Trong căn phòng tối tăm, quần áo vương vãi khắp nơi dưới đất.
Trên giường, Lục Tửu mệt đến mức ngã phịch xuống, trong đầu mơ màng vang lên một giọng nói mang theo chút xấu hổ xen lẫn ngượng ngùng.
“Ký chủ, chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên!”
Nhiệm vụ đầu tiên?
Lục Tửu khẽ nhấc mí mắt, đập vào tầm nhìn là một đường viền hàm dưới ưu nhã, cùng với yết hầu tràn ngập hormone nam tính ngay gang tấc.
Yết hầu kia khẽ chuyển động lên xuống theo nhịp thở của chủ nhân nó.
Người đàn ông nằm trên giường, đối diện trực tiếp với Lục Tửu đang ghé sát trên người hắn.
Đôi mắt màu xám đậm phía trước khẽ rủ xuống, ánh nhìn có chút đăm chiêu. Khi ánh mắt đó chạm vào mình, Lục Tửu khẽ cười nhạo trong lòng một tiếng.
Cái gọi là nhiệm vụ đầu tiên chính là ngủ với một người đàn ông xa lạ không rõ lai lịch?
“Rầm rầm rầm —— Rầm rầm rầm ——”
“Lục Tửu! Mày mở cửa ra cho tao, lăn ra đây cho tao!”
Lục Tửu từ trong mộng giật mình tỉnh dậy.
Cậu mở bừng mắt, ánh sáng chói lóa đập vào tầm nhìn.
Đầu vẫn còn ong ong vì cơn say, cậu phát hiện chính mình đang ngồi dựa vào bồn rửa tay trong phòng tắm.
Nước từ vòi vẫn chảy không ngừng, ào ào đập xuống bồn. Hệ thống 111 nôn nóng mà kêu gọi cậu.
“Ký chủ, ký chủ cậu không sao chứ?”
Lục Tửu xoa xoa trán, chống tay vào tường cố đứng dậy.
Vừa rồi cậu nôn sạch sẽ, sau đó kiệt sức dựa vào tường mà hôn mê.
Tính ra, đây đã là ngày thứ 36 kể từ khi cậu bước chân vào thế giới này.
Trước đây, cậu chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Đêm đó, trên đường đi nhảy disco với bạn bè, cậu gặp tai nạn xe cộ. Khi tỉnh lại liền phát hiện chính mình ở một thế giới xa lạ, cùng với một thứ gọi là hệ thống 111 xuất hiện trong đầu.
111 nói nó đến từ Cục Xuyên Nhanh. Lý do nó ký túc trên người cậu, dẫn cậu đến thế giới này là vì bên trong Cục Xuyên Nhanh xảy ra chút vấn đề—một người chơi đã đánh cắp số hiệu có thể mở ra thế giới nhiệm vụ, sau đó phân linh hồn của mình thành nhiều mảnh nhỏ, rồi tẩu thoát đến các thế giới nhiệm vụ chưa hoàn toàn khai phá và đưa vào sử dụng.
Không khéo chút nào, những thế giới đang chờ khai phá này đều là thế giới kiếp trước của Lục Tửu, hoặc có thể nói là thế giới của vũ trụ song song?
Nói ngắn gọn, trong các thế giới đó đều tồn tại một Lục Tửu. Tuy nhiên, những Lục Tửu bản địa này đã bị ảnh hưởng bởi tên chạy trốn kia, linh hồn đều bị đánh bật ra khỏi cơ thể, khiến những mảnh hồn hỗn loạn khác thế chỗ, xâm nhập vào thân xác cậu, từ đó làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời của “cậu”.
Nhiệm vụ của Lục Tửu là giành lại thân thể của mình, chỉnh sửa cuộc đời bản thân, đồng thời hỗ trợ Cục Xuyên Nhanh truy ra số hiệu linh hồn của kẻ đào tẩu đê tiện truy bắt.
—— Chuyện này thì liên quan gì đến cậu?
Lục Tửu thực sự cạn lời.
