Không gian cả quán bar im lặng như tờ.
Không khoa trương mà nói, mọi người gần như hóa đá ngay trong nháy mắt, mắt ai cũng trợn to muốn rớt ra ngoài.
Ngay cả Diệp Tần cũng chết lặng.
Anh ta ngơ ngác nhìn người bạn thân khó đoán của mình, lại nhìn sang nam nhân ôn hòa nhưng khó gần trong ấn tượng… Đến khoảnh khắc Lục Tửu ngang ngược kéo mạnh kia, khóe môi đối phương bất giác nhếch lên một độ cong vui vẻ.
Như thể đã chờ đợi giây phút này từ lâu.
…..?
………????
… Đây là cái gì…?
Lục Tửu đang làm gì… Tại sao hắn lại…Hai người họ vừa làm cái quái gì vậy…?
À, Thẩm Khả đã giúp cậu rút một tờ giấy yêu cầu cậu tái hiện lại đêm đó tại biệt thự Diệp gia một tháng trước… Lục Tửu đã đánh trúng 8 viên bi… Bây giờ cậu phải thực hiện nội dung trừng phạt… Ừm? Hả…?
—— HẢ???
Không chỉ những người bình thường có khả năng chịu đựng thấp.
Ngay cả hệ thống 111 trong đầu Lục Tửu cũng gào thét chói tai.
Nó không dám làm phiền lúc Lục Tửu đánh bida, sợ ảnh hưởng đến phong độ của ký chủ. Nhưng giờ phút này, nó thực sự bị hai tên không theo kịch bản này dọa đến sợ ngây người!!
Thế quái nào —— thế quái nào lại thành ra thế này?!!
Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi đến rớt cằm hơn cả chính là ——
Bách Quân đáp lại Lục Tửu.
Người đàn ông ấy vừa cười, vừa mở miệng.
Gậy bida móc vòng cổ của hắn đến mức méo mó, vậy mà hắn vẫn thong dong, hơi nghiêng đầu điều chỉnh góc độ, sau đó hắn liền chủ động đáp lại nụ hôn.
Mọi người chỉ trong chớp mắt đã đỏ bừng mặt.
Dưới ánh đèn rực rỡ trên bàn bida, cảnh tượng này càng rõ ràng đến không thể rõ hơn.
Lục Tửu cũng cảm nhận được.
Hắn cười.
Giống hệt như cậu nghĩ, tên này căn bản không ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử như vẻ ngoài.
Ngược lại, người này tràn đầy tính xâm lược.
Cậu không nhắm mắt lại, trong khoảng cách gần thế này, hai mắt không thể nhìn thẳng vào nhau, nhưng tầm nhìn của cả hai vẫn dây dưa không dứt.
Ánh mắt Bách Quân cười mà sâu thẳm, như một tấm lưới khổng lồ, còn Lục Tửu lại giống một tấm gương, càng muốn phá vỡ lớp lưới đó.
Từ lúc bọn họ gặp nhau vào hôm nay, những gì đối phương cố tình giả bộ, Lục Tửu đều muốn đòi lại hết.
Cậu tận mắt nhìn thấy ——
Ý cười trong mắt Bách Quân càng sâu.
Cáo già!
Trong vài giây ngắn ngủi, với hai người họ mà nói, chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng với những người xung quanh, nụ hôn ấy như một quả bom nổ tung trong thế giới nội tâm của họ. Kết thúc, Bách Quân đưa tay vuốt nhẹ bên cổ Lục Tửu, giọng điệu bình thản:
"Muỗi điên?"
Lục Tửu thở gấp, cổ nhiễm một tầng đỏ nhàn nhạt.
Da trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Chết tiệt.
Cậu gạt tay đối phương ra, trợn trắng mắt, giọng nói khàn đặc: "Ai bảo anh hôm đó dán người như thế."
Mút nhiều còn không bằng muỗi đốt.
Nếu bảo cậu miêu tả, thì chẳng khác nào một con muỗi to đùng không biết xấu hổ.
Màn đối đáp này khiến những người xung quanh càng thêm dại ra.
