Tất cả mọi người ở nơi này đều trợn mắt nhìn cậu.

Thẩm Khả hoàn hồn, phấn khích nhảy cẫng lên: “Ha, ha ha —— một cú đánh hai bi?! Tửu ca, đúng là không hổ danh cậu mà!! Ha ha ha ha! Này La Ý, các cậu mau rút giấy phạt đi!”

Người thấp bé cũng bừng tỉnh: “M* nó, đ* má!”

Bi số 11 và 13, Lục Tửu không phải cố ý đấy chứ? Không thể nào, chẳng lẽ chỉ trùng hợp là hai viên bi thuận lợi nhất để đánh sao?

Nhưng khi hồi tưởng lại pha đánh cầu vừa rồi của Lục Tửu, người thấp bé giật mình—với tầm vóc thấp như vậy mà có thể tung ra một đường cầu như thế sao, ngay cả La Ý cũng không làm được, mà thực ra chẳng ai trong số bọn họ có thể làm được!

La Ý và Đinh Gia Nghiệp sững người, bọn họ không ngờ ngay từ đầu trận, Lục Tửu đã tung ra một cú đánh đẹp đến vậy.

“Ê La Ý, có phải chơi không lại nên chùn bước rồi không?” Thấy hai người họ còn chưa rút giấy phạt, Thẩm Khả chống tay lên hông, hất mặt đầy khiêu khích.

Khóe miệng La Ý giật giật, cố gắng gượng cười: “...... Ai chơi không lại cơ?”

Cậu ta giữ vẻ mặt cứng đờ, bước tới đưa tay vào hộp rút ra một mảnh giấy: Tìm một người hôn ngay tại chỗ.

... Ghê tởm thì có ghê tởm thật, nhưng cũng may đây là một hình phạt thường gặp, không quá đáng lắm.

Cậu ta siết chặt mẩu giấy trong lòng bàn tay.

Đinh Gia Nghiệp liếm môi, ánh mắt như rắn trườn qua gương mặt Lục Tửu.

Gã cũng đi tới rút giấy phạt, và nhận được một mẩu giấy tương tự: Tìm một người để hôn lên má một cái.

Gã lập tức lấy lại bình tĩnh, lộ ra vẻ lưu manh liếc nhìn Lục Tửu một cái: “Có thể chọn người ở phe đối diện hôn môi không?”

Nụ cười trên mặt Thẩm Khả lập tức biến mất: “Anh có ý gì?!”

Lục Tửu bỗng nhiên đi đến một góc nghiêng, cúi người xuống, lần nữa tạo tư thế đánh bi.

Chưa đợi ai kịp phản ứng, cậu đã vung gậy đánh tiếp, một lần nữa tung ra cú đánh kép. Quả số 10 và số 14 lăn theo hai đường thẳng tắp về hai bên rơi vào lỗ!

Sắc mặt La Ý và Đinh Gia Nghiệp hoàn toàn thay đổi—bởi vì trong đội của họ, chỉ có hai người sở hữu số thứ tự trên phiếu. 10 và 14 chính là con số khác của họ!

Lục Tửu chỉ mới hai lần đánh bóng đã hoàn toàn hạ gục con số trong tay bọn họ?!

Trong nháy mắt, cả phòng bùng nổ, mọi người phấn khích hét lên. Bất kể ngày thường có thân thiết với Lục Tửu hay không, vào giây phút này, tất cả đều sục sôi nhiệt huyết!

Đây là trình độ của một người chơi nghiệp dư có thể làm được sao?!

Dù cho bốn viên bi vừa rồi có nằm đúng vị trí thuận lợi để đánh trúng, nhưng để có thể chính xác nắm bắt cơ hội nào mà thực hiện cú đánh này lại không hề dễ dàng như vậy? Ấy vậy mà Lục Tửu làm được, hơn nữa trông còn nhẹ nhàng như chẳng có gì!

Khi cậu xuất hiện vào hôm nay, không ít người đã cảm nhận được một sự thay đổi nào đó trên người cậu. Nhưng phải đến giây phút này, sự khác biệt giữa Lục Tửu của hiện tại và diện mạo ba năm trước mới thực sự bày ra trước mắt họ một cách triệt để.

