“Hộ khẩu của mày còn chưa chuyển vào, gia chủ Lục gia đã chết rồi. Mẹ con chúng ta ở Lục gia không nơi nương tựa, Dung Dung ngoan, mày phải thân thiết với đại ca mày hơn. Còn cái đứa con riêng không có danh phận kia, Lục Phong, mày quan tâm nó làm cái gì?”
Mẹ bỗng nhiên dùng lực kéo mạnh tay áo cậu, không kiên nhẫn nói:
“Ngẩn người làm gì hả! Mày có còn muốn ở lại Lục gia mà làm tiểu thiếu gia phú giá không!?”
Hề Dung, lúc này chỉ khoảng tám tuổi, đôi mắt xinh đẹp vô thần nhìn vào giữa không trung, thoạt nhìn như đang phát ngốc.
Không ai có thể thấy những dòng chữ lơ lửng trong hư không.
Trên đỉnh đầu người phụ nữ trang điểm tinh xảo kia, một hàng chú thích xuất hiện:
[Mẹ nuôi]
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, ngay cả tên cũng không có, thoạt nhìn còn chẳng bằng cậu, một nhân vật pháo hôi bên lề.
Ít ra, chú thích của cậu vẫn là [Lục Phong - Anh trai kết nghĩa]. Sau khi hệ thống bắt được thông tin về cậu, nó còn bổ sung thêm tên [Hề Dung], thậm chí, một dòng chữ nhỏ hơn hiện lên, viết rõ vai trò của cậu trong cốt truyện:
[Bóng ma thời niên thiếu của nam chính Lục Phong, từ nhỏ lấy việc bắt nạt Lục Phong làm niềm vui.]
Rõ ràng là vai ác.
Mặc dù chỉ là một vai ác pháo hôi, nhưng kết cục trong trò chơi lại vô cùng thảm khốc.
Huống hồ.
Trò chơi này đã tan vỡ.
Tựa game thực tế ảo đình đám "Ôn Nhu Bẫy Rập" chỉ sau ba tháng ra mắt đã mang lại lợi nhuận khổng lồ cho công ty. Trò chơi nổi tiếng nhờ vào đồ họa hoàn mỹ, tạo hình nam chính đầy phong cách, tình tiết độc đáo mới lạ, kết hợp với những tuyến tình cảm ngọt ngào nhằm thu hút hàng vạn thiếu nữ sẵn sàng vung tiền.
Không chỉ vậy, bởi vì mức độ chinh phục nhân vật trong trò chơi quá khó, lại có cơ chế như một chiếc bẫy khiến người chơi càng dấn thân càng không thể dứt ra, nên ngay cả các game thủ nam vốn sành sỏi với thể loại này cũng bị cuốn vào "Ôn Nhu Bẫy Rập", hơn nữa còn thừa nhận rằng “Không hề thấy hối hận khi lọt hố.”
Nhưng mấy ngày trước, trò chơi đột nhiên bị một loại virus không xác định tấn công, khiến các nhân vật trong game liên tục tan vỡ, đồng loạt phát động công kích người chơi.
“Hắn rút ra một con dao từ chiếc bánh kem ngọt.”
“Điện hạ thân vương, ngay khoảnh khắc hôn ta, liền há miệng cắn rớt đầu ta.”
“Vừa mới trao đổi nhẫn với Đại Thiên Sứ trưởng, hắn đã móc tim ta ra.”
Sự hỗn loạn quỷ dị và điên cuồng này khiến người chơi kinh hoảng chạy trốn, ngay cả NPC qua đường cũng bỗng nhiên trở nên cực kỳ hung hãn.
Đáng sợ hơn chính là hàng loạt người chơi không thể đăng xuất bình thường, bị NPC giết vô số lần.
Hề Dung nhận được nhiệm vụ ngụy trang thành một NPC trong trò chơi để tiến vào "Ôn Nhu Bẫy Rập" cứu vớt những người chơi.
Không ngờ rằng, khi hệ thống kiểm tra trạng thái đăng xuất, nó xác nhận toàn bộ người chơi đã rời khỏi game, sau đó phong bế hoàn toàn cổng đăng xuất.
