Thẩm Khả cũng đến, có cảm giác như tất cả mọi người đều đang tụ tập trong quán bar này.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng nhanh chóng bị tiếng ồn ào lấn át. Hội nhị thế tổ sau khi ăn tối xong thích nhất là tụ tập uống rượu.
Thẩm Khả không có ấn tượng tốt với Lục Khúc Ninh.
"Hôm nay hắn cứ dính lấy Bách Quân ca, đuổi không đi nổi, phiền chết đi được. Cứ như mang theo nhiệm vụ vậy!"
"Thế các cậu không phải cũng mang nhiệm vụ đến sao?" Lục Tửu nhìn cậu ấy.
Thẩm Khả hơi chột dạ.
...Nói thẳng ra thì hôm nay gần như ai cũng mang "nhiệm vụ" đến.
Tin tức Bách Quân về nước chỉ trong một đêm đã lan khắp giới thượng lưu. Trước khi ra cửa, cha mẹ bọn họ ít nhiều đều cố ý hay vô tình nhắc đến "Bách Quân có đến không?", "Học hỏi hắn nhiều vào" —— Vì vậy, dù ai nấy đều có lòng sùng bái thiên bẩm đối với người đàn ông này, thì trong lòng vẫn chứa đầy tư tâm.
Chỉ là Lục Khúc Ninh nhờ mối quan hệ thân thiết với nhà họ Diệp, mới có thể bám dính lấy Bách Quân như vậy.
Đúng là khiến người ta vừa ghen tị vừa chán ghét.
Tất nhiên, dù không có Bách Quân, Thẩm Khả cũng chán ghét Lục Khúc Ninh.
Không liên quan đến chuyện có phải con riêng hay không, mà là vì ba năm trước Lục Khúc Ninh bỗng dưng thay đổi tính cách. Ngay sau đó, Lục Tửu cũng thay đổi theo. Nếu không phải do cha mẹ cậu ấy từ nhỏ đã dạy cậu ấy tin vào khoa học, thì Thẩm Khả đã nghi ngờ rằng Lục Khúc Ninh đã bỏ bùa Lục Tửu!
"Tửu ca, hay là chúng ta cũng qua đó ngồi?" Thẩm Khả thì thầm dụ dỗ.
"Không đi."
Diệp Tần và Bách Quân, hai lão nam nhân này mà tụ lại chắc chắn chỉ nói toàn chuyện nhàm chán, Lục Tửu không có hứng thú.
Đột nhiên có người bước tới: "Này, Thẩm Khả, Lục Tửu, chơi bida không?"
Người nọ một tay chống hông, tay kia cầm gậy bida, giọng điệu thân thiện, nhưng ánh mắt nhìn Lục Tửu lại có chút thâm ý.
Thẩm Khả lập tức thu lại biểu cảm, nhìn về bàn bida. Trên đó, không biết từ lúc nào đã đặt một cái rương gỗ, trông giống như hộp rút thăm.
"Chơi bida bốc thăm?"
"Đúng vậy, đánh bida không thôi thì chán lắm." Nam sinh dùng gậy bida gõ lên vai mình, cười đầy khiêu khích, "Có dám chơi không?"
Thẩm Khả vốn dĩ sao cũng được — người này tên La Ý, bình thường quan hệ cũng không tệ — nhưng cậu ấy không chịu nổi bị khiêu khích, lập tức đáp: "Có gì mà không dám!"
"Vậy thì chơi!"
"Lục Tửu cũng chơi đi!"
Bàn bida đã có vài người đứng xung quanh, ai cũng mang vẻ hóng chuyện.
Tiếng ồn ào thu hút sự chú ý từ ghế dài, vài ánh mắt lập tức quét qua.
Thẩm Khả hơi chột dạ: "Tửu ca, hay là cậu cứ ngồi đây thôi, đừng chơi…?"
Lục Tửu nhướng mày.
Trò chơi bida rút thăm, trong trí nhớ của cậu, đây là cách chơi do đám nhị thế tổ tự nghĩ ra.
Người chơi được chia thành hai đội. Mỗi người trong đội sẽ được gán một con số tương ứng với một quả bida.