Bách Quân híp mắt cười, dường như ngay cả dáng vẻ "dùng xong liền ném" của Lục Tửu cũng khiến hắn thích thú.
Ánh mắt hắn vẫn như cũ dán chặt trên mặt Lục Tửu.
"Còn muốn chơi? Đã 12 giờ rồi." Giọng điệu vô cùng ôn nhu.
"12 giờ thì làm sao?" Lục Tửu rút gậy bida khỏi vòng cổ Bách Quân, giữ vẻ bình tĩnh xoay người, cứ như thể người vừa đỏ mặt thở gấp không phải cậu
Đây mới chỉ là khởi đầu của sinh hoạt ban đêm, còn lâu mới đến giờ ngủ.
Đừng tưởng chỉ một nụ hôn phá vỡ lớp 'giấy mỏng như có như không' giữa bọn họ là đã có thể trói buộc được cậu.
"Diệp Tần sắp xếp cho các em sáng mai đi hái nho." Bách Quân bình thản tốt tính nhắc nhở.
Hái nho là công việc lao động chân tay, không ngủ sớm thì ngày mai lấy đâu ra sức mà chơi.
Lục Tửu khựng lại, liếc mắt nhìn hắn: "Đánh thêm một ván."
Đánh xong liền đi ngủ.
Trong lúc lau cây gậy cơ, cậu như thể vô tình hỏi: “Ngày mai anh đi à?”
Câu nói vừa dứt, nụ cười trên mặt Bách Quân càng thêm sâu sắc.
Hắn chỉ trả lời ba chữ, giọng trầm thấp, dễ nghe đến lạ.
“Tùy tình hình.”
Lục Tửu khựng lại một chút.
… À, anh giả chết cũng được đấy.
Diệp Tần không chịu nổi nữa, bước ba bước thành hai lao thẳng đến, một phát túm lấy Bách Quân: “Đi đi đi, chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng!”
Tuy đã từng trải qua bao sóng gió, nhưng lần này Diệp Tần cũng thấy đầu óc mình rối loạn. Trong mắt anh ta tình huống này có phần vô đạo đức, dù suy đi tính lại thì hai người kia một chẳng có quan hệ máu mủ, hai là cũng chẳng phải kiểu yêu đương chênh lệch tuổi tác gì để bị dị nghị nhưng anh ta vẫn thấy cần thiết phải bình tĩnh lại đã…
Anh ta kéo Bách Quân đi, cả quán gần như lập tức được bơm ôxy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng họ cũng không chịu nổi nữa.
La Ý toàn thân run rẩy, nhìn bóng dáng Bách Quân bị Diệp Tần kéo khỏi quán, lại nhìn Lục Tửu, người hình như thật sự định tiếp tục chơi thêm một ván. Cậu ta há miệng nhưng chẳng nói nên lời.
… Một tháng trước, vào ngày đó, Lục Tửu thật sự…
Vậy mà lại là với Bách Quân…
Đinh Gia Nghiệp từ nãy đến giờ như bị bóp nghẹn cổ, mặt trắng bệch. Nhớ lại những chuyện gã từng làm với Lục Tửu từ một tháng trước, lại nghĩ đến ánh mắt tưởng như đang cười kia của Bách Quân mỗi lần nhìn gã hôm nay, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng.
Thẩm Khả hoàn hồn lại, lao về phía Lục Tửu, chân mềm nhũn ra: “Anh, anh ——”
“Muốn chơi tiếp không, lại làm một ván với tôi?” Lục Tửu vẫn bình tĩnh hỏi.
Mặt Thẩm Khả gần như nứt toạc.
Chơi cái gì mà chơi nữa chứ! Ai còn có tâm trạng chơi bida hả!
“Ca, tớ xin cậu, cậu, cậu và anh Bách Quân rốt cuộc là chuyện gì thế…?”
Không moi được câu trả lời, tối nay sợ là cậu ấy khỏi ngủ mất TAT.
Tửu ca của cậu ấy hình như cảm nhận được sự dằn vặt trong lòng cậu ấy, quay đầu nhìn lại.
Sau đó nở một nụ cười tà mị.
“Cậu đoán xem?”