Cậu vốn đang sống yên ổn ở thế giới cũ, hoàn toàn chẳng quan tâm những cậu khác ở thế giới song song ra sao, cũng chẳng hiểu nổi tại sao một bộ phận nghe có vẻ bá đạo như Cục Xuyên Nhanh lại không tự ra tay bắt người mà cứ phải lôi một kẻ vô tội qua đường vào làm cu li.
Điều khiến cậu đau đầu hơn cả là, 36 ngày trước cậu đã nhập vào thân thể này, nhưng ngay sau khi hoàn thành “nhiệm vụ đầu tiên” lại bị tách khỏi cơ thể.
Trong suốt hơn ba mươi ngày tiếp theo, phần lớn thời gian, cơ thể này vẫn do đoạn loạn mã kia thao túng.
Loạn mã đã biến “Lục Tửu” này thành một kẻ điên bộc phát chỉ vì một câu nói không hợp. Mãi đến vừa nãy, Lục Tửu mới hoàn toàn hợp nhất với thân thể này, giành lại quyền kiểm soát.
Sau đó, cậu không thể hiểu được, ói mửa một trận rồi hôn mê bất tỉnh.
111 thấy cậu có thể tự mình đứng lên liền thở phào nhẹ nhõm: "Ổn định là tốt rồi, ổn định là tốt rồi! Trong đầu ký ức vẫn còn rõ ràng chứ?"
"Không rõ lắm, loạn thật sự." Lục Tửu lắc lắc đầu, trong khoảng thời gian ngắn không thể xử lý hết lượng thông tin quay cuồng trong não, hơn nữa cái tiếng ồn ào phiền phức đó vẫn liên tục vang lên. Người đàn ông trung niên cứ hét to gào lớn làm cậu không thể suy nghĩ được gì.
Cậu xoay người, hứng nước từ vòi, vốc lên rửa mặt. Sau đó, cậu vịn vào vòi nước, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.
Gương mặt này không hề thay đổi, vẫn là cậu, chỉ là trẻ hơn so với trước đây vài tuổi.
Khuôn mặt trái xoan, nước da vì cơ thể không khỏe mà trở nên tái nhợt.
Nước thấm ướt tóc mái và lông mi cậu, lông mi ướt đẫm, dính lại thành từng chùm, đè nặng xuống đôi mắt sâu thẳm.
Lục Tửu nhanh chóng moi những ký ức cơ bản nhất của thân thể này từ sâu trong tiềm thức ra ngoài.
Trước mắt ở thế giới này cậu là một sinh viên năm ba, 21 tuổi.
Cha cậu là Lục Minh Dương, người mà trong thế giới ban đầu của cậu đã biến thành một hũ tro cốt, một tên cặn bã không hơn không kém. Ở thế giới này, gã vẫn còn sống tốt. Sau khi mẹ Lục Tửu qua đời không lâu, gã cưới về tiểu tam mà gã đã nuôi bên ngoài nhiều năm, đồng thời đón luôn đứa con riêng 21 tuổi của ả về nhà, Lục Khúc Ninh, người chỉ nhỏ hơn Lục Tửu vài tháng.
Và cái tên Lục Khúc Ninh này, theo xác nhận của 111, chính là người chơi trốn thoát kia.
Lục Tửu đã hòa hợp với thân thể này được một tháng, trong thời gian đó, 111 đã thu thập và tổng hợp được một ít thông tin bên ngoài.
Tên người chơi trốn thoát này không phải là "bám vào người" để có được thân phận trong thế giới này. Lục Khúc Ninh từ khi sinh ra đã là người chơi trốn thoát, chỉ là đến ba năm trước tựa hồ mới thức tỉnh ký ức.
Ngay khoảnh khắc hắn ta thức tỉnh, linh hồn của "Lục Tửu" cũng bị chấn động, trở nên hỗn loạn và cuối cùng bị thay thế.
Cũng từ ngày đó trở đi, mọi thứ đã thay đổi.