Hề Dung trở thành một NPC bị bỏ lại trong thế giới này.
Sau đó, ngay khi vừa mở mắt, cậu liền thấy một đứa trẻ nhỏ, đáng yêu, mềm mềm đang níu lấy cậu gọi ca ca.
Nếu không phải nhìn thấy chú thích trên đỉnh đầu đứa trẻ, có lẽ Hề Dung sẽ nghĩ rằng mình vừa tỉnh lại trong bệnh viện lại gặp được tiểu thiếu gia nhà ai đi lạc, nước mắt lưng tròng gọi ca ca.
Một đứa bé sáu bảy tuổi, mềm mại, nhút nhát, sợ sệt gọi ca ca kêu đói, ai nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng.
“Con đã biết, mẹ”
Dựa theo những thông tin trước mắt, Hề Dung theo mẹ đến Lục gia, trùng hợp thay, cha kế của cậu còn chưa kịp nhập hộ khẩu cho cậu thì đã chết.
Mẹ con cậu dù vẫn còn được ở lại Lục gia, nhưng lúc nào cũng sống trong lo âu, sợ hãi. Từ nhỏ mẹ cậu đã dạy cậu phải nịnh trên, đạp dưới.
Mà Lục Phong, kẻ thảm hại vô cùng chật vật, chính là một đứa con riêng bởi vì mẹ của hắn mất vì bệnh, nên hắn bị đưa về Lục gia để nuôi dưỡng.
Vừa mới thành niên, đại ca đã giành được vị trí gia chủ, mà vị đại ca này căm ghét nhất là mẹ của Lục Phong, mẹ con Hề Dung là những người tiếp theo.
“Ừm, Dung Dung ngoan, đi ngủ sớm một chút. Ngày mai cùng anh họ đi học, đừng để ý đến cái sao chổi kia.”
Ồ, quả nhiên mỹ cường thảm nam chính thời thơ ấu đều vô cùng u ám. Đặc biệt là khi đã biết trước cốt truyện, Hề Dung càng cảm thấy thương xót cho Lục Phong.
Đây là game thực tế ảo "Ôn Nhu Bẫy Rập”, thuộc phần "Đỉnh Cấp Ái Muội” của series vườn trường đơn nguyên bổn*. Nam chính Lục Phong có độ nổi tiếng nhất trong top 3. So với các phần khác trong series vốn có nhiều thiết lập giả tưởng hoa mỹ, lòe loẹt, nhưng Lục Phong lại có thiết lập vô cùng hấp dẫn, đúng chuẩn một nam thần đỉnh cấp.
(*"Vườn trường đơn nguyên bổn" (校园单元本) là tiểu thuyết lấy bối cảnh học đường, được viết theo dạng nhiều câu chuyện nhỏ độc lập nhưng vẫn có sự liên kết chung về không gian, nhân vật hoặc chủ đề.)
Lục Phong chính là nhân vật được thiết kế hoàn hảo từ ngoại hình đến tính cách, lại còn được buff ở cả nghệ thuật lẫn học thuật, hoàn toàn phù hợp với tâm ý của muôn vàn thiếu nữ. Hơn nữa vì thơ ấu bi thảm, thiếu niên vùng lên mạnh mẽ, thoát ly gia tộc, tự mình gây dựng sự nghiệp, cuối cùng đạt thành công lớn. Hoàn toàn thỏa mãn hình mẫu của một tổng tài bá đạo trong tương lai và người vợ nhỏ đáng yêu được cưng chiều trong câu chuyện tình ngọt sủng luyến ái.
Mà quá khứ thê thảm của Lục Phong lại chính là điểm mấu chốt để người chơi công lược hắn. Tuy rằng game này có độ khó cao, dù đã ba tháng kể từ khi ra mắt mà chưa ai công lược được Lục Phong hoàn toàn, nhưng theo lời những người chơi kỳ cựu, quá khứ của hắn là một “điểm bán” cực lớn.
Ví dụ như Lục Phong có chứng sợ không gian giam cầm. Đây là một chi tiết cực kỳ hiếm xuất hiện, nếu người chơi tình cờ khám phá ra và chữa khỏi cho hắn, hảo cảm sẽ tăng ngay 10 điểm.