Một đội sẽ phụ trách các số từ 1-7, đội còn lại phụ trách các số từ 9-15. Khi một quả bida bị đánh trúng và rơi vào lỗ, người chơi có số tương ứng sẽ phải rút thăm từ một hộp phiếu thưởng. Những mảnh giấy trong đó đều ghi sẵn những hình phạt cực kỳ oái oăm, buộc người rút phải thực hiện đúng theo nội dung trên giấy.
Về bản chất, trò này cũng giống như một phiên bản biến tấu của trò Vua ra lệnh.
Lục Tửu cười một chút: "Tại sao lại không chơi?"
Cậu nhận lời tham gia khiến bầu không khí trong chớp mắt trở nên náo nhiệt.
La Ý nhếch môi cười, quay sang anh em bên cạnh:
“Còn thiếu mấy người nữa?”
Thẩm Khả lập tức ghé sát tai Lục Tửu: “Tửu ca, đám người này chơi không có giới hạn đâu, cậu thật sự muốn tham gia à?”
“Trước đây chẳng phải cũng từng chơi rồi sao, cậu đang lo cái gì?” Lục Tửu liếc cậu ấy.
“Nhưng đó là chuyện của ba năm trước đây…” Thẩm Khả ngập ngừng.
Từ sau khi tinh thần của Lục Tửu có vấn đề liền không còn chơi được mấy trò như thế này nữa. Mỗi lần tham gia là y như rằng mất kiểm soát, khiến Thẩm Khả phải ra sức ngăn cản. Sau này, có lẽ bản thân Lục Tửu cũng tự nhận ra, nên không tham gia nữa.
Không ngờ hôm nay cậu lại đồng ý.
“Bây giờ và ba năm trước có gì khác nhau?”
Thẩm Khả ngẩn người ra.
Thanh niên tóc đen trước mặt ánh mắt rất bình tĩnh, không có chút điên loạn nào. Trong sự điềm tĩnh ấy thậm chí còn ẩn chứa một tia sắc bén đầy nghiền ngẫm, khiến tim Thẩm Khả đập thình thịch.
Tửu ca này… chính là Tửu ca mà cậu ấy quen thuộc!
Trò chơi bida rút thăm cần tổng cộng 14 người, nhưng hiện tại số người vẫn còn thiếu khá xa.
Thẩm Khả gọi thêm hai người bạn thân lại đây, tổng cộng cũng mới có chín người.
Lúc này, có một nam sinh chạy đến ghế dài bên kia. Đương nhiên, cậu ta không phải đi mời Bách Quân hay Diệp Tần, mà là hỏi Diệp Lẫm và Lục Khúc Ninh.
Thế nhưng hai người kia chỉ liếc nhìn sang bên này một cái, rồi thờ ơ lắc đầu.
La Ý đang chỉnh lại cây cơ bida, thấy vậy liền cười nhạt một tiếng: “Lục Khúc Ninh là định dính chặt lấy Quân ca như cao dán sao?”
Lời vừa dứt, bên ghế dài, Diệp Tần và Bách Quân bỗng nhiên đứng dậy.
Hai người đàn ông bước đến khu vực sân phơi*, dựa vào lan can châm lửa hút thuốc. Ánh mắt mọi người âm thầm dõi theo bọn họ.
(*Sân phơi là một khu vực ngoài trời hoặc trên sân thượng)
“Cha cậu ta làm ăn dạo này cũng không tốt, nếu không nhanh chóng bám lấy Diệp gia và Bách gia, e rằng chẳng mấy chốc sẽ biến mất khỏi chỗ này thôi.” Một người cười nhẹ.
“Nhưng tao thấy, đừng nói Bách Quân, ngay cả Diệp Tần cũng thấy nó chướng mắt thì phải?”
“Đúng thế, dù sao nó cũng đâu phải Lục Tửu.”
Câu nói này vừa thốt ra, cả khu vực bỗng chốc im lặng.
Mọi ánh mắt đầy ẩn ý lại hướng về phía quầy bar, nơi có một thanh niên tóc đen xinh đẹp đang ngồi.
“… Được rồi, bây giờ Lục Tửu đã thành kẻ điên, nói mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Có người cười xòa cho qua.
*
Đinh Gia Nghiệp, kẻ bị chê là thận hư đẩy cửa bước vào, gã cũng bị gọi tới chơi trận này. Gã buồn bực mà liếc nhìn Lục Tửu một cái, rồi cười lạnh vòng qua bên kia.