Trước đây, vì mang thân phận con riêng của tiểu tam mà Lục Khúc Ninh luôn vâng vâng dạ dạ, không dám ngẩng đầu. Dù Lục Minh Dương bù đắp cho hai mẹ con hắn ta bằng nhiều cách, nhưng cảm giác tự ti vẫn luôn bám lấy trên người hắn ta.
Hầu hết những nhị thế tổ* trong giới đều khinh thường hắn ta. Đúng vậy, ở thế giới này, nhà họ Lục cũng được coi là một gia tộc khá danh giá. Nhưng ba năm trước, sau khi đột nhiên thức tỉnh, hắn ta bỗng trở nên điềm đạm, tự tin, cả tinh thần và khí chất đều khác biệt hoàn toàn.
(*"Nhị thế tổ" (二世祖) là một cụm từ tiếng Trung dùng để chỉ con cháu của các gia đình giàu có, quyền thế, nhưng không có năng lực hoặc ý chí phấn đấu, chỉ biết dựa vào gia đình để hưởng thụ.
Hiểu đơn giản, "Nhị thế tổ" là "con nhà giàu ăn chơi", "công tử bột", hoặc "thiếu gia lắm tiền nhưng vô dụng".)
Nhờ cày cuốc học hành điên cuồng, thành tích của hắn ta tăng vọt. Từ một kẻ đứng bét lớp, trong khoảng thời gian ngắn hắn liền lọt vào top 10 toàn khối, thi đại học đỗ vào một trường danh giá trong cả nước. Mọi người xung quanh bắt đầu thay đổi cách nhìn về hắn ta.
Cùng lúc đó, nguyên chủ vốn là một người rạng rỡ, xuất sắc và được mọi người yêu thích, Lục Tửu bỗng dưng trở thành một kẻ điên.
Cậu trở nên nóng nảy, dễ cáu gắt, chỉ cần không vừa ý là động tay động chân, la hét om sòm như điên.
May mà nền tảng học tập vẫn vững, dù đầu óc có vẻ không bình thường, cậu vẫn không thi trượt đại học. Cuối cùng, cậu vào cùng trường với Lục Khúc Ninh. Nhưng những hành vi điên điên khùng khùng của cậu khiến danh tiếng trong trường xuống dốc thê thảm.
Vị thế trong gia đình và trong xã hội của hai người cũng đảo lộn theo tính cách của họ.
Những người từng vây quanh Lục Tửu trở nên xa lánh, sợ hãi cậu.
Bọn họ bắt đầu thân thiết với Lục Khúc Ninh --- người ôn hòa, thông minh, lý trí, trở thành bạn của hắn ta.
Lục Minh Dương vốn mang áy náy với nguyên chủ Lục Tửu nên hầu như luôn nhường nhịn cậu.
Nhưng vì Lục Tửu càng ngày càng điên cuồng, sự kiên nhẫn của gã cạn dần. Hai cha con thường xuyên cãi nhau, mà mỗi lần cãi nhau, Lục Minh Dương luôn gào lên, "Cút ra khỏi nhà tao ngay!"
Mới nãy, bọn họ còn vừa cãi nhau vì một người đàn ông.
Lục Minh Dương tình cờ nghe được gần đây có một gã đàn ông đang theo đuổi Lục Tửu, mà Lục Tửu dường như cũng có chút đáp lại. Điều này khiến gã tức điên.
"Lục Tửu, mày có nghe không, mở cửa ra cho tao! Mày đúng là đồ mất mặt, mày tưởng trốn trong phòng thì—"
Bên ngoài, Lục Minh Dương vẫn đang gào thét, từ đập cửa chuyển thành tức muốn hộc máu đá cửa.
Mặt gã đỏ bừng, gân xanh nổi đầy cổ. Bên cạnh, vợ hai Dương Ngọc và Lục Khúc Ninh đang cố gắng khuyên can gã bình tĩnh.
Bỗng nhiên, cửa mở ra, Lục Minh Dương vừa đạp một cú liền hụt chân, suýt nữa giạng thẳng hai chân tại chỗ.