*
Đêm đó, Lục Tửu không hề báo trước, tùy tiện mà lại dứt khoát, thả một quả bom ngay giữa đầu mọi người.
Nổ đến nỗi gần như chẳng ai ngủ ngon nổi.
Có người bàn tán rôm rả suốt cả đêm, cũng có người thao thức không thôi, cả biệt thự nhìn ngoài thì yên ắng như thường, nhưng bên trong lại rối loạn không yên.
Ngày hôm sau, Lục Khúc Ninh vừa tới nơi đã cảm thấy không khí không đúng lắm.
Mọi người tụm ba tụm bảy thì thầm bàn tán chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại có ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn về phía hắn ta.
Khi hắn ta như thường lệ bước tới, nở nụ cười hỏi họ đang nói gì, những người kia chỉ hỏi lại: “Lục Khúc Ninh, cậu biết chưa?”
Lục Khúc Ninh ngơ ngác: “Biết gì cơ?”
Bọn họ chỉ cười cười kỳ quái rồi quay lưng bỏ đi.
Mặt Lục Khúc Ninh trầm hẳn xuống, cái quái gì thế này, trò đùa dai à? Thật vô vị.
Hắn ta tập trung hỏi trong đầu: “329, cậu nghĩ Lục Tửu rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Hôm qua hắn ta đã suy nghĩ suốt một đêm.
Thực tế thì, ngay cả khi Lục Tửu trở về phòng, hắn ta cũng vẫn còn thức, chỉ giả vờ đang ngủ mà thôi.
Đáng tiếc thay, sau khi tắm rửa xong Lục Tửu liền đi ngủ, không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Lục Khúc Ninh luôn cảm thấy Lục Tửu trở nên kỳ lạ, chẳng lẽ linh hồn của người này đã trở lại? Mã loạn trong cơ thể cậu đã biến mất?
“329, cậu có thể kiểm tra tình trạng của hắn không?”
“Không thể,” giọng nói cũ kỹ của hệ thống vang lên trong đầu hắn ta, “Tôi đã nói rồi, một số chức năng của tôi đã bị hỏng kể từ khi cậu cưỡng ép tiến vào thế giới này. Hiện tại tôi thậm chí không thể liên lạc với những người bạn khác.”
“Thật ra cậu không cần phải để tâm đến Lục Tửu. Dù hiện tại cậu ta có còn là loạn mã hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến cậu. Ở thế giới khai thác tự do này, cậu không bị ràng buộc bởi bất kỳ nhiệm vụ nào. Không cần tự chuốc phiền phức mà trêu chọc cậu ta.”
Lục Khúc Ninh vốn là một người chơi xuyên nhanh thất bại – hắn ta không muốn thừa nhận điều đó, nhưng thực tế thì trong cục xuyên nhanh, thành tích của hắn ta đúng là như vậy.
Hắn ta luôn không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, điểm thành tựu đạt được luôn xếp hạng cuối cùng, còn ngày được sống lại thì dường như vẫn xa vời.
Trong một lần xuyên qua, hắn ta vô tình lọt vào khe bug của cục xuyên nhanh, giành được một mã số bí ẩn. Hắn ta liền nhanh chóng quyết định mượn mã này để đột nhập vào thế giới khai thác tự do, mạo hiểm xé nát linh hồn bởi dòng hỗn lưu thời không và chen vào.
May mắn là, hắn ta đã thành công. Hắn ta thoát khỏi sự giám sát của cục xuyên nhanh, thoát ly khỏi ràng buộc nhiệm vụ, cuối cùng có thể sống tự do tự tại.
Nhưng từ sau khi tỉnh lại trong cơ thể này, Lục Khúc Ninh vẫn luôn cảm thấy bồn chồn bất an.
Trong quá trình xuyên nhiệm vụ liên tục, hắn ta dần dần nhận ra tầm quan trọng của tiền tài, quyền lực và danh vọng đối với một người. Dù Lục gia chỉ là một hào môn nhỏ, Lục Khúc Ninh không thiếu tiền, nhưng vẫn chưa đủ… Hắn ta chưa bao giờ thực sự hài lòng với hiện trạng này.
Không phải vì tham lam.
