Lục Phong chỉ lạnh lùng tùy ý nhìn thoáng qua qua lớp bụi phủ trên tấm cửa kính, thậm chí không rõ là hắn có thật sự nhìn thấy hay không.

So với mô hình nhân vật trong trò chơi, Lục Phong bằng xương bằng thịt lại càng thêm tuấn mỹ, lạnh nhạt.

Diện mạo hoàn mỹ kia chính là dáng vẻ kiếp trước của hắn, đường nét khuôn mặt sắc sảo đến mức tuyệt mỹ. Chiều cao của hắn gần chạm ngưỡng 1 mét 9. Dáng người cao cao gầy gầy, ngay cả bộ đồng phục học sinh khi mặc lên người hắn cũng toát lên vẻ thanh lịch và cao quý.

Không dễ để tiếp cận.

So với hình ảnh cậu bé mềm mại trước kia, bây giờ hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Điểm chung duy nhất chỉ có đẹp.

Dù là khi còn nhỏ hay hiện tại, đều rất đẹp.

“Lục Phong!”

Dư Minh Tôn không ngờ Hề Dung lại đột nhiên hét to như vậy. Rõ ràng lúc nãy vẫn còn nhỏ giọng rên hừ hừ như một con mèo con, đến chút sức lực cũng chẳng có, người ta ôm mới đi được.

Hiện tại Lục Phong tới.

Cậu liền giống như tìm được nơi bấu víu, đột nhiên bật ra một tiếng cầu cứu lớn chưa từng có.

Dư Minh Tôn cảm thấy không vui. Vốn dĩ thái độ đã chẳng tốt, giờ còn thêm phần tồi tệ.

“Mày nghĩ hắn có thể cứu mày sao? Đừng quên mày đã bắt nạt em trai mày thế nào. Còn có sức hét lên như vậy, chi bằng…”

Ngón tay Dư Minh Tôn khẽ vân vê cằm Hề Dung, làn da mềm mại, hơi ấm cơ thể cùng với sự run rẩy rất nhỏ khiến Dư Minh Tôn cả người đều nổi da gà.

Hắn ta cúi thấp người, ghé sát hơn chút nữa, “Chi bằng nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng tao đi….”

[ Chạy! ]

Không rõ Alpha đã làm gì, nhưng sức lực trên người Hề Dung chợt khôi phục một chút.

Có lẽ vì giọng nói lạnh băng của hệ thống quá dứt khoát, như một mệnh lệnh bắt buộc phải tuân theo. Hề Dung đột nhiên bộc phát sức lực kinh người, đẩy mạnh Dư Minh Tôn rồi lao thẳng về phía cửa.

Để dụ Lục Phong đến chứng kiến cảnh Hề Dung bị bắt nạt, bọn chúng thậm chí còn không khóa cửa.

Dư Minh Tôn theo bản năng muốn đi bắt cậu lại, nhưng vừa bước được hai bước, hắn ta bỗng đứng sững lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo bóng lưng Hề Dung hoảng loạn chạy ra ngoài.

Vài người khác thong thả bước theo, căn bản giống như không sợ cậu chạy trốn.

“Ngu thật.”

“Bắt nạt cậu ta có thể tăng độ hảo cảm của vai chính. Vai chính làm sao lại cứu cậu ta chứ?”

Bên ngoài, dường như cũng có người cùng phe với bọn chúng.

Cửa phòng thể dục hơi cũ, bản lề đã lỏng. Hề Dung luống cuống mở cửa, thử đi thử lại nhiều lần, đến mức ngay cả đám người muốn bắt nạt cậu cũng sốt ruột nhìn.

Có người còn muốn giúp cậu mở cửa hộ.

"Kẽo kẹt” một tiếng, rốt cuộc cửa cũng mở ra. Chân cậu mềm nhũn, theo quán tính nhào về phía Lục Phong.

Cậu rõ ràng thấy, Lục Phong lùi về phía sau nửa bước né tránh.

Theo quán tính, Hề Dung vội túm lấy hắn.

May mà không ngã, cậu chỉ kịp nắm lấy vạt áo đồng phục của Lục Phong.