"Ba!" Lục Khúc Ninh hoảng hốt, vội vàng duỗi tay đỡ lấy.
Chờ Lục Minh Dương đứng vững, cả ba người ngẩng đầu nhìn lên.
Thanh niên tóc đen đứng ở phía sau cửa.
Nước da tái nhợt, tóc mái ướt đẫm vẫn còn nhỏ giọt, chiếc áo hoodie trắng trên người cũng bị thấm ướt.
Thanh niên có một đôi mắt xinh đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, trông giống như mắt hồ ly, dù không cười cũng tựa như đang cười.
Trên mặt cậu có hai nốt ruồi nhỏ, một cái dưới mắt trái, một cái bên sống mũi cao thẳng. Hai nốt ruồi này khiến khuôn mặt vốn đã quá yêu mị của cậu càng trở nên kiều diễm. Từ nhỏ đến lớn, có không biết bao nhiêu nữ sinh chạy theo cậu.
Chỉ là ba năm qua, bởi vì tính cách thay đổi, khiến khuôn mặt đẹp đẽ này dần trở nên u ám, đôi mắt hồ ly cũng lạnh lẽo đến mức không ai dám đối diện.
Dương Ngọc theo bản năng né tránh ánh mắt cậu, nhưng giây tiếp theo, nghĩ đến tình huống trước mắt này, bà ta lại nhịn không được nhếch khóe môi.
"Khụ, Tửu Tửu, mau qua giải thích rõ với ba con đi, hai cha con đừng cãi nhau nữa."
Lục Minh Dương chỉ tay vào mặt Lục Tửu, phun nước miếng: "Mày dám nói một câu mày muốn ở bên một thằng đàn ông, thì mày cút ngay khỏi nhà tao!"
"Ba!" Lục Khúc Ninh hét lên.
"—— Vậy đưa tôi địa chỉ và mật khẩu nhà mới đi."
Giọng nói khàn khàn pha chút lười biếng khiến cả ba người sửng sốt.
Thanh niên tóc đen khoanh tay trước ngực, dựa nghiêng vào khung cửa, trông có chút bất cần đời.
“Địa chỉ nhà mới?” Lục Minh Dương như thể vừa nghe được chuyện nực cười, quát lớn: “Mày còn muốn tao chuẩn bị nhà ở cho mày?! Đừng có nằm mơ, mau cút ra ngoài mà tự nghĩ cách cho tao!”
“Tiền mẹ tôi để lại cho tôi đều ở chỗ ông đúng không. Nói là giữ hộ giúp tôi, chẳng lẽ tiêu hết rồi?” Lục Tửu vẫn giữ giọng điệu lười biếng như cũ.
Lục Minh Dương bị thái độ của Lục Tửu làm tức đến mức trừng mắt, “mày”, "tao” nói chẳng thành lời, tay cũng bắt đầu run lên.
Dương Ngọc và Lục Khúc Ninh có chút sững sờ, không phải vì Lục Tửu dám cãi lại cha mình, mà vì trạng thái của cậu.
Bình thường, hai cha con này mà cãi nhau thì kiểu gì cũng gào thét xem ai to hơn, nhưng lần này, trong khi Lục Minh Dương đã bắt đầu lên cơn thì Lục Tửu lại... rất bình tĩnh?
Chỉ có 111 là biết, ký chủ của nó đang ghê tởm đến không chịu nổi, chỉ là ghê tởm về mặt sinh lý, kiểu muốn nôn ra.
Trên thực tế, từ hai ngày trước, cơ thể này đã bắt đầu có dấu hiệu dạ dày không khỏe.
“Sao lại thế này? Cậu ăn phải cái gì mà đau bụng thế?” 111 hoang mang.
Lục Tửu đáp lại trong đầu: “Nói chứ, trước đây tôi từng đọc mấy bộ tiểu thuyết xuyên nhanh, trong đó hệ thống thường có rất nhiều chức năng phải không? Cậu không có cái chức năng nào kiểu như quét cơ thể của tôi, kiểm tra vấn đề rồi chữa trị sao?”