Thanh niên này bình thản, điềm nhiên, trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm—cậu vốn dĩ không dễ dàng nổi giận bởi bất cứ chuyện gì. Đây không còn là một Lục Tửu bốc đồng, dễ mất kiểm soát như trước nữa!

“Anh! Anh!” Thẩm Khả kích động đến mức nhảy cẫng lên, “Cậu thật sự là Tửu ca của tớ đó sao?!”

Lục Tửu cười nhạt, liếc nhìn cậu ấy một cái.

Thực ra, số lần cậu chơi bida ở thế giới này không nhiều, kỹ thuật vẫn còn hơi vụng về.

Nhưng cậu có quá nhiều kinh nghiệm chơi bi. Trải qua 25 năm lăn lộn cùng đám bạn bè ăn chơi, Lục Tửu thậm chí có thể tự tin nói rằng mình đủ sức đối đầu với cả tuyển thủ chuyên nghiệp.

Cậu vuốt nhẹ cây cơ, trong khi khán giả bắt đầu hò hét thúc giục La Ý và Đinh Gia Nghiệp.

“Rút! Rút! Rút! Rút!”

Gương mặt La Ý không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, cậu ta đơ cứng, rồi miễn cưỡng đưa tay vào hộp rút thêm một lá thăm.

"Là cái gì?"

Có người tò mò ghé mắt nhìn, rồi lập tức phá lên cười: "Tìm ngay một nam đồng chí tại hiện trường, biểu diễn một màn 'thổi sáo' sống động đầy nghệ thuật! Ai viết cái này vậy?! Ha ha ha ha!"

Quả thực chính là phiên bản nâng cấp của tờ giấy lúc nãy của Thẩm Khả!

Sắc mặt La Ý tái mét. Đây tuyệt đối là do người trong đội bọn họ viết. Cậu ta biết chắc chắn phe của Thẩm Khả sẽ không bày ra trò chơi vô liêm sỉ đến vậy.

Thẩm Khả vừa nghe xong càng phấn khích hơn, chịu không nổi rồi phải không? Bày trò ghê tởm như vậy, cuối cùng lại tự ghê tởm chính mình! Ha! Ha! Ha!

Những người cùng đội đều lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng lúc này chẳng ai dám thừa nhận tờ giấy đó là do mình viết, chẳng khác nào tự tay đẩy La Ý vào xui xẻo.

Có người thì thầm ra ý kiến: “À này, lúc nãy chúng ta vừa phá lệ cho Thẩm Khả mà, La ca, cậu có muốn đi thương lượng với Lục Tửu thử không…...?”

La Ý siết chặt tờ giấy trong tay đến nhăn nhúm—bảo cậu ta đi cầu xin Lục Tửu nương tay ư?! Thà chết còn hơn!

Không ngờ, những lời này lại bị Lục Tửu nghe thấy, Lục Tửu thản nhiên đáp: “Cũng được thôi.”

La Ý đơ người.

Đinh Gia Nghiệp đảo mắt, lập tức đưa tay vào hộp rút tiếp một tờ giấy: "Cởi sạch toàn bộ, chạy một vòng quanh quán bar."

Quả nhiên, càng về sau, những tờ phạt trong hộp càng trở nên không giới hạn.

Dù mặt dày như Đinh Gia Nghiệp cũng không chịu nổi cách chơi này, lập tức thuận theo mà xin khoan dung: "Tửu Tửu, tha cho anh một con đường sống đi! Trước đó Đinh ca có hơi quá đáng với cậu, cho anh cơ hội xin lỗi nha!"

"Được thôi." Lục Tửu cười tủm tỉm, dễ dàng đồng ý.

Lần này đến lượt Thẩm Khả không chịu nổi.

Cậu ấy ghé sát tai Lục Tửu, hạ giọng:  "Tửu ca, cậu cứ thế mà đồng ý sao?"