Chỉ là vì muốn cải thiện hoàn cảnh sống của bản thân.
Ví dụ như nhận được nhiều tình thương của cha hơn, có thêm bạn bè chân chính, nhiều phương tiện hơn, và con đường vươn lên phía trước càng rộng mở.
May mắn thay, giờ không còn bị cục xuyên nhanh bức bách, lần này hắn ta có thể chuẩn bị từ từ. Chỉ là trong quá trình đó, hắn ta cần phải loại trừ hết những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Đoạn loạn mã trên người Lục Tửu chính là một trong số đó.
Hắn ta biết nguyên nhân khiến Lục Tửu trở thành loạn mã là do mình. Với điều này, hắn ta cũng mang chút áy náy. Nhưng đó không phải là điều hắn ta cố ý gây ra, mà chỉ là ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn đã xảy ra, hắn ta chỉ có thể tìm cách giải quyết tốt nhất cho tất cả mọi người, đó chính là khiến Lục Tửu rời khỏi vòng xã giao này, rời xa Lục gia.
Đối với Lục Tửu, đây cũng là kết cục tốt nhất. Nếu không, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đắc tội với người không nên đắc tội, khiến bản thân và Lục gia rơi vào họa lớn.
Lục Khúc Ninh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Không được, không thể mặc kệ hắn. Tôi vẫn phải thử chọc giận hắn thêm một lần nữa.”
Chỉ cần Lục Tửu vẫn là loạn mã, hắn ta phải nghĩ cách khiến Lục Minh Dương cứng rắn đuổi Lục Tửu ra khỏi nhà, như vậy mới là đoạn tuyệt đường lui và khiến Lục Tửu rời đi.
329 trầm mặc một lúc: “Nếu như đoạn loạn mã trong cơ thể Lục Tửu thật sự đã biến mất thì sao?”
Lục Khúc Ninh khẽ cau mày, căng thẳng trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh lại thả lỏng.
“Tôi cũng mong là như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đoạn loạn mã đó đã tồn tại trong người hắn ba năm rồi, sao có thể tự dưng biến mất?” Hắn ta lắc đầu, thở dài, “Không thể đặt hy vọng vào chuyện viển vông như thế được.”
329 không nói gì thêm.
*
Diệp Tần đương nhiên không thể cùng đám người kia đi hái nho với bọn trẻ con, nên anh ta đã sắp xếp một nhân viên của trang trại làm hướng dẫn viên du lịch. Sau bữa sáng, cả đoàn liền ngồi lên xe điện tham quan, hướng về phía vườn nho mà chạy tới.
Vườn nho có diện tích rất lớn, được chia thành hai khu: một khu chuyên dùng làm cơ sở gieo trồng, còn khu kia thì được thiết kế thành một khu rừng lãng mạn.
Nho vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy, từng chùm nặng trĩu màu tím thẫm, căng mọng như đá quý, lấp lánh dưới ánh mặt trời yên tĩnh.
Hướng dẫn viên vừa đi vừa giới thiệu, dẫn mọi người hái nho và nếm thử ngay tại chỗ. Dọc đường đi qua rừng cây và vườn hoa, mùi rượu nho nồng nặc nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.
Lục Khúc Ninh vẫn âm thầm quan sát Lục Tửu.
Hôm nay tinh thần Lục Tửu có vẻ ổn, thi thoảng lại bóc một quả nho cho vào miệng, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ với Thẩm Khả.
Về sau mọi người dần tản ra, Lục Khúc Ninh để ý thấy Lục Tửu một mình lững thững đi sâu vào rừng cây. Đồng thời, hắn ta thấy lướt qua đuôi mắt một bóng người khác.
Lục Khúc Ninh lập tức bước tới chắn người kia lại.
Đinh Gia Nghiệp ngơ ngác: “Cậu làm gì thế?”
“Đinh tiên sinh, có thể làm phiền anh đừng quấn lấy anh trai tôi nữa không?” Lục Khúc Ninh hạ giọng, “Anh định đi theo làm gì?”
“Đi theo gì mà đi theo ——” Đinh Gia Nghiệp không hiểu gì rồi ngó ra phía trước, “Cậu nói Lục Tửu vừa đi về hướng đó á? Tôi còn chưa thấy em ấy đâu!”