111 ngượng ngùng, “Khụ, tiểu thuyết là tiểu thuyết!”
“Vậy ngoài phát nhiệm vụ ra, rốt cuộc cậu còn chức năng nào khác không?” Sau 36 ngày, cuối cùng Lục Tửu cũng bắt đầu thử làm quen với hệ thống nhỏ của mình.
“…… Khi cậu cô đơn, tôi sẽ mang đến sự ấm áp! Khi cậu gặp khó khăn, tôi sẽ động viên cổ vũ! Khi cậu vui vẻ, tôi sẽ chúc phúc cho cậu! Khi cậu hạnh phúc, ta sẽ vì cậu mà rải hoa!”
“…………”
Cậu bị trói buộc với một cái hệ thống bầu bạn?!
Lục Tửu lập tức cảm thấy không chịu nổi, thậm chí suýt nữa muốn nôn thẳng lên người nhóm Lục Minh Dương.
Cậu hít sâu một hơi, cố nén cảm giác ghê tởm, thấy Lục Minh Dương cứ “mày”, "tao” mà mãi không nói nổi một câu hoàn chỉnh, bèn ấn vào ngón tay, kiên nhẫn hỏi: “Vậy, rốt cuộc tiền còn ở đây không?”
Lục Minh Dương như bị kích thích, gào lên: “Mày cho rằng mẹ mày để lại cho mày bao nhiêu tiền hả?! Tao dùng đến chỗ đó sao?!”
“Được, vậy chuyển hết tiền lại cho tôi, tôi tự tìm chỗ ở.”
“Mày cái thằng súc sinh—”
Lục Minh Dương giơ tay lên, chuẩn bị tát, nhưng đúng lúc đó, chuông cửa dưới lầu vang lên. Dương Ngọc ôm lấy cánh tay gã, vội vàng nói: “Chắc là bạn của Khúc Ninh tới rồi, đừng làm loạn, để em đi mở cửa.”
Nói xong liền nhanh chóng chạy xuống lầu.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân cùng tiếng cười nói vang lên trong nhà, Dương Ngọc dẫn theo mấy thanh niên đi vào phòng khách.
Tất cả đều là nam sinh tầm hai mươi tuổi, người nào người nấy đều mang vẻ ăn chơi trác táng, vừa vào liền ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.
“Ê, Khúc Ninh, kéo hành lý xuống đi, đi thôi!”
Lục Khúc Ninh vỗ vỗ ngực Lục Minh Dương để trấn an, đồng thời cho Lục Tửu một ánh mắt khuyên bảo, xoay người đáp: “Xuống ngay đây!”
Rồi nhanh chóng chạy về phòng mình để kéo hành lý.
Lục Tửu nhìn hắn ta, cố gắng lục lại ký ức có phần mơ hồ của hơn ba mươi ngày trước.
Một tháng trước, bạn thân của Lục Khúc Ninh, Diệp Lẫm có nói rằng anh trai cậu ta vừa mua một trang trại rượu, bố trí gần như hoàn tất, và lô rượu đầu tiên cũng đã đến giai đoạn có thể nếm thử. Thế là Diệp Lẫm rủ Lục Khúc Ninh cùng đám nhị thế tổ trong giới đi chơi vào dịp Quốc khánh.
Trên thực tế, Lục Tửu cũng được mời—dù sao, Diệp Lẫm đã từng là bạn thân nhất của cậu, còn anh trai Diệp Lẫm cũng từng đối đãi với cậu như em ruột.
Chỉ là lúc đó, vì vẫn còn bị loạn mã khống chế, Lục Tửu cười lạnh một tiếng rồi từ chối.
Bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên im lặng.
Có người ngoài ở đây, Lục Minh Dương cũng không tiện phát tác.
Gã vẫn gắt gao trừng mắt nhìn Lục Tửu như cũ, rõ ràng là có ý chờ đứa con trai út rời đi rồi mới tiếp tục tính sổ.