Hai người này vừa rồi còn bắt nạt bọn họ như thế nào, giờ lại cứ thế mà dễ dàng buông tha thì chẳng phải quá nhẹ nhàng cho bọn họ sao!

Lục Tửu chỉ hơi nghiêng đầu, ung dung nhìn La Ý và Đinh Gia Nghiệp nói:


"Hai người vừa rồi rút được hình phạt đều liên quan đến hôn môi đúng không? Vậy cũng đừng làm phiền người khác, hôn nhau đi. Lần rút thứ hai coi như bị vô hiệu."

Câu nói này vừa thốt ra, cả quán bar chết lặng.

Thẩm Khả cũng ngớ người.

...La Ý và Đinh Gia Nghiệp hôn môi nhau á?

Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào La Ý đang đứng đực ra cùng Đinh Gia Nghiệp với vẻ mặt khó lường.

La Ý nhíu mày một chút, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó chịu —— làm sao mà cậu ta phải đi làm cái trò gay này cùng với người họ hàng của gia đình chứ?

Trong mắt cậu ta như muốn bốc lửa.

Mọi người xung quanh đều rụt cổ lại, âm thầm kinh ngạc cảm thán: Lục Tửu cũng quá hiểm ác đi.

Người quen La Ý đều biết cậu ta cực kỳ chướng mắt Đinh Gia Nghiệp, nếu không phải muốn gây khó dễ cho Lục Tửu thì cậu ta thậm chí chẳng thèm mời Đinh Gia Nghiệp tham gia trò chơi này. Người kia dính một chút thôi cũng đã ghê tởm.

Vậy mà bây giờ lại muốn cậu ta đi hôn với tên thận hư này......

"Lục Tửu, cậu—"

La Ý tức giận đến mức sắp bùng nổ, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Lục Tửu đã cúi xuống điều chỉnh thế đánh, giọng điệu hờ hững: "Không làm được thì cứ theo nội dung trên giấy mà thực hiện đi."

La Ý lập tức nghẹn ngay trong cổ họng.

—— Bảo cậu ta đi tìm một người đàn ông ở đây để 'thổi sáo' còn dễ chịu hơn là bảo cậu ta đi tìm cái chết, a a a a, bảo cậu ta đi tìm cái chết!!

La Ý muốn phát điên, cậu ta muốn đập nát cái quán bar này!

Bỗng nhiên, có ai đó vỗ vai một chút, cậu ta run lên vì giận, quay phắt lại thì thấy Đinh Gia Nghiệp đang đứng phía sau: "Cái này, Tiểu Ý à, hôn một cái thôi mà, có sao đâu"

La Ý trợn tròn mắt: "Anh vừa gọi tôi là gì?!"

Đinh Gia Nghiệp, với vẻ mặt đầy dầu mỡ*, cuối cùng cũng đổi mục tiêu mới.

(*"Dầu mỡ" thường được dùng để chỉ người có tính cách lươn lẹo)

"Tiểu Ý à, sao vậy, Đinh ca anh không thể gọi như vậy sao? Không thể cứ như vậy ghét bỏ Đinh ca anh chứ?"

Những người trong quán bar lập tức nhao nhao lên:

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

La Ý sắp ngất đến nơi, cậu ta hoảng sợ mà lùi một bước.

"Đến nào." Đinh Gia Nghiệp cười ha hả tiến lại gần cậu ta.

Tuy là gã thích nhất là Lục Tửu, nhưng gã đương nhiên cũng không ngại cùng La Ý hôn, dù sao so với việc chạy một vòng trong quán bar trong tình trạng không một mảnh vải che thân vẫn tốt hơn nhiều.

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

Bầu không khí sôi sục như muốn xé toạc mái quán bar. Giữa những tiếng cổ vũ vang dội, La Ý không biết nghĩ sao lại run rẩy nhìn về phía Lục Tửu—cái nhìn này khiến cậu ta hận không thể nghiến nát răng.

Lục Tửu căn bản không thèm liếc bọn họ một cái, ánh mắt chỉ dừng trên bàn bida!

