[ Minh Đức Cao Giáo* liên tiếp có học sinh mất tích ]
(*"Cao Giáo" (高教) thường có nghĩa là "giáo dục bậc cao", chủ yếu chỉ giáo dục đại học hoặc sau đại học.)
Đây là chuyện gì vậy...?
[ Vì để đảm bảo an toàn cho học sinh, nhà trường quyết định áp dụng chế độ quản lý phong bế nghiêm ngặt. ]
[ Hôm nay, trường lại tiếp nhận thêm một nhóm học sinh chuyển trường... ]
“Hề Dung! Cậu đứng đó ngẩn ngơ cái gì?”
Hề Dung trố mắt nhìn nam sinh mặc đồng phục trước mặt.
Một nam sinh cao gần 1 mét 9, tay xách ba lô, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn bước đến. Cậu ta kiêu ngạo nhướng mày: “Tên ngốc Lục Phong kia cũng học ở Minh Đức Cao Giáo. Nếu chúng ta đến trễ, không chừng sẽ bị hắn cười nhạo. Cậu còn chưa tỉnh ngủ à?”
Lục Phong?
Hình như là một nhân vật nam chính trong chương nào đó của game thực tế ảo “Ôn Nhu Bẫy Rập”.
“Ba tôi một hai bắt tôi chuyển đến Minh Đức Cao Giáo, nói là giáo viên ở đó rất giỏi. Lần này chúng ta cùng nhau chuyển qua, cậu vẫn là tiểu đệ của tôi đúng không? Này, cậu có nghe không đấy?”
“Đứng ngẩn ra làm gì?”
Lục Thác thản nhiên vươn tay, dường như muốn chạm vào trán cậu, Hề Dung sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.
Không kịp tránh, tóc mái trên trán vẫn bị chạm nhẹ.
“Gì thế, sao lại phản ứng lớn vậy?”
Cậu bị chứng sợ tiếp xúc da, không thể bị chạm vào.
Nếu bị chạm, sẽ phát bệnh.
May mà chỉ là tóc.
Khuôn mặt điển trai của Trương Dương bất chợt ghé sát: “Này…”
“Nhìn kỹ thì cậu cũng xinh đẹp đấy, ừm... còn rất trắng, sao trước kia tôi không phát hiện nhỉ? Mà tóc mái để dài thế này làm gì?”
“Mau lên xe đi, để người hầu mang hành lý đến ký túc xá, chúng ta đến thẳng lớp 1 báo danh.”
Chẳng bao lâu sau, xe dừng trước một tòa kiến trúc đồ sộ. Mấy chữ to “Minh Đức Cao Giáo” lấp lánh trước mắt, khiến Hề Dung bừng tỉnh.
Đây chẳng phải là bối cảnh chính của bộ tiểu thuyết vườn trường chua chua ngọt ngọt "Đỉnh Cấp Ái Muội" sao?
Học sinh mất tích... là sao chứ?
Hề Dung nhìn chằm chằm đỉnh đầu hai nam sinh bên cạnh.
Đây là ai?
Sao không có chú thích nhân vật?
Chẳng lẽ là pháo hôi thực sự bên cạnh?
Mà cậu vẫn đang ở trong trò chơi sao? Đã bao lâu rồi? Cơ thể cậu trông đã trưởng thành.
[ Alpha phát hiện ký chủ là NPC dị thường, xin đừng OOC. ]
Ai? Hệ thống gì vậy?
[ Tôi là Alpha. ]
Cậu có thể đọc suy nghĩ của tôi sao?
Sao có thể chứ? Game thực tế ảo mà có thể đọc được suy nghĩ của người chơi sao? Với trình độ khoa học hiện tại, điều đó làm sao có thể xảy ra?
[ Alpha tồn tại phù hợp với trình độ khoa học kỹ thuật của xã hội hiện tại. ]
Xã hội hiện tại là xã hội nào? Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Hình như tôi có nghe thấy thông báo về học sinh mất tích và học sinh chuyển trường...
Vẫn là trò chơi kia sao?
Alpha trong ý thức bỗng trở nên im lặng, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Chỉ để lại một câu “Thỉnh ký chủ bảo trì nhân thiết.”, Hề Dung vội hỏi “OOC thì có hậu quả gì?''
Dường như có một âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đầu cậu “Đinh!”
[ Ký chủ hôn mê trước đó đã khiến nhân thiết sụp đổ, dẫn đến toàn bộ chương trong ''Ôn Nhu Bẫy Rập'' tan vỡ. Kết quả trực tiếp bị trò chơi biến thành một nhân vật trong không gian thí nghiệm kinh dị chân thực. ]
Không thể nào?!