Mà kẻ đã khiến Lục Phong có nỗi sợ này, chính là anh trai kết nghĩa của hắn.
Hề Dung ngẩng đầu nhìn dòng chữ chú thích của mình.
[ Anh trai kết nghĩa của Lục Phong ]
Quả nhiên là cậu.
Nghe nói giúp Lục Phong vượt qua khó khăn có thể tăng 5 điểm hảo cảm.
Đúng là cảm ơn thật đấy.
Vốn dĩ cậu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng nếu giúp Lục Phong xử lý kẻ đối đầu, hảo cảm vẫn có thể tăng lên.
Chỉ nghĩ đến việc vị anh trai kết nghĩa này đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho Lục Phong cũng đủ hiểu mức độ nghiêm trọng.
Nếu thật sự bám sát nguyên cốt truyện, đúng là đang tự tìm đường chết.
Hề Dung ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.
Dinh thự Lục gia giống như một trang viên rộng lớn, khu nhà chính là nơi gia chủ sinh sống, tổng cộng có năm tầng. Phòng của Hề Dung nằm trên tầng ba.
Ánh đèn ở hành lang tầng ba mờ hơn so với tầng hai. Khi đang chuẩn bị vào phòng, Hề Dung chợt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé, nhút nhát sợ sệt đứng cạnh cửa.
Thật là đáng yêu!
Hề Dung là một xã súc* tiêu chuẩn trong công ty, không chỉ là lập trình viên mà còn kiêm luôn vị trí họa sĩ nguyên họa. Vì sở thích cá nhân, cậu thường lén lút vẽ các bản thiết kế nhân vật như đang nuôi con cưng vậy.
(*"Xã súc" (社畜) là thuật ngữ tiếng Trung (có nguồn gốc từ tiếng Nhật "社畜" -しゃちく) dùng để chỉ những người đi làm như "gia súc của công ty", tức là nhân viên bị bóc lột sức lao động, làm việc quá sức, không có thời gian cho bản thân, giống như "súc vật" bị nuôi để phục vụ chủ.
!!! Thường dùng để tự giễu hoặc châm biếm những người làm công ăn lương, đặc biệt là dân văn phòng bị áp lực công việc nặng nề.)
Nhóc Lục Phong phiên bản dễ thương chính là do cậu tự tay vẽ ra. Trong máy cậu còn tích trữ gần 100GB bản thiết kế chưa công bố, toàn là những đứa con tinh thần chưa từng lộ diện.
Trong lúc vô ý vẽ phiên bản dễ thương của Lục Phong, cậu đã yêu thích đến mức không thể dứt ra nổi. Không ngờ lần này, cậu lại được tận mắt nhìn thấy “phiên bản thật” ngoài đời!
Nhóc Lục Phong khoảng năm, sáu tuổi, thấp hơn cậu nửa cái đầu. Đứng ngay trước mặt cậu, có thể thấy mái tóc đen mềm mượt, hơi xù lên một chút, cùng với chiếc đầu nhỏ xinh.
“Ca ca, dắt tay ~”
Nhóc con rụt rè vươn đôi tay nhỏ bé.
Đáng yêu chết mất!
Hề Dung như bị ma xui quỷ khiến, vô thức đưa tay ra.
Không chỉ vì lo rằng sau này nam chính lớn lên sẽ theo cốt truyện mà chèn ép cậu, hay vì lo sợ bản thân sẽ gặp kết cục bi thảm khi trò chơi tan vỡ.
Mà quan trọng hơn một nhóc con bảy, tám tuổi thế này, trông chẳng khác gì phiên bản dễ thương mà cậu đã thiết kế!
Làm sao có thể từ chối được chứ!
Nhưng đột nhiên, trong không trung xuất hiện một màn hình nhiễu loạn như máy tính lỗi, kèm theo một biểu tượng cảnh báo khổng lồ "Cảnh cáo”
Cảnh báo cái gì vậy?
Hề Dung khựng lại một giây, nhưng rồi cũng chẳng bận tâm lắmà nắm lấy bàn tay nhỏ xinh kia.