Tựa như dù giờ có người bỏ cuộc giữa chừng thì cậu cũng chẳng hề bận tâm, cùng lắm chỉ thờ ơ buông một câu: "Chán quá đi."

Cơn giận trong La Ý bốc lên ngùn ngụt—

Cậu ta cắn chặt hàm răng, cố gắng đứng vững, nhưng ngay sau đó, Đinh Gia Nghiệp lại tiến đến gần cậu ta. 

La Ý đột ngột nhắm mắt lại, dùng hết sức lực để giữ vững mình, nhưng khi cảm giác chạm môi truyền tới, toàn thân cậu ta lập tức nổi da gà, một lớp mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Giữa tiếng hét chói tai xung quanh, cậu ta đẩy mạnh Đinh Gia Nghiệp ra, chống tay lên bàn bida, gập người nôn khan!

Thẩm Khả trợn tròn mắt há hốc miệng.

Cậu ấy nhìn La Ý nôn đến rơi cả nước mắt, rồi lại nhìn Đinh Gia Nghiệp với vẻ mặt bị ghét bỏ, sau đó… chậm rãi nhìn sang Lục Tửu đang bình thản cúi người.

Ầm một tiếng, nuốt nước bọt.

...Vẫn là Tửu ca của cậu ấy cao tay hơn hẳn.

*

Lục Khúc Ninh đứng cứng đờ, xấu hổ mà đứng ở một góc.

…Hắn ta không nghĩ rằng, Lục Tửu lại trực tiếp coi hắn ta như không khí.

Bầu không khí trong quán bar sôi động, vậy mà hắn ta lại giống như một kẻ thừa thãi.

Lúc Đinh Gia Nghiệp và La Ý hôn nhau, thậm chí còn có người sợ hắn ta đứng chỗ này chắn tầm mắt liền đẩy hắn ta một chút.

Hắn ta cắn môi, vừa không muốn đi, vừa cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút ghê tởm, bèn quay sang tìm Diệp Lẫm, bối rối nói: "Chúng ta đi thôi?"

Diệp Lẫm không đáp lại hắn ta.

Cậu ta đang chăm chú nhìn Lục Tửu.

Sắc mặt Lục Khúc Ninh khẽ thay đổi.

Hắn ta bước đến, nhẹ nhàng kéo tay Diệp Lẫm, gọi khẽ: "A Lẫm?"

Diệp Lẫm cuối cùng cũng nhìn hắn ta.

"Chúng ta đi thôi?" Lục Khúc Ninh cố gắng mỉm cười.

Khi thấy ánh mắt Diệp Lẫm còn lưu luyến nơi Lục Tửu, hắn ta nhẹ giọng nói: "Anh sẽ không đi đâu, đừng gọi anh ấy. Nếu không, anh ấy lại khó chịu. Diệp Lẫm, nơi này ồn quá làm tôi đau đầu, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?"

Khoảnh khắc im lặng này khiến Lục Khúc Ninh có chút hoảng hốt.

May thay, cuối cùng, Diệp Lẫm vẫn bước về phía hắn ta.

......

Hai người họ rời đi mà chẳng ai trong quán để ý.

Trên sân phơi.

Diệp Tần châm điếu thuốc, cười nói:  "Thằng nhóc Tửu Tửu này cuối cùng cũng có dáng vẻ của trước kia. Cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, tôi thật sự nghĩ rằng lão già nhà họ Lục dùng tà thuật gì khiến nhóc ấy biến thành ngu ngốc luôn chứ."

Tuy rằng Lục Tửu và Lục Khúc Ninh đều là con trai của Lục Minh Dương, nhưng dù có thiên vị đi nữa, Lục Minh Dương chắc không đến mức làm cho đứa con trưởng của mình hóa ngu.

Nhưng ngoài lý do đó ra, còn có thể giải thích thế nào về sự thay đổi đột ngột của Lục Tửu?!

Không bị đập vào đầu, cũng không sốt cao.

Một người bình thường sao lại có thể trong một đêm mà tính tình thay đổi lớn đến vậy, trí thông minh có phải là không còn nữa không?