Cậu nhớ rõ khi đó mình chỉ hơi nhẫn nhịn, không bắt nạt nam chính thôi mà! Chẳng qua chỉ đối xử với hắn như một đứa trẻ mềm mại đáng yêu mà thôi, sao có thể ảnh hưởng lớn như vậy được?
Dối trá!
Alpha miệng toàn lời nói dối!
Chắc chắn cậu đã bị ràng buộc với một hệ thống lừa đảo rồi.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn đưa ra nghi vấn.
Tôi đã chết rồi sao? Tôi còn có thể trở về không?
[ Cậu không có chết, chỉ cần sống sót trong trò chơi sẽ có thể trở về. ]
Nhưng đây chỉ là một trò chơi vườn trường cơ mà? Sẽ có nguy hiểm gì chứ?
Cậu nhớ rõ trong kịch bản gốc, cậu là anh trai kết nghĩa của nam chính. Cho dù là phản diện, kết cục tệ nhất cũng chỉ là bị đuổi khỏi Lục gia.
Sao bây giờ lại thành vấn đề sinh tồn?
[ . ]
Hình như có một tiếng cười lạnh vang lên.
Alpha không trả lời nữa.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã đến lớp 1. Giáo viên dẫn cả hai vào lớp và sắp xếp chỗ ngồi cho họ.
Mãi đến khi nam sinh bên cạnh lấy ra thẻ học sinh, Hề Dung mới nhìn thấy tên của cậu ta
Lục Thác.
Hề Dung cuối cùng cũng nhớ ra cậu ta là ai.
Đây chính là người mà mẹ của nhân vật cậu ép cậu phải kết nghĩa anh em và đi học chung.
Nhìn sơ qua, có vẻ như Lục Thác cũng là một nhân vật phản diện.
Nhưng giờ đây, tính chất của trò chơi đã thay đổi, ai biết sẽ xảy ra nguy hiểm gì chứ?
Alpha nói chỉ cần sống sót là có thể trở về, chứng tỏ việc sống sót sẽ khó khăn.
Lục Phong ở đâu? Thoạt nhìn, có vẻ hắn không học ở lớp này.
"Cậu hôm nay sao vậy? Nhìn đông nhìn tây tìm ai à?"
"Không có tìm ai."
Giờ học bắt đầu, giáo viên đã đứng trên bục giảng. Hề Dung nhỏ giọng đáp lại.
Lục Thác nhếch mép cười đầy ẩn ý: "Nói thật đi, không lẽ bạn gái cậu học lớp này? Bằng không sao nhà cậu lại cố chấp bắt cậu chuyển trường như vậy?"
Hề Dung rõ ràng đã 21 tuổi ngoài đời, nhưng chưa từng yêu đương. Lúc Lục Thác đột nhiên nhắc đến hai chữ "bạn gái", vành tai cậu lập tức đỏ lên.
"Không phải bạn gái."
"Ơ hay, sao cậu nói nhỏ vậy? Chột dạ cái gì? Chẳng lẽ thật sự là bạn gái? Nhìn kìa, lỗ tai đỏ hết rồi!"
Hề Dung vốn không giỏi giao tiếp với người khác. Trước đây làm việc ở công ty, cậu luôn ngồi trong văn phòng nhỏ, ít khi nói chuyện với ai.
Hề Dung vội vàng giải thích: "Đang trong giờ học mà, tôi không dám nói chuyện lớn."
Chỉ có thể nghiêm túc viện cớ, tránh để bị hỏi nhiều hơn.
"Thằng nhát gan" Lục Thác lẩm bẩm gì đó rồi nói: "Có gì mà phải sợ."
Vài phút sau, chủ nhiệm lớp đột nhiên thông báo rằng một số học sinh chuyển trường mới tới rồi.
Tổng cộng có năm người bước vào lớp 1. Vừa nhìn thấy bọn họ, Hề Dung lập tức cảm thấy mấy người này thoạt nhìn không giống như bọn họ.
Một gã đàn ông trông gần bốn mươi tuổi, mặc đồng phục học sinh chẳng ra làm sao, nhưng tuyệt nhiên không có ai trong lớp thấy kỳ lạ gì?
[ Hề Dung: Alpha, đừng nói mấy người này đều là người chơi đấy? ]
[ Thỉnh ký chủ chủ động thăm dò. }
Quả nhiên là Alpha, chẳng cho cậu câu trả lời nào.