Dưới lầu, một nhóm thanh niên đang thì thầm nói chuyện, có người lén liếc nhìn Lục Tửu một cái rồi cúi đầu—ba năm trôi qua, Lục Tửu đã sớm từ nhân vật trung tâm trở thành trò cười.
Chỉ có một nam sinh còn đang chần chừ. Một lát sau, cậu ấy ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Lục Tửu...Cậu, cậu thật sự không đi sao?"
Không gian trong nhà lại càng thêm yên lặng.
"Ê, Thẩm Khả, Lục Tửu đã nói là không đi rồi mà?" Một nam sinh khác cười cười, "Phí công tự dán mặt nóng lên mông lạnh làm gì nữa?"
Thẩm Khả mím môi, mặt có chút đỏ lên: "Lúc ấy tâm trạng của Lục Tửu không tốt... Bây giờ có khi lại tốt rồi! Lục Tửu, Diệp ca nói khi đến nơi sẽ dẫn bọn mình đi hái nho đấy, cùng đi đi!"
Cậu ấy nhìn Lục Tửu bằng ánh mắt lấp lánh mong chờ.
"Khi nào thì nó có tâm trạng tốt chứ..." Một giọng chế giễu lại vang lên.
Lục Tửu đang lau khóe mắt—không biết có phải do vừa ói sạch dạ dày hay không, nhưng cậu thực sự thấy buồn nôn vô cùng—nghe thấy lời của Thẩm Khả, cậu buông tay, suy nghĩ hơi thay đổi.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy cậu chẳng có nghĩa vụ gì với nhiệm vụ "truy nã người chơi trốn thoát" này, nhưng sự tồn tại của "người chơi trốn thoát" lại khiến bản thân cậu cảm thấy có chút hứng thú.
Thay vì ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Minh Dương, chẳng bằng cùng Lục Khúc Ninh ra ngoài chơi một chuyến.
Thế là, giữa những tiếng cười nhạo phía dưới lầu, ngay khoảnh khắc Lục Khúc Ninh lôi vali hành lý ra khỏi phòng, một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên lan can lầu hai.
"Được thôi."
Thanh niên tóc đen xinh đẹp mỉm cười với Thẩm Khả.
Lục Khúc Ninh khựng lại một nhịp.
Giây tiếp theo, hắn ta vội vàng bước nhanh đến gần Lục Tửu, thấp giọng cảnh cáo bên tai cậu: "Anh, người kia cũng sẽ đến trang trại rượu. Nếu để ba biết anh gặp gã, ba sẽ thực sự tức chết đấy."
Lục Tửu cười như không cười liếc hắn ta một cái: "Ý của cậu là, về sau hễ ‘người kia’ xuất hiện ở đâu, tôi đều phải tự động né tránh?"
"Em không có ý đó..."
"Nói mới nhớ, nếu không phải cậu lỡ miệng, ba cũng sẽ không tức giận như vậy đi?"
Lục Khúc Ninh sững người, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Lục Tửu làm sao lại có thể tỉnh táo nói ra những lời này? Theo lẽ thường, người này đáng lẽ đã sớm phát cáu, gào lên với hắn ta rồi chứ.
Lục Khúc Ninh cố nén bất an trong lòng, tỏ vẻ xấu hổ: "Em không phải cố ý, nhưng anh, quan trọng nhất là anh không được cùng ‘người kia’ ở bên nhau—"
"Tôi khi nào thì ở bên gã?" Lục Tửu dời mắt, giọng điệu hờ hững, "Bị gã dai dẳng bám theo, cũng gọi là tôi cùng gã ở bên nhau sao?"
"Lục Khúc Ninh, ba chữ ‘ở bên nhau’ kia, là do chính miệng cậu nói ra đấy."
Lục Khúc Ninh chấn động.
Lục Tửu không để ý đến hắn nữa, chỉ vẫy tay với Thẩm Khả dưới lầu, người đang vui vẻ đến mức mặt mày rạng rỡ: "Tôi đi thu dọn quần áo đây."
"Được! Tửu ca, lát nữa cậu ngồi xe tớ nhé!"