Ừm, mềm thật, là thuộc về phá thứ nguyên vách tường*!
(*"Phá thứ nguyên vách tường" (破次元壁) là khi nhân vật trong thế giới hư cấu nhận thức hoặc tương tác với thế giới thực, phá vỡ ranh giới giữa hai bên.)
Cậu trước đây từng tham gia nội bộ thử nghiệm của "Ôn Nhu Bẫy Rập", cũng từng bước lên sân khấu trong trò chơi. Nhân vật thực tế ảo vô cùng chân thực, đến cả xúc cảm chạm vào cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Hiện tại, mọi thứ lại thật đến mức quá đáng, làn da của nhân vật có xúc cảm không khác gì người sống, thậm chí không có một chút dấu vết của sự giả lập.
Tiểu Lục Phong nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng ngay sau đó, nụ cười cứng đờ lại, gương mặt lộ vẻ bị tổn thương.
Bởi vì “Ca ca” của hắn vừa chạm vào tay hắn đã lập tức hất ra, cứ như thể vừa chạm phải virus vậy.
Không! Đừng bày ra vẻ mặt đáng thương như vậy! Không phải cố ý ném ra đâu mà!
Hề Dung muốn giải thích, nhưng ăn nói vụng về, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao để giải thích việc phức tạp này.
Bởi vì làn da nhân vật xúc cảm quá chân thật, mà Hề Dung cũng quá lâu rồi chưa tiếp xúc với người thật nên cả người cậu nổi da gà, căn bệnh cũ cũng tái phát lại.
Cậu mắc chứng sợ tiếp xúc da thịt nghiêm trọng, đồng thời cũng có hội chứng làn da khát khao chạm vào.
Chỉ cần tiếp xúc với làn da người khác, toàn thân cậu sẽ phản ứng giống như mèo bị dựng lông, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến choáng váng, đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, hô hấp dồn dập, nói chung là biểu hiện y hệt như dị ứng.
Nhưng đồng thời, cơ thể cậu lại ngay lập tức hoài niệm cảm giác bị chạm vào, tạo thành một trạng thái hoàn toàn trái ngược.
Khi phát bệnh, cảm giác này thực sự đáng sợ, vì vậy Hề Dung rất ít khi tiếp xúc với người khác. May mà cậu là một lập trình viên kiêm nguyên họa sư*, phần lớn thời gian đều ở trong thế giới ảo. Lúc trước, trong quá trình trị liệu, cậu còn tự làm riêng một khoang thực tế ảo chữa bệnh cho bản thân, nhờ vậy mà bệnh trạng đã cải thiện đáng kể.
(*Nguyên họa sư (原画师) là họa sĩ vẽ keyframe (khung hình chính) trong hoạt hình, game, hoặc truyện tranh. Họ chịu trách nhiệm phác thảo các khung hình quan trọng, quyết định động tác và biểu cảm nhân vật, tạo nền tảng cho các khung hình trung gian.)
Hề Dung vốn nghĩ rằng ở trong trò chơi sẽ không có phản ứng. Không ngờ đâu vừa tiếp xúc với nhân vật trong game, bệnh trạng liền tái phát.
May mà chỉ là một đứa bé.
Cũng may bệnh của cậu đã nhẹ đi nhiều.
Hề Dung cố gắng giữ giọng điệu dịu dàng, hỏi: “A Phong, sao còn chưa đi ngủ?”
Là một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội tiêu chuẩn, cậu không giỏi giao tiếp với người khác.
May mà trẻ con thì không có nhiều áp lực như vậy.
Lục Phong đáng thương đáp “Cửa bị khóa.”
Hề Dung hơi giật mình.
Ở Lục gia, ngay cả đám hạ nhân cũng chẳng buồn để mắt đến Lục Phong. Ban đêm dù có đi gõ cửa tìm người giúp đỡ, e là cũng chẳng ai thèm đoái hoài. Không chừng cậu nhóc lại phải lang thang ngoài cửa suốt đêm.
Hề Dung nhớ lại lúc mới nhập vào thân xác NPC này, cậu đã nghe thấy Lục Phong kêu đói, liền dẫn hắn đi ăn. Có lẽ vì điều đó mà bây giờ, theo bản năng, Lục Phong mới tìm đến cậu.