Triệu chứng của căn bệnh đáng sợ vẫn chưa biến mất, nhưng đã tốt hơn nhiều so với vừa rồi.

Cậu ngẩng đầu lên thấy Lục Phong lạnh nhạt rũ mắt, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, lông mày khẽ nhíu lại, cơ thể hắn vẫn bất động.

Dáng vẻ xa cách như chẳng liên quan gì đến chuyện này.

Nhưng ít nhất.

Vẫn an toàn hơn so với mấy kẻ người chơi không rõ lai lịch.

Thậm chí một người lãnh đạm* như Lục Phong cũng không chạm vào cậu. Chứng bệnh của cậu, theo thời gian trôi qua, dường như dần dần thuyên giảm.  

(*Lãnh đạm có nghĩa là thờ ơ, lạnh lùng, không quan tâm hay biểu lộ cảm xúc đối với người hoặc sự việc xung quanh.)

Cậu thậm chí còn có thời gian để mang giày vào.  

Nhìn qua, Dư Minh Tôn có vẻ là kẻ cầm đầu trong đám này. Hắn ta đi ở phía trước, đã gần tới cửa.  

Khi đối mặt với Lục Phong, hắn ta cũng không hề nao núng.  

Rõ ràng biết trò chơi này có liên quan đến những vụ mất tích của học sinh, và bất kỳ hành động nào khiến nhân vật chính tức giận đều có thể trực tiếp kích hoạt tử vong. Thế nhưng, Dư Minh Tôn vẫn không nhịn được mà nở một nụ cười đầy khiêu khích.  

"Bạn của tôi hình như không được khỏe lắm, có thể giao cậu ta lại cho tôi không?" 

Hề Dung căng thẳng nắm chặt vạt áo của Lục Phong. Lục Phong cũng không đẩy cậu ra, cũng không làm gì cả.  

Hề Dung nghĩ, nếu Dư Minh Tôn muốn bắt cậu, chắc chắn hắn cũng sẽ không can thiệp.  

Bàn tay cậu càng siết chặt hơn.  

Bởi vì tay của Dư Minh Tôn đang vươn tới.  

Rất nhanh thôi, cậu sẽ bị bắt lại.  

“Còn muốn tiếp tục ở lại đây sao, ca ca?”

Tay Dư Minh Tôn khựng lại. Những kẻ đứng phía sau hắn cũng không ngờ rằng Lục Phong sẽ mở miệng. Ngữ điệu này, rõ ràng là giúp Hề Dung thoát thân.  

Ngay cả cách xưng hô cũng là "ca ca".  

"Tôi và cậu cùng nhau đi!" Hề Dung nắm lấy cơ hội, vội vàng nói.  

Lục Phong dường như không có ý định chờ cậu. Khi xoay người rời đi, bàn tay Hề Dung tự động  buông ra, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần.  

Dư Minh Tôn và đám người phía sau chỉ đứng đó, không rõ sắc mặt, nhưng cũng không ngăn cản.  

Ra khỏi tầm mắt của những người này, cùng Lục Phong đi xa hơn chút, Hề Dung mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.  

Cậu đi phía sau Lục Phong không nói lời nào. Lục Phong lớn lên cao ráo, bờ vai rộng, che gần như toàn bộ tầm nhìn phía trước của Hề Dung.  

Mái tóc đen có độ dài vừa vặn, bộ dáng thật đúng chuẩn giáo thảo* vườn trường khiến vô số thiếu nữ mê mẩn, ôn hòa, tuấn mỹ nhưng lại sắc bén, lãnh đạm.  

(*Giáo thảo (校草) là một thuật ngữ trong tiếng Trung dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường, thường có ngoại hình nổi bật, khí chất thu hút và đôi khi còn kèm theo tài năng hoặc thành tích học tập xuất sắc.  

Từ này có thể hiểu tương đương với "nam thần trường học" hoặc "hot boy trường học" trong tiếng Việt.)

Nhìn một chút thôi, Hề Dung đã quên mất rằng nhân vật này vốn chỉ là một mô hình trong trò chơi.  

Nhìn qua thì rất giống, nhưng khí chất lại hoàn toàn không liên quan.  