Thẩm Khả lập tức căng thẳng.
May mà Đinh Gia Nghiệp vào đội của La Ý, không liên quan gì đến bọn họ.
Cuối cùng, bọn họ chỉ gom đủ 10 người. Thẩm Khả và đồng đội gồm 4 người, phụ trách các bi số 1 đến 7, đội của La Ý có 6 người, phụ trách bi số 9 đến 15.
Không đủ người, đành có người nhận thêm số.
Thẩm Khả rất có tinh thần trách nhiệm, nhận ba con số. Một người cóc vóng dáng thấp nhận hai con số, còn Lục Tửu và những người còn lại mỗi người một con số.
Mọi người tụ tập quanh bàn bida, viết xong các tờ giấy trừng phạt trò chơi với tiêu chí "tiếp thu ý kiến quần chúng" rồi ném toàn bộ vào rương rút thăm. Thẩm Khả liền xắn tay áo, tiến lên tranh giành quyền khai bóng với La Ý.
Lục Tửu vẫn ngồi bên quầy bar như cũ, chậm rãi hút nước có ga qua ống hút, thích thú quan sát mọi chuyện.
Thẩm Khả đánh bida cũng có vẻ ra dáng. Cậu ấy cùng La Ý đứng hai bên, đẩy nhẹ hai viên bi ra. Kết quả, La Ý giành được quyền khai trận.
Thẩm Khả nhăn mặt lại.
La Ý có kinh nghiệm đánh bida rõ ràng hơn cậu ấy. Cú đánh khai trận vô cùng mượt mà, thậm chí còn đưa một viên bi vào lỗ, bi số 6.
Ngay lập tức, đội của La Ý reo hò ăn mừng một trận.
La Ý đắc ý lau gậy cơ.
Bi số 6 thuộc về người thấp bé kia. Cậu ta rút một tờ giấy từ hộp rút thăm “Cởi quần, chỉ giữ lại quần lót, duy trì đến khi kết thúc trò chơi”, mặt liền đỏ lên, những người khác lập tức cười ầm.
“Cởi đi! Cởi đi! Cởi đi! Cởi đi!”
Người thấp bé cắn răng, kéo quần xuống, lộ ra chiếc quần lót màu hồng nhạt có họa tiết chấm bi.
“Trời ạ, lão Lư, cậu mặc đồ nữ tính thế này sao?”
“Thế mà lại là quần tam giác, có hơi thất vọng đấy!”
Người thấp bé lập tức phản bác: “Cậu còn muốn tôi mặc quần chữ Đinh (丁)* à? Biến thái vừa thôi!”
(*Quần chữ Đinh (丁) là một kiểu quần có dáng rộng ở phần trên và hẹp dần xuống dưới, giống hình chữ "Đinh" (丁) trong chữ Hán.)
“Ha ha ha ha ha!”
Trò chơi vô độ khiến mọi người càng thêm hưng phấn, nhiệt độ trong quán bar dường như cũng tăng lên đáng kể.
Ở góc ghế dài, Diệp Lẫm khẽ nhíu mày, nhìn về phía một bóng dáng trong đám đông.
Người nọ lặng lẽ ngồi bên quầy bar, không có chút dao động nào, như đang ở trong cuộc chơi, lại cũng như ở ngoài cuộc.
Ánh mắt cậu đầy ý cười, tràn ngập hứng thú, như thể tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu. Cậu chỉ là một người đứng xem, và dù làn sóng náo nhiệt có lan đến gần, cậu cũng chẳng hề bận tâm.
Diệp Lẫm nhìn chằm chằm vào bóng dáng ấy, đôi tay siết chặt trong bóng tối.
La Ý tiếp tục đánh, trúng bi số 1. Đây là con số thuộc về một nam sinh trong đội Thẩm Khả.
Nam sinh kia rút giấy phạt, nhìn nội dung liền kêu rên một tiếng: “Dùng miệng cắn lấy một chiếc thắt lưng mang về.”
Tiếng thét chói tai vang lên!
Dù ở đây cũng có nữ sinh đeo thắt lưng, nhưng nếu cậu ta đi cắn thắt lưng của con gái thì chẳng khác nào quấy rối. Vì vậy, nam sinh đỏ mặt tìm một người bạn thân, chịu áp lực cực lớn, quỳ xuống giữa hai chân đối phương, cúi đầu—
Sân phơi.