Từ phòng Hề Dung đến phòng Lục Phong phải đi qua sáu gian phòng.
Khóa cửa ở trên cao bị khóa lại thật chặt.
Người hầu đều ở tầng một, Hề Dung xuống lầu tìm một người giúp mở khóa.
“Cảm ơn ca ca.”
Lục Phong nói xong liền ngoan ngoãn đi vào phòng.
Trông ngoan ngoãn như vậy, thật khó tưởng tượng có ngày cậu nhóc này sẽ cầm dao chém người chỉ vì một chiếc bánh kem.
Biểu tượng cảnh cáo trong không trung đã xuất hiện rất nhiều lần. Đến sáng hôm sau, khi Hề Dung cùng Lục Phong xuống lầu ăn sáng, cảnh cáo cuối cùng cũng hiện lên thành chữ rõ ràng.
[NPC hành vi dị thường! Hệ thống cảnh cáo: NPC hành vi dị thường!]
Hình như hệ thống đang kháng nghị về thái độ của Hề Dung đối với nam chính.
Nhưng nếu cứ theo đúng quỹ đạo ban đầu, kết cục của cậu sẽ thảm vô cùng.
Cậu cũng không học nổi cách diễn theo kịch bản.
Huống chi Hề Dung không phải NPC thực sự.
Cậu có thể rời khỏi đây.
Ở thế giới thực, thân thể cậu đang được ngâm trong khoang dinh dưỡng thực tế ảo, không thể cứ mãi ở lại trong trò chơi này. Đêm qua, cậu đã tìm ra cách đăng xuất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay có thể rời đi.
Hiện tại, cậu chỉ đang cư xử theo cách bình thường với một đứa trẻ mà thôi.
Huống chi, nhóc con này còn trông y như phiên bản nhỏ nhắn dễ thương mà cậu từng vẽ.
Khi Hề Dung cùng Lục Phong tan học về nhà, hệ thống cảnh cáo đã tích lũy đến mức khủng bố. Hề Dung cảm giác có gì đó không ổn. Nhưng không sao, mã đăng xuất mà cậu nhập đêm qua đã có hiệu lực, cổng đăng xuất đã mở, không bao lâu nữa, cậu có thể thoát khỏi trò chơi.
“A Phong, hẹn gặp lại."
Trước khi rời đi, cậu không nhịn được mà xoa xoa mái tóc phiên bản dễ thương của tiểu Lục Phong. Không phải da tiếp xúc thì không sao.
Cậu đóng cửa lại. Trong phòng, hàng loạt dãy số dày đặc tràn ngập không gian. Cổng đăng xuất đã hoàn toàn mở.
[ Cảnh báo! Có dữ liệu dị thường đang thông qua cổng thoát! Phong bế! Phong bế!]
Sao có thể?
[Toàn lực tiêu diệt tất cả dữ liệu dị thường! ]
Sao lại lỗi được?!
[ Đóng cổng ở mọi phương vị! ]
Hề Dung còn chưa kịp phản ứng, ý thức đã bắt đầu choáng váng. Toàn bộ thế giới tràn ngập những ký hiệu cảnh báo đỏ rực, tựa hồ như nhiệt độ không gian cũng đang tăng lên.
Thế giới dần dần tối sầm lại rồi ý thức của Hề Dung chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, một giọng nói điện tử lạnh như băng vang lên bên tai cậu:
[ Hệ thống Alpha đời đầu vì ngài phục vụ —— ]
[ Đang quét dữ liệu cơ thể người chơi.]
[ Tích... Tích... Tích! Phát hiện dữ liệu dị thường! Alpha đã trói định với NPC dị thường! ]
[ Hoan nghênh tiến vào trò chơi thực tế vô hạn khủng bố "Ôn Nhu Bẫy Rập"! ]
[ Đang tải phó bản vườn trường "Đỉnh Cấp Ái Muội" —— Hoan nghênh tiến vào phó bản vườn trường "Minh Đức Cao Giáo" —— ]
[ Đang tiến hành tái nhập cốt truyện cho ký chủ —— ]