Lục Tửu xoay người trở vào phòng, để lại cho Lục Khúc Ninh một bóng lưng khiến hắn ta cảm thấy bất an vô cùng.
111 lải nhải trong đầu Lục Tửu:
"Người chơi trốn thoát này có vấn đề gì không đấy? Sao cứ nhất quyết phải nói chuyện kiểu mập mờ như vậy? Cậu dù có là gay cũng không thể có gu thẩm mỹ tệ đến mức coi trọng cái loại nam nhân này chứ!!"
Đúng như lời 111 nói.
Cái "người kia" trong miệng Lục Khúc Ninh là một phú nhị đại trong giới, năm nay đã 29 tuổi, sự nghiệp cũng bình thường, hoàn toàn dựa vào gia đình để nâng đỡ.
Này, thôi bỏ đi, không biết có phải do thiếu kiềm chế quá độ không mà năm nào trông cũng như bị hư thận, đến mức quầng mắt lúc nào cũng sắp rơi luôn tròng ra ngoài.
Một tháng trước, có một người nào đó tổ chức tiệc tại nhà, gọi mọi người đến chơi. Tên thận hư kia cũng có mặt, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nổi lòng tham với Lục Tửu, tìm đủ cách tiếp cận cậu. Dù Lục Tửu có gào thét, đấm đá thế nào, đối phương vẫn cứ mặt dày cợt nhả, thế mà đến tai người khác lại thành ra câu chuyện “Lục Tửu với gã kia có gì đó mờ ám.”
Mới nãy, Lục Khúc Ninh vô tình lỡ miệng nhắc đến chuyện này khi đang nói chuyện phiếm với mẹ, bị Lục Minh Dương nghe thấy, thế là mới bùng nổ trận cãi vã vừa rồi.
111 vẫn còn tức tối như cũ mà lầm bầm: “Hôm đó mà sớm một chút nhét cậu vào cái thân thể này thì tốt rồi! Lục Tửu loạn mã một thân một mình làm sao đối phó nổi cái loại chó ghẻ đó chứ!”
Không sai, đó chính là ngày đầu tiên Lục Tửu bước vào thế giới này.
Cậu tỉnh lại giữa một mớ hỗn loạn, chưa kịp xử lý tình hình hay xâu chuỗi lại thông tin trong đầu thì đã bị 111 ép nhận nhiệm vụ đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Lục Tửu lại thấy buồn nôn.
111 bỗng nhiên hạ giọng, nói lén lút: “Cậu không phải là có thai rồi đấy chứ?”
“………” Lục Tửu kinh ngạc bật cười.
“Tính theo thời gian, cậu với ‘nam nhân kia’ lên giường cũng một tháng rồi, đúng ngay thời điểm bắt đầu nghén.” 111 chậc chậc, “Nếu thật sự có thai, thì cậu đến tên cha đứa bé còn không biết luôn đấy, đúng là tình một đêm chính hiệu.”
“Cậu còn mặt mũi nói câu đó à?” Lục Tửu cười mà như không cười, “Lúc đó chẳng phải chính cậu giao nhiệm vụ sao? Bảo tôi lên lầu 3 tìm ‘chồng tương lai’ của mình rồi lên giường với hắn?”
'Nam nhân kia” mà bọn họ thảo luận lúc này không còn nói về gã thận hư kia.
Mà là một người đàn ông khác, thần bí hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó vào tháng trước, Lục Tửu đau đầu muốn chết, lại bị nhiệm vụ này làm cho đơ cả người trong một giây.
111 bảo không còn cách nào khác, đây là nhiệm vụ do Trung tâm Hệ thống Xuyên Nhanh giao xuống. Không hoàn thành thì Lục Tửu chỉ có đường chết.
Lục Tửu tất nhiên không ngu đến mức chết vì giữ trinh tiết, thế là cậu lảo đảo rời khỏi đám đông dưới lầu, lên lầu xông thẳng vào căn phòng đó.
Sau đó… chính là một đêm lăn lộn.