Diệp Tần bật cười, thấp giọng chửi thề: “Đám nhóc này có phải chơi cũng quá điên rồi không?”
Bách Quân ngậm điếu thuốc, khẽ cười: “Trước kia cậu còn hơn thế này nữa đấy.”
Diệp Tần cười mà không đáp.
Anh ta phủi phủi bụi thuốc lá: “Náo nhiệt quá, có muốn đổi chỗ khác nói chuyện không?”
"Lão Diệp, tôi đến đây là để nghỉ ngơi, đừng có quá đáng." Giọng nam trầm thấp, ngữ điệu ôn hòa, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng lại ở một góc trong căn nhà.
Diệp Tần nhướn mày.
Cũng may cú đánh tiếp theo của La Ý không trúng ——
Thẩm Khả thở phào nhẹ nhõm, nếu không, cậu ấy thật sự sợ mình còn chưa kịp ra sân thì đội của họ đã bị tên kia quét sạch rồi.
Cậu ấy hùng dũng oai phong, hiên ngang lượn một vòng quanh bàn bida, tìm góc độ, nhắm chính xác và đánh bóng. Một cú trúng ngay bi số 12, khiến đội của La Ý cũng ăn một vố đau.
Thế nhưng hôm nay cảm giác tay không tốt lắm, cú tiếp theo cậu ấy đánh hụt, bực bội giao lượt cho La Ý.
La Ý dù sao cũng không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, đánh trượt, lại đến lượt Thẩm Khả.
Thẩm Khả đánh hụt lần nữa, lần này đến lượt La Ý trúng bi số 5, nhưng bi số 5 là bi của Thẩm Khả.
Thẩm Khả bĩu môi rút một lá phạt, vừa thấy nội dung trên đó, sắc mặt cậu ấy lập tức biến đổi ——
Hiện trường biểu diễn một lần đánh bay mấy cây gỗ.
Cậu ấy đập mạnh tờ giấy xuống bàn bida: "La Ý, mấy người điên rồi à? Loại hình phạt này cũng có thể nghĩ ra sao?!"
Chơi mấy trò này dễ bị lố, để cho vui thì thỉnh thoảng có người viết vài hình phạt quá đáng, nhưng thoát y hay hôn môi gì thì còn chấp nhận được, cái này là cái quái gì?
Mẹ nó, khác gì diễn phim người lớn tại chỗ đâu?
La Ý nhìn thấy nội dung phạt cũng lặng lẽ líu lưỡi, chắc chắn là người trong đội mình viết ra, nhưng không biết ai, có lẽ là lúc uống rượu nhiều quá.
Dù sao thì cậu ta cũng không phải người rút phải hình phạt, liền cười lạnh: "Chơi mấy trò này mà cũng chịu không nổi à?"
"Đúng vậy, cũng đâu bắt ông thật sự đánh, chỉ cần làm động tác giả thôi mà." Có người hùa theo.
Mặt Thẩm Khả đỏ bừng, định lao lên thì bị người bên cạnh giữ chặt.
La Ý cười chế nhạo: "Chơi game mà đã muốn động tay động chân thì chán lắm. Thế này đi, trên tay cậu còn bi số 4 đúng không?"
"Nếu cú đánh tiếp theo tôi trúng bi số 4, cậu rút thêm một lá phạt nữa, cả hai hình phạt làm chung một lượt, cái gì mà đánh bay khúc gỗ thì cứ diễn đi. Còn nếu tôi không trúng bi số 4, vậy thì xóa luôn hình phạt này, coi như cho cậu phá vỡ quy tắc?"
Thẩm Khả tức đến mức chửi rủa tổ tông cậu ta.
La Ý cười tủm tỉm, cúi người đánh một cú. Đáng tiếc lần này trượt, cậu ta tặc lưỡi.
Lượt đánh quay trở lại đội của Thẩm Khả.
Người thấp bé vội vàng chỉnh lại quần áo giúp Thẩm Khả: "Vẫn là cậu lên đi? Cậu ổn không đấy, nếu không thì đổi người?"
Mặc dù La Ý lần này không đánh trúng, nhưng nếu cậu ta có thêm một lượt đánh nữa và trúng bi số 4, thì hôm nay Thẩm Khả thật sự xong đời.