Suốt ba năm qua, Diệp Tần từng gặp không ít người tự xưng là đại sư huyền học* trong giới kinh doanh, thậm chí còn hỏi qua bọn họ, đương nhiên chẳng có kết quả gì, nghĩ lại chỉ thấy bản thân quá nhảm nhí.

(*"Đại sư huyền học" (大師玄學) ám chỉ những người có kiến thức sâu rộng và uyên bác về huyền học, tức là những học thuyết hoặc phương pháp liên quan đến những hiện tượng siêu nhiên, bí ẩn, hoặc những điều không thể giải thích bằng khoa học thông thường.)

May mà, Lục Tửu không thực sự bị chấn thương não.

Bỗng nhiên anh ta nhớ đến một chuyện, quay đầu nhìn người bạn thân, bật cười: “Đúng rồi, chẳng phải lúc đó ngay cả cậu cũng đi tìm một vị đại sư—”

Người bạn thân kia dường như không hề nghe anh ta nói chuyện.

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của người đàn ông lặng lẽ cháy dở, làn khói xanh mờ mịt cuộn lên.

Ánh mắt người đàn ông chăm chú dán chặt vào bóng dáng đang đứng trước bàn bida, đưa lưng về phía bọn họ.

*

Chiếc nốt ruồi nhỏ trên sống mũi lấp lánh dưới ánh đèn.

Khi cúi người xuống, cánh tay căng chặt theo đường cong sống lưng, vòng eo mảnh mai càng trở nên rõ nét, ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng.

Cơ thủ vung gậy, quả cầu chủ bật ra, va chạm chính xác vào quả số 9, khiến nó lăn nhanh về phía lỗ gần nhất rồi rơi vào trong.

“Lục Tửu định quét sạch bóng của La Ý và đồng bọn luôn sao?”

“Trước đó Thẩm Khả đã đánh rớt bóng số 12 rồi, La Ý chỉ còn lại duy nhất bóng số 15 thôi!”

“Trời ơi, sao lúc nãy tôi lại không đặt cược từ đầu chứ?!”

Hơi thở của La Ý dần trở nên dồn dập, sắc mặt có vẻ tái nhợt.

Trán cậu ta lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Tửu, như thể muốn dùng ý chí để ngăn cản bước tiến của Lục Tửu.

Thẩm Khả như biến thành con khỉ, phấn khích nhảy nhót xung quanh Lục Tửu— ngay cả cậu ấy cũng không ngờ rằng Tửu ca lại có thể chơi bida bá đạo đến vậy!

Chỉ cần Tửu ca đánh rớt bóng số 15, La Ý hoàn toàn mất tư cách lên bàn chơi, cậu ấy cũng không còn phải vì cậu ta mà lo lắng về tờ giấy phạt chết tiệt kia nữa!

“Tửu ca cố lên! Tửu ca xông lên nào!” Cậu ấy chỉ hận không thể giăng băng rôn cổ vũ ngay lúc này!

Mọi ánh mắt trong quán bar đều đổ dồn vào chàng thanh niên trước bàn bida.

Bước chân cậu vẫn bình tĩnh như cũ, nét mặt cũng hờ hững như thể chỉ đang chơi một ván game bình thường.

Cậu đứng bên bàn bida, cúi người xuống.

La Ý cảm thấy, cả hơi thở của mình cũng bị đóng băng.

Dưới ánh đèn rực rỡ, cậu ta gần như không cảm nhận được cơn đau từ móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Ánh mắt Lục Tửu trầm tĩnh mà tập trung, đặt chắc chắn lên phần đuôi cơ bida.

Dùng sức vung gậy.

Quả cầu chủ va chạm chính xác vào một viên bi khác, viên bi ấy lao thẳng về phía trước, đập trúng quả số 15, rồi lăn theo một quỹ đạo phức tạp và chuẩn xác rơi gọn vào lỗ—

Xong thật rồi! Cậu thực sự đã thắng hết rồi! La Ý và những người khác đã hoàn toàn bị quét sạch!!

Tiếng hoan hô bùng nổ, La Ý run rẩy cả tay.