Lăn lộn xong rồi, cậu còn chưa kịp biết tên của nam nhân kia thì đã bị lỗi hệ thống bắn về lại nhà mình, cách đó mấy chục cây số. Đồng thời, linh hồn cậu và thân thể này cũng chia lìa.
Theo lời 111, nhiệm vụ này là để kéo cậu và “chồng tương lai” trở về đúng quỹ đạo cuộc đời vốn có của họ. Dù cách làm hơi thô bạo, nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Chỉ có điều, Lục Tửu chẳng thấy hiệu quả gì cả. Một tháng trôi qua, cậu vẫn không biết đêm đó mình đã ngủ với ai.
Chỉ nhớ mang máng đối phương rất khỏe, dáng người chuẩn, khuôn mặt lại cực kỳ giống một người quen cũ mà cậu từng lên giường trước khi xuyên không. Người đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu suốt bao năm qua… Nói tóm lại, cực kỳ đẹp trai, cực kỳ ngon miệng.
Lục Tửu hồi tưởng xong.
“Thôi dẹp đống suy nghĩ đen tối trong đầu cậu lại đi, dù gì thì đây cũng chỉ là tiểu thuyết.”
Mang thai á? Cười chết mất.
Lục Tửu nhét quần áo tắm rửa vào vali, kéo chạy thẳng.
Về quyết định đi chơi cùng lần này của cậu, Lục Minh Dương và Dương Ngọc có phản ứng khác nhau.
Lục Minh Dương chất vấn cậu: “Tao nói hết lời rồi mà mày vẫn đi? Ai cho phép mày đi hả?!”
Dương Ngọc thì lại có vẻ muốn ngăn nhưng không dám.
Lục Tửu lười quan tâm hai người này, kéo vali xuống lầu.
Dưới lầu chỉ còn Thẩm Khả, những người khác cùng Lục Khúc Ninh đã lái xe đi trước.
Vừa thấy cậu, mắt Thẩm Khả sáng rực lên. Lục Tửu nhớ mang máng tên này là bạn học cấp ba của cậu, hồi trước tính tình yếu đuối, sau này quen với Lục Tửu mới dần dần thay đổi.
Chỉ tiếc đến năm lớp 11, Lục Tửu bị loạn mã xâm nhập, từ đó trở mặt với tất cả mọi người, kể cả Thẩm Khả cũng không đối xử tốt như xưa.
Nhưng khác với người khác, Thẩm Khả dường như vẫn luôn chờ ngày cậu “khôi phục”.
Cậu nhóc hí hửng mở cốp xe để Lục Tửu cất hành lý vào, hai người vừa vào chỗ đã đạp ga phóng đi, bỏ lại Lục Minh Dương và Dương Ngọc chưng hửng phía sau.
“Tửu ca, cậu sớm nên ra ngoài chơi với bọn tớ rồi!”
Thành phố này sau mười tháng cuối cùng cũng ấm lên một chút, nhưng gió lạnh vẫn luồn qua khe cửa sổ xe, thổi vào khiến người ta rùng mình.
Thẩm Khả vừa lái xe vừa lén lút nhìn thanh niên ngồi ghế phụ lái.
Thanh niên chống khuỷu tay lên cửa xe, năm ngón tay gập lại, lười biếng chống lên thái dương.
Ánh mặt trời xuyên qua khung kính cửa sổ, chiếu lên gương mặt chàng thanh niên, làm nổi bật ngũ quan tinh xảo của cậu. Đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, phản chiếu ánh sáng rực rỡ như ngày nào—ánh sáng từng khiến vô số người mê muội.
Tim Thẩm Khả đập thình thịch.
“Tửu ca…là, là cậu sao…?” Vì quá kích động, ngay cả cậu ấy cũng không hiểu mình đang hỏi gì.
Thanh niên nhướng khóe môi, đôi mắt đen láy đảo qua liếc nhìn.
Dưới ánh mặt trời, cậu đẹp đến mức gần như phi giới tính, tựa như một hình ảnh bước ra từ bức họa báo cũ.
“Không phải tôi, thì là ai?”