Dĩ nhiên, chỉ cần đội của họ không dọn sạch bi đối phương trong một lần, La Ý vẫn sẽ có cơ hội lên lại. Nhưng nếu kéo dài thêm chút nữa, biết đâu trạng thái của La Ý lại sa sút thì sao.
Thẩm Khả tức giận đến ong ong đầu, tay nắm chặt cây gậy cơ, hận không thể vung thẳng vào mặt La Ý.
Nhưng lời người thấp bé nói cũng có lý, hôm nay cảm giác tay cậu ấy thật sự không tốt.
Cậu ấy nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Lục Tửu: "...Tửu ca, hay là cậu đánh đi?"
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người sững sờ.
Bảo Lục Tửu đánh?!
Ha, bọn họ kéo Lục Tửu theo để chơi cùng, nhưng bắt cậu đánh bida ư?!
Thẩm Khả chắc bị điên rồi đi?
Người thấp bé nhanh chóng kéo mặt cậu ấy quay lại: "Cậu có sao không thế? Bảo Lục Tửu đánh còn không bằng để tôi đánh, để tôi lên!"
Thẩm Khả gạt tay cậu ta ra, cố chấp hỏi: "Tửu ca?"
Cậu ấy thật sự cảm thấy Lục Tửu hôm nay có gì đó khác với trước đây. Lục Tửu hôm nay đều cho cậu ấy một loại cảm giác như ba năm trước. Mà nếu là Tửu ca của ba năm trước ——
Mặc dù không chơi bida nhiều, nhưng Thẩm Khả nhớ rất rõ, kỹ thuật của Tửu ca cực kỳ lợi hại.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Lục Tửu.
Cậu vẫn ngậm ống hút, hai ba hớp uống sạch ly soda.
Cậu lắc lắc ly thủy tinh, xác nhận đã hết nước, chỉ còn lại đá, rồi mới đặt ly xuống.
La Ý nhếch miệng cười một tiếng, nâng cằm: "Nếu mấy người thật sự không tìm ra ai để đánh, chúng tôi có thể cho mượn Đinh ca một lượt, dù sao Đinh ca thích Lục Tửu, chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ, đúng không?"
Đinh Gia Nghiệp vẫn luôn khoanh tay đứng xem bên cạnh, nghe vậy liền cười nhàn nhạt: "Đúng rồi, nếu là Tửu Tửu nhờ, tôi cũng có thể miễn cưỡng giúp các cậu."
Thẩm Khả lập tức bê từ quầy bar một ly cocktail đầy.
Lục Tửu ngẩng đầu: "?"
Cậu vội chặn tay cậu ấy lại, nhíu mày: "Làm gì?"
Thẩm Khả nghiêm túc: "Tớ muốn gọi Tửu ca tỉnh lại, cho bọn họ tàn đời!!"
"Không được."
"?"
"Ly này của tôi, tôi còn chưa uống ngụm nào đâu, muốn tạt rượu thì lấy ly của cậu mà tạt." Lục Tửu cạn lời, cầm lại ly rượu của mình.
Thẩm Khả đờ đẫn nhìn Lục Tửu —— rõ ràng cảm giác Lục Tửu đang trở lại trạng thái ba năm trước, nhưng không phải quá bình tĩnh sao!!
Nhưng chỉ vài giây sau, Lục Tửu đã đứng dậy, đi đến bàn bida, đặt ly rượu xuống.
Ánh mắt Thẩm Khả sáng rực!
La Ý lặng lẽ quan sát hai người họ.
Cậu ta chán ghét Lục Khúc Ninh, nhưng càng ghét Lục Tửu hơn.
Lục Khúc Ninh giả tạo, dối trá, La Ý vốn chẳng thèm để mắt.
Nhưng Lục Tửu lại khác — cậu ta mãi không quên được Lục Tửu ba năm trước, một người luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, luôn nổi bật hơn cậu ta một bậc.
Rõ ràng chỉ là con nhà giàu mới nổi, vậy mà cha mẹ cậu ta lại luôn nói: "Nhìn Lục Tửu mà học tập."
La Ý căm ghét Lục Tửu đến nghiến răng.