Lục Khúc Ninh lạnh mặt: “Mặc kệ anh có thấy hay không thì cũng phiền anh cách xa anh trai tôi ra một chút.”
Hắn ta biết Đinh Gia Nghiệp rất ghét mình, mà mình càng cản thì gã càng muốn làm ngược lại. Người này trước giờ vẫn ngu xuẩn như thế.
Quả nhiên, giây tiếp theo Đinh Gia Nghiệp liền vung tay gạt tay hắn ta ra, giọng âm u nói: “Cậu tưởng cậu là ai? Tôi phải nghe lệnh cậu chắc? Tôi cứ đi đấy, thì sao nào?”
Nói xong liền quay người bước nhanh về hướng Lục Tửu vừa đi.
Lục Khúc Ninh quay lại, vội vàng nói: “Anh ——”
Hắn ta đột nhiên khựng lại, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm về phía trước một lúc lâu, mãi đến khi Diệp Lẫm nhận ra sự bất thường bước tới hỏi: “Nhìn gì thế?”
Lục Khúc Ninh do dự nói: “Anh trai tôi vừa đi về hướng đó, tôi thấy Đinh Gia Nghiệp cũng đi về phía đó, nhưng không chắc có phải gã định tìm anh trai không ——”
Sắc mặt Diệp Lẫm trầm xuống, lập tức đuổi theo về phía trước.
Hành động của cậu ta rất dứt khoát, ngay lập tức khiến những người còn lại chú ý. Mà những người này thì thích nhất là hóng chuyện, thấy vậy liền kéo nhau theo sau Diệp Lẫm, chuẩn bị đi ăn dưa.
Chỉ có Lục Khúc Ninh là vẫn đứng yên tại chỗ.
*
Lục Tửu nắm chặt mấy quả nho trong tay, chậm rãi đi sâu vào rừng, vừa đi vừa trò chuyện trong đầu với 111.
Tối qua Bách Quân nói “tùy tình hình”, sáng nay thật sự không thấy bóng dáng đâu.
111 làm bộ khoa trương: “Ký chủ, cậu có phải dính người quá không đấy, mới sáng sớm không thấy liền nhớ ông xã rồi hả!”
Lục Tửu cười nhạt.
“Nói cậu là hệ thống thì cậu đúng thật là hệ thống, nhân loại yêu đương thế nào cũng không hiểu à?” Cậu chán nản nói, “Biến mất không thấy tăm hơi thì đừng có nói mấy lời sến sẩm kiểu ‘chồng tương lai’ gì đó nữa!”
Lục Tửu tỏ vẻ khinh thường.
Vừa nói xong, tiếng lốp xe lăn trên đường vang lên không xa.
Cậu liếc về phía đó, bên phải rừng cây, cách chừng hơn mười mét là một con đường mòn nhỏ. Một chiếc xe vừa dừng lại, có ba người đàn ông mặc vest giày da bước xuống.
Trong đó có một người mặt mũi lạ hoắc, trông chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ tinh anh, đang bắt tay thân thiết với hai người còn lại.
Diệp Tần giơ tay ra hiệu, bảo người đó đi cùng về phía trước, chắc là định đưa người ta tham quan vườn nho.
Mà cái bóng cao gầy còn lại kia thì...
Lục Tửu lười biếng dựa lưng vào một thân cây, cắn thịt quả nho trong miệng, ánh mắt từ trên xuống dưới quét qua bộ đồ hôm nay của người nọ.
Áo vest vắt trên khuỷu tay, hai tay đút túi quần tây, sơ mi trắng mặc tùy ý, bên ngoài là áo khoác vest dài. Bộ đồ đó càng tôn lên vóc dáng cao ráo của hắn, nhìn vừa tuấn tú vừa khí chất.
Bỗng nhiên, người nọ nghiêng mặt, ánh mắt xuyên qua nắng vàng và bóng cây, từ xa đối diện với ánh mắt cậu.
Giây tiếp theo, người kia khẽ cong môi lên, bước chân xoay nhẹ, đi thẳng về phía cậu.