Cậu ta hoàn toàn sụp đổ.

"Lục Tửu, cậu..."

"Hửm?"

Thanh niên ngẩng đầu lên với vẻ hoang mang, khiến La Ý nghẹn lời ngay cổ họng.

Cậu sao lại thế này?


Sao cậu có thể bình tĩnh như thế?


Cậu...cậu thực sự đã trở lại sao?

La Ý không dám hỏi. Mặc dù đây có thể là câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đang nghĩ tới, nhưng cậu ta không dám mở miệng làm kẻ ngu ngốc.

Cái gì gọi là "Trở lại" chứ? Nếu thế thì trước đây Lục Tửu đã đi đâu?

Lục Tửu vẫn luôn ở đây, cậu chưa từng rời đi.

"Giờ chỉ còn lại 8 viên bi nữa," Thẩm Khả nói, "Đánh trúng cả 8 viên thì mới tính là thắng hoàn toàn, nhưng chúng ta cũng không định cược tiền gì cả. Theo quy tắc, người đánh trúng 8 viên cuối cùng sẽ phải nhận một hình phạt, Tửu ca, nếu không thì chúng ta dừng ở đây luôn đi?"

Đánh trúng 8 viên bi, người thua sẽ tự nhận hình phạt một lần, sau khi hoàn thành mới coi như trận đấu kết thúc và chiến thắng được công nhận — đây tất nhiên là một trong những quy tắc mà nhóm nhị thế tổ tự sáng tạo.

Dĩ nhiên, ý nghĩa của việc thắng không phải là phải chịu đựng hình phạt thực sự, mà chỉ là để tăng phần thú vị cho trò chơi. Vì vậy, sau khi trận đấu kết thúc, người thắng có thể chọn lấy một tờ giấy phạt từ trong thùng giấy. Nếu cảm thấy hình phạt viết trên tờ giấy đó thú vị, họ có thể tiếp tục chơi, còn nếu không, người thắng lại đánh 8 viên bi một lần nữa để hoàn thành trò chơi một cách hoàn hảo.

Nếu cảm thấy nội dung trong tờ giấy phát thật sự quá mức, không cần làm theo, trò chơi lập tức dừng lại tại đó.

Dù sao cũng chỉ là một trò chơi, không cần quá nghiêm túc.

Nhưng thật không may, Lục Tửu là kiểu người làm gì cũng phải đến nơi đến chốn.

Cậu chẳng quan tâm trước mặt mình là tảng đá gì, chỉ cần thứ cậu muốn, cậu nhất định phải có được.

"Cậu đi rút giúp tôi đi." Cậu hất cằm về phía hộp rút thăm, nói với Thẩm Khả.

Thẩm Khả sờ sờ mũi: "Tửu ca, vận may của tớ không tốt lắm đâu."

"Cứ mạnh dạn lên."

Giọng điệu nhẹ nhàng của Lục Tửu khiến Thẩm Khả tự tin hơn.

Dù sao thì trận đấu cũng đã thắng, cậu ấy không có áp lực gì cả, hứng khởi chạy tới rương rút thăm, túm lấy một tờ giấy liền rút ra.

Vừa nhìn thấy nội dung trên đó, cậu ấy "ơ" một tiếng.

La Ý vốn đã đờ người, thấy vậy thì tò mò thò lại gần, liếc mắt một cái sửng sốt rồi bật cười: “Diễn lại sự kiện đêm ở biệt thự Diệp gia một tháng trước.”

Nghe thấy hình phạt này, có người không hiểu, có người lại lập tức liên tưởng đến chuyện gì đó, ánh mắt trở nên sâu xa.

Bữa tiệc ở biệt thự Diệp gia một tháng trước, không ít người đã uống đến say mèm.

Mà khi có rượu vào, mọi chuyện thường dễ xảy ra. Đêm hôm đó, có người đã biểu diễn vài màn "cấm trẻ em".

Hôn hít giữa đám đông còn là chuyện nhẹ nhàng nhất.

Người viết ra hình phạt này đúng là biết chơi.

