.
"Rầm!" một tiếng, cánh cửa bị đẩy mạnh ra.
Trọng lượng đang đè nặng trên người chợt biến mất. Con quái vật kinh khủng kia đột nhiên bị một thứ gì đó nắm lấy rồi vứt ra khỏi phòng tắm. Trong bóng tối vang lên những âm thanh hỗn loạn, như thể một cuộc chiến dữ dội của dã thú đang diễn ra, xen lẫn tiếng bàn ghế bị va đập.
Chốc lát sau, mọi thứ im ắng trở lại.
Đồ vật trong tay cũng biến mất.
An tĩnh một hồi lâu, đèn trong nhà vệ sinh đột nhiên sáng lên.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Hề Dung lùi sát vào tường, cậu thấy Lục Phong lạnh lùng đứng ở cửa.
"Sao không bật đèn?"