Nhưng nếu là người chơi, chẳng phải có nghĩa là cậu có thể cùng họ tìm cách thoát khỏi trò chơi này sao?!
Mà nhiệm vụ của cậu chỉ là "sinh tồn”
Nếu có thể moi được chút thông tin từ họ, có lẽ sẽ giúp cậu qua màn?
Dù sao, đây cũng chỉ là một trò chơi mà thôi. Chỉ cần vượt qua từng màn, cậu sẽ thắng lợi.
Thật tốt quá.
Hề Dung và Lục Thác cũng là học sinh chuyển trường ngày hôm nay, nhưng không giống với năm người kia, cậu không cần tự giới thiệu.
Vài tên người chơi học sinh chuyển trường thật giả lẫn lộn tổng cộng có năm người, ba nam, hai nữ, tròng mắt đang quét nhìn các học sinh trong lớp, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó.
Lục Thác nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn: "Tại sao lớp 1 cũng có học sinh chuyển trường? Không phải nói tất cả sẽ vào các lớp khác sao?"
Nữ sinh ngồi bàn trước quay đầu lại, thản nhiên đáp: "Lần này có hơn 50 người chuyển trường. Theo quy tắc trước đây, mỗi lớp sẽ có một số ít. Lớp 1 còn thuộc dạng ít nhất."
Lục Thác khó chịu hừ một tiếng, nữ sinh kia bỗng nở một nụ cười quỷ dị: "Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không chiếm mất chỗ đâu. Dù sao cũng sẽ mất tích."
Hề Dung trong lòng cả kinh định hỏi thêm, nhưng nữ sinh đã quay lại nghiêm tục đọc sách làm bài tập.
Hề Dung chú ý tới tên trên tập vở của cô ấy, là ''Hứa Gia Hân''
Cậu lại nghiêm túc nhìn về phía năm học sinh chuyển trường.
Vì nãy giờ Lục Thác cứ lải nhải bên tai, cậu đều không nghe rõ phần tự giới thiệu của họ.
Chỉ có thể tìm cơ hội tiếp xúc riêng với những người này.
Nhưng đến khi tan học, mấy học sinh chuyển trường đó nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, Lục Thác lại sai cậu ra quầy bán quà vặt mua đồ ăn.
Theo nguyên tác, cậu là tiểu đệ của Lục Thác.
Khi cậu còn nhỏ thường xuyên bắt nạt Lục Phong. Bây giờ Lục Phong có tiền đồ rồi, cậu bắt nạt kẻ yếu chỉ còn cách bám theo đường anh trai mà sống.
Là chó săn của Lục Thác.
Hề Dung mua hai chai nước, năm sáu túi đồ ăn vặt. Do nhân viên quên đưa túi, cậu cũng không biết cách nói chuyện, cuối cùng chỉ có thể ôm cả đống đồ ăn vặt quay về lớp.
Cũng may đồ ăn vặt không nhiều lắm.
Lúc đi ngang qua bảng vàng vinh danh, cậu dừng bước.
Không cần nhìn kỹ cũng thấy ngay tên Lục Phong ở phía xa xa đứng đầu danh sách.
Phía dưới còn ghi rõ lớp của hắn.
Lớp 3.
Trong khu dạy học có sơ đồ phòng học, cậu có thể dễ dàng tìm được lớp 3 nằm ở đâu.
Cậu bước nhanh hơn, định tranh thủ tìm lớp 3 trước khi vào tiết học.
Bất ngờ, một nhóm người chặn đường hắn.
Khoảng năm, sáu người, thoạt nhìn, tất cả đều là học sinh chuyển trường. Trong đó có hai người thuộc lớp 1, một gã trung niên cao lớn và một nữ sinh tóc bím, còn lại là từ lớp khác.
"Mày là Hề Dung?"
Hề Dung gắt gao ôm đống đồ ăn vặt trong tay, cậu lập tức nhận ra bọn họ không có ý tốt.
"Các người có chuyện gì?"
Bọn họ chỉ như muốn xác nhận cậu có phải là Hề Dung hay không. Không biết làm sao họ biết được tên cậu. Mới vừa chuyển trường đến đây, cậu chưa từng tiếp xúc với học sinh chuyển trường. Không hề báo trước, bọn họ bắt đầu động thủ.
Hề Dung bị cưỡng chế kéo đi, đồ ăn vặt rơi vãi khắp hành lang.