Chỉ trong ba năm này, Lục Tửu đã điên rồi, và cậu ta mới có cảm giác vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Hôm nay, Lục Tửu lại mang đến cho cậu ta một cảm giác khác lạ, nhưng trong suốt ba năm qua, cậu ta vẫn luôn chú ý từng hành động của Lục Tửu. Trong lúc này, Lục Tửu cũng thỉnh thoảng lộ ra một chút thanh tỉnh khi căng thẳng thần kinh, như thể đang cảnh giác, nhưng mỗi lần sự thật đều chứng minh rằng cậu ta đã suy nghĩ quá nhiều. Lục Tửu thực sự đã điên rồi, cho dù trông có vẻ tỉnh táo, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài giả dối.
Tên này rất dễ bị chọc giận, khi nổi giận sẽ trở nên mất lý trí.
La Ý ánh mắt lóe lên, chậm rãi mở miệng: ''Lục Tửu, thật ra thì cậu không cần phải mâu thuẫn với Đinh ca như vậy đâu. Chơi thêm một ván, quan hệ sẽ càng rõ ràng thôi. Ba năm qua, cậu chẳng học được gì sao? Nhìn em trai của cậu kìa, hiểu biết hơn rất nhiều.''
Đều là những kẻ mặt dày, cả ngày cũng đều đi theo sau Bách Quân.
Câu trào phúng này nhắm vào cả hai người.
Xa xa, sắc mặt Lục Khúc Ninh lập tức trầm xuống.
Hắn ta bước đến bên cạnh Lục Tửu: "Anh, anh thật sự muốn tiếp tục chơi với bọn họ à?"
Lục Tửu ra hiệu Thẩm Khả đưa cây gậy bida cho mình.
Thẩm Khả vội vàng đưa qua.
Lục Tửu cầm lấy gậy cơ và chuẩn bị.
Lục Khúc Ninh tiếp tục khuyên: “Đi thôi!”
Hắn ta liếc mắt một cái vào Đinh Gia Nghiệp trong đám người, môi ghé vào tai Lục Tửu, lúc mở lúc khép, giọng điệu như chân thành khuyên nhủ, nhẹ nhàng lách vào tai Lục Tửu.
“Anh cứ đứng ngốc ở đây sao, chẳng lẽ muốn tiếp tục dây dưa với Đinh Gia Nghiệp sao? Không phải đã bảo anh tránh xa gã một chút à?”
“Anh, anh không nghĩ xem có thể làm ba tức giận sao?”
Lục Tửu dừng lại một chút.
Lục Khúc Ninh nhìn chằm chằm cậu.
Hắn ta nhìn thấy một người thanh niên tóc đen gần kề, sườn mặt rõ nét, ánh mắt đen láy, lông mi hơi rủ xuống, làn da mềm mại, mọi chi tiết tinh xảo đều lộ rõ.
Giây tiếp theo.
Thanh niên quay mắt liếc hắn ta một cái, đôi mắt hồ ly xinh đẹp không hề có chút tức giận nào, chỉ có một vẻ nghiền ngẫm.
Lục Khúc Ninh bối rối đứng trân trối.
Ngay sau đó, Lục Tửu cúi người.
Thân hình ưỡn ra, tạo thành một đường cong mềm mại, tay trái thon dài ấn lên bàn, tay phải nắm chặt cây gậy, cậu thực hiện cú đánh một cách dứt khoát và mượt mà.
Viên bi bị đánh về phía trước, va vào một viên cầu khác, viên cầu đó nhanh chóng lao về phía trước và đánh trúng hai viên cầu, hai viên cầu bay nhanh về phía bàn bên cạnh, và trong chớp mắt, khi mọi người chưa kịp phản ứng, chúng đã lăn vào túi một cách chính xác.
Cầu số 11 và số 13, tương ứng với La Ý và Đinh Gia Nghiệp.
Toàn bộ không gian ngay lập tức lặng im, không một âm thanh.
Ánh sáng của quán bar dịu lại, Lục Tửu đứng dậy, xoa xoa gậy cơ, nhìn hai người còn ngơ ngác, không khỏi bật cười.
“Làm gì mà ngẩn ngơ thế?”
Cậu có vẻ rất tận hưởng trò chơi thú vị này, giọng nói mang theo một chút thích thú.
“Đi rút giấy phạt đi.”