Cũng đúng.  

Trò chơi đã sụp đổ, ai biết những nhân vật bên trong đã biến thành dạng gì.  

Hiện tại đây là một thế giới mới, áp dụng quy tắc mới, một trò chơi kinh dị, có thể lấy mạng người.  

Mà Lục Phong, là trung tâm của trò chơi này.  

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói lạnh băng vang lên.  

Hắn đứng ở khúc cua cầu thang, khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.  

“Còn muốn đi cùng tôi đến bao giờ?”

Hề Dung vội vàng quan sát xung quanh. Không biết từ lúc nào, cậu đã đi theo Lục Phong đến một nơi xa lạ. Bây giờ cậu mới nhớ ra, hôm nay là ngày đầu tiên cậu chuyển tới trường.  

Phía trên là cầu thang xoắn ốc có độ cong rất lớn, một công trình đắt đỏ xinh đẹp. Cách đó không xa có thể nhìn thấy dãy phòng ở tầng hai, mang kiến trúc trang viên kiểu Anh tiêu chuẩn. Trước mỗi phòng đều có bảng số.  

Đây là ký túc xá.  

"Tôi, tôi về ký túc xá."  

Mới không phải đi theo cậu.

Tôi chỉ là sợ những người đó đuổi theo.

Hề Dung theo bản năng lùi xa hắn một chút.  

Lục Phong mím môi, xoay người lại.

Hề Dung nhớ rõ phòng ký túc xá của mình là 302, khi cậu đi lên cầu thang, Lục Phong vẫn đi trước, là cùng đường nhưng nhìn thế nào cũng giống như một kẻ biến thái đang theo dõi giáo thảo, rõ ràng đã cố ý kéo giãn khoảng cách, nhưng hướng đi vẫn trùng khớp.  

Cậu mơ hồ nghe thấy đối phương bật cười khẽ, nhưng không dám chắc.  

Hề Dung sợ lại bị nói là đi theo hắn, cậu liền vội bước nhanh lên trước, vượt qua Lục Phong.  

Cầu thang rộng rãi, tầng ba không xa lắm, hai người gần như đến nơi cùng lúc.  

Thật vừa khéo, Lục Phong ở phòng 303.  

Cậu ở phòng 302.  

Hề Dung đứng ngơ ngác trước cửa phòng, lúc này mới nhớ ra cậu không có chìa khóa.  

Bên cạnh đã vang lên tiếng tra chìa khóa vào ổ, Lục Phong thậm chí không buồn quay đầu, giọng nói lạnh lùng vang lên.  

“Quần áo tôi dính bẩn, về ký túc xá thay đồ. Còn anh?”

Hề Dung sững sờ mất hai giây mới hiểu được hắn có ý gì.  

Vẫn đang nói cậu là kẻ theo dõi.  

"Tôi, tôi…."  

Cậu vất vả nghĩ ra lý do, cũng chỉ có thể nói chính mình về để thay quần áo nhưng còn chưa kịp nói, Lục Phong đã lạnh nhạt nói tiếp:  

“Tôi vừa tan tiết thể dục, anh đáng lẽ đang trong giờ học đi. Tới ký túc xá làm gì, anh cũng đâu có chìa khóa?”

Bầu không khí xấu hổ đến mức có thể moi ra một căn biệt thự. Rõ ràng chẳng làm gì cả, chỉ muốn tránh né nguy hiểm, nhưng giờ trông chẳng khác nào một kẻ có mục đích mờ ám.  

Tại sao cậu lại đi cùng đường với Lục Phong, tại sao cậu lại lên lầu đến ký túc xá.

Tại sao ký túc xá của hai người lại gần nhau như vậy.

Cứ như thể bởi vì Lục Phong tới, cậu mới đi theo. 

Lúc này, cửa phòng 302 đột nhiên mở ra.  

Lục Thác sải bước từ trong đi ra.  

Cậu ta đứng chắn ngay trước mặt Hề Dung, vừa khéo ở giữa hai người.  

Cằm hơi nâng lên, dáng vẻ kiêu ngạo như một con báo con hung dữ.  

“Cậu ấy tới tìm tôi, có ý kiến sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play