"Tửu ca đêm đó rời đi sớm mà, có gì đáng diễn lại đâu?" Thẩm Khả khó hiểu.

"Phải không?" La Ý nhìn chằm chằm Lục Tửu, "Lục Tửu, đêm đó cậu đi lên lầu phải không? Cậu đã làm gì trên đó vậy?"

"La Ý, cậu có ý gì? Định thẩm vấn Tửu ca sao?" Thẩm Khả bất mãn.

"Tôi không có ý thẩm vấn. Chỉ là sau này tôi vô tình nghe nói sáng hôm sau trên cổ cậu ta có mấy dấu đỏ. Em trai của cậu ta còn tận mắt nhìn thấy. Đinh ca, sau đó Lục Khúc Ninh có đi chất vấn anh không?"

Đinh Gia Nghiệp không ngờ lại bị gọi tên.

Gã ho khan một tiếng: "Có. Hôm đó tôi chọc Tửu Tửu nổi giận, thấy em ấy lên lầu nên muốn đuổi theo xin lỗi—"

Lời này nói ra đúng là dối trá đến phát tởm.

Hôm đó, từ đầu đến cuối gã đều cố ý kích động cảm xúc của Lục Tửu, khiến cậu càng tức giận thì gã càng hưng phấn.

Thẩm Khả nghe vậy thì tim giật thót.

Cậu ấy không biết Đinh Gia Nghiệp cũng đuổi theo. Khi Lục Tửu giận bỏ đi, cậu ấy từng định chạy theo, nhưng bị người khác giữ lại.

Sau đó, cậu ấy cũng có cơ hội lên lầu tìm một vòng nhưng không tìm được Lục Tửu, gửi tin nhắn cũng không nhận được hồi đáp, liền nghĩ rằng Lục Tửu đã rời đi từ cổng sau của biệt thự, bản thân cậu ấy cũng không nghĩ lại tìm tiếp, rồi cũng rời khỏi biệt thự.

Nhưng nếu Đinh Gia Nghiệp lên lầu sau cậu ấy thì sao?

"Rồi sao nữa?" Có người tò mò hỏi, "Anh có tìm thấy Lục Tửu không? Mà mấy vết hôn trên cổ cậu ấy thật sự không phải của anh chứ?"

Đinh Gia Nghiệp sờ sờ mũi: "Không tìm được. Các cậu nghĩ đi đâu vậy? Tửu Tửu ban ngày còn bảo tôi là ông chú, sao có thể xảy ra chuyện gì với tôi được. Đừng nhắc chuyện đau lòng của tôi nữa được không?"

Gã cũng không tiện nói dối ngay trước mặt Lục Tửu.

"Ôi! Hóa ra không phải thật à!"

"Vậy rốt cuộc đêm đó Lục Tửu cậu làm gì?"

"Đúng đó! Ai để lại dấu hôn?"

Giữa những tiếng cười đùa, Lục Tửu vẫn bình thản như cũ.

La Ý ngấm ngầm suy đoán.

… Kỳ thật cậu ta cũng không nghĩ Lục Tửu thật sự sẽ cùng Đinh Gia Nghiệp, cái tên ghê tởm này, phát sinh chuyện gì. Thậm chí, cậu ta còn cảm thấy Lục Khúc Ninh sau này tìm Đinh Gia Nghiệp cũng chẳng phải có ý tốt gì.

Không ai thực sự thấy "vài vết hôn" đó trên cổ Lục Tửu. Ai biết đó có phải là thật hay không, Lục Khúc Ninh có bịa chuyện không.

Nhưng dù sao hôm nay cậu ta cũng đã thua thảm hại như vậy, khiến Lục Tửu khó chịu một chút cũng là tốt.

Cậu ta mở miệng nói: "Lục Tửu, cậu thắng hết rồi, hào phóng chút đi. Đêm đó cậu đã làm gì, nói cho chúng tôi biết đi."

Thẩm Khả đột nhiên thấy bất an trong lòng.