Quay đầu lại nhìn đống đồ ăn, trong lòng bất giác hy vọng Lục Thác sẽ đến tìm cậu, nhưng rồi lại nhớ ra vai trò của mình chỉ là tiểu đệ.
Biết đâu không chừng vì không có đồ ăn về, cậu còn bị Lục Thác mắng té tát một trận.
Cậu nhớ rõ, hồi nhỏ Lục Thác tính tình đã rất tệ rồi.
Bị giữ chặt hai cổ tay, may mà tay áo đồng phục dài che đi làn da, tránh tiếp xúc trực tiếp. Nhưng tay áo thô ráp và lực siết mạnh đến mức đau như sắp gãy tay.
Một gã cao gần hai mét đứng bên trái, bên phải là một nam sinh cao lớn như vận động viên thể thao, bọn họ dễ dàng nhấc bổng Hề Dung.
[ Nhân vật hiện tại 19 tuổi. ]
Hề Dung: …
Cảm ơn nhé, đến lúc này mà cậu vẫn báo tin vô dụng tích cực như vậy.
Chuông vào lớp vang lên, nhóm học sinh chuyển trường này hờ hững không để ý đến kỷ luật, họ kéo Hề Dung thẳng đến phòng thể dục bỏ hoang.
Chỗ này gần như không có ai qua lại.
"Lớp 3 đang học thể dục, mau đi gọi Lục Phong đến đây."
Hóa ra là vì Lục Phong.
Gọi Lục Phong tới đây để làm gì?
"Thật sự có thể tăng hảo cảm sao?"
"NPC này rất xấu, từ nhỏ đã bắt nạt Lục Phong. Lục Phong thích xem kẻ khác trả thù thay mình. Trước đây đã có người thử công lược rồi."
Tay đã đau đến tưởng như sắp gãy, cảm giác không thoải mái làm Hề Dung ướt đẫm mồ hôi, áo đồng phục dính lên da, không khí trong căn phòng mốc meo làm cậu khó chịu.
Báo thù?
Không lẽ có nguy hiểm đến tính mạng?
[ Hề Dung: Alpha, nếu tôi chết trong trò chơi này thì sao? ]
[ Sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong trò chơi, trở thành NPC thực sự. Mỗi lần trò chơi được đổi mới, ý thức của cậu sẽ bị lập trình lại một lần. ]
Sẽ bị biến thành NPC thực sự ư?
Hề Dung rùng mình.
Cậu không muốn điều đó đâu.
Do hàng năm ít khi vận động, tứ chi của Hề Dung thon dài, nhỏ nhỏ, gầy yếu, sức lực chẳng thể nào so được với đám người chơi cao lớn vạm vỡ. Cậu chỉ giãy giụa nhẹ một chút, nhưng không những không thoát ra được mà còn khiến những kẻ đó càng thêm thô bạo. Nam sinh cao lớn bên cạnh trông đầy vẻ dữ tợn đè cậu xuống, gã to con phía còn lại dường như cũng có chút e dè, không dám ra tay khiến cậu gặp rủi ro.
Chân Hề Dung trượt xuống, bị ép ngồi co rúm dưới gầm ghế.
Mặt trời mùa thu vẫn còn khá gay gắt.
Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ cũ kỹ của nhà thể chất bỏ hoang, rọi vào những hạt bụi lơ lửng trong không khí, tạo ra hiệu ứng Tyndall* đẹp mắt.
(*Hiệu ứng Tyndall là hiện tượng tán xạ ánh sáng khi nó đi qua một môi trường có các hạt phân tán có kích thước đủ lớn (nhưng vẫn nhỏ hơn mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường)
Khi ánh sáng chiếu vào phòng tối có nhiều bụi, có thể thấy các tia sáng xuyên qua không khí.)
Mái tóc đen mềm mại của Hề Dung xõa ra hai bên, để lộ vầng trán trắng trẻo. Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt tinh xảo của cậu như được vén tấm màn che, hoàn toàn bày ra trước mắt đám người chơi. Đôi mắt cậu khẽ chớp vài cái vì bị ánh sáng chói kích thích, chẳng mấy chốc đã ửng đỏ, trông cứ như sắp khóc.
Nam sinh đang đè lên người cậu tựa hồ sửng sốt một chút, mãi đến khi đồng bọn nhắc nhở, hắn mới hoàn hồn.
“Dư Minh Tôn, nghĩ kỹ xem muốn trừng trị nó thế nào chưa? Lục Phong sắp tới rồi đấy.”
"Chỉ cần khiến Lục Phong hài lòng, chúng ta sẽ qua màn này."