Cậu ấy nhận ra rằng, bất kể Tửu ca có rời đi hay không, nếu cậu xuống lầu, thế nào cũng phải lướt qua tầm nhìn của bọn họ. Nhưng đến tận lúc cậu ấy lên lầu, cậu ấy vẫn chưa từng thấy bóng dáng Lục Tửu.

Tửu ca lúc đó rốt cuộc ở đâu?

Đêm đó, hầu hết mọi người ngủ dưới lầu, nhưng sau đó vẫn có người lên lầu. Những người đó đều say mèm... Nếu khi đó Tửu ca vẫn chưa rời đi, đầu óc cũng không tỉnh táo…

Không không không.

Thẩm Khả cắn răng nói: “Có khi là muỗi cắn đấy! Ngày đó biệt thự muỗi nhiều kinh khủng, bay vòng quanh ta cả nửa ngày! Lục Khúc Ninh hắn ta thấy dấu đỏ nên mới nói đó là vết hôn!”

"Ha ha ha ha khả năng này cũng có thể lắm!"

"Ngày đó tôi còn bị muỗi cắn mấy cái trên đùi đây này!"

"Nếu là muỗi cắn thì không sao cả, Lục Tửu, vậy đánh tiếp 8 viên bi đi?"

“Nhưng mà bị muỗi cắn thì muốn biểu diễn như thế nào, nếu không thì lại lấy một tờ giấy phạt nữa đi?”

Đinh Gia Nghiệp náo nhiệt: “Tôi có thể là muỗi mà.”

“Không biết xấu hổ à Đinh ca!”

Đinh Gia Nghiệp cợt nhả.

Thẩm Khả nuốt nước miếng, yên lặng di chuyển đến bên cạnh Lục Tửu, hạ giọng nói: “Tửu ca, nếu không cứ như vậy đi? Đừng đánh nữa.”

Lục Tửu vẫn lười biếng như cũ —— “Tại sao?”

Cậu cầm ly rượu đã để lâu, đưa lên miệng.

Sau đó nhíu mày.

Sao vẫn cảm thấy buồn nôn thế nhỉ?

Nhưng mà thế này thì đã làm ra tư thế rồi, tạm dừng lại cũng không được đẹp, Lục Tửu thỉnh thoảng cũng có chút lười biếng như vậy.

Cậu không để lộ cảm xúc gì nhấp một chút, rồi tự nhiên buông tay.

Giây tiếp theo, cậu cúi người đánh cầu, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, 8 viên bi đã vào lọt lỗ.

“Quá ngầu Lục Tửu!”

“Muỗi điên cuồng chuẩn bị lên sân khấu à?”

Tiếng cười vang lên, Lục Tửu đứng dậy.

Cậu thoải mái thở ra một hơi, sau đó hơi nghiêng người, giơ một ngón tay thon dài về phía sau.

Hướng đó là sân phơi, trên sân chỉ có Diệp Tần và Bách Quân.

Không ai hiểu được động tác tay của Lục Tửu có ý nghĩa gì. Diệp Tần cũng thoáng sững sờ, chỉ vào chính mình.

Hả? Tìm anh ta?

Nam nhân bên cạnh anh ta đột nhiên cử động.

Không gian lặng như tờ.

Nam nhân đứng thẳng dậy, nhấc chân bước vào trong nhà.

Trong khoảng sân nhanh chóng yên tĩnh, người đàn ông anh tuấn ấy từng bước đi đến trước mặt Lục Tửu. Hắn vẫn rũ mắt, nhìn chằm chằm Lục Tửu không chớp.

Chiều cao hai người rõ ràng có sự chênh lệch. Lục Tửu đặt nhẹ tay trái lên bàn, động tác vô cùng tùy ý.

"Anh nghe được."

Cậu cười như không cười mà đứng đối diện với nam nhân.

Làm như cậu không biết vậy.

Rõ ràng đã nhìn chằm chằm cậu cả đêm.

Cậu giơ tay phải lên, dùng gậy bida móc vào vòng cổ của đối phương, thô bạo kéo mạnh.

Nam nhân bị ép cúi đầu xuống, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, môi cũng đập thẳng vào nhau.

Bách Quân cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play