"Phụt."
Không biết có ai đó bật cười thành tiếng.
Ngay sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn, lan rộng ra khắp xung quanh.
Sắc mặt gã nam nhân thận hư tái nhợt, như bị rút hết máu.
Ai trong cái vòng này cũng biết, điều gã kiêng kỵ nhất chính là có người nhắc lại chuyện học hành thời cấp ba của gã.
Trong giới nhị thế tổ, số người học giỏi thực ra chẳng có mấy, phần lớn đều là lũ ăn hại, nhưng vì bị cha mẹ ép buộc nên vẫn phải tiếp tục dù muốn hay không. Thế nhưng có học lại thì cũng chỉ một năm một lần, còn gã? Gã là kẻ duy nhất bị đúp hết năm này qua năm khác!
Đây thực sự là một vết nhơ trong cuộc đời gã!
Ngày thường không ai rảnh mà lôi chuyện này ra trêu ghẹo gã, nhưng không ngờ Lục Tửu lại nhắc tới...
À đúng rồi, Lục Tửu chính là như thế.
Cậu chẳng bao giờ quan tâm lời mình nói có thể kích thích người khác hay không, thích thì nói thôi. Nếu bạn dám chọc vào cậu trước, thì hãy chuẩn bị tinh thần bị cậu vả thẳng mặt không chút nể nang.
Nhưng đó là Lục Tửu của ngày trước… Lục Tửu của ba năm trước!
Hiện tại, Lục Tửu lẽ ra chỉ nên nhảy dựng lên mắng chửi người khi bị sỉ nhục đến mức không chịu nổi, nói ra những lời mắng không có logic, chỉ đơn thuần là sự phát tiết cảm xúc đầy thô tục...
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thanh niên xinh đẹp đứng trước mặt gã nam nhân thận hư.
Lục Khúc Ninh nhíu mày lại.
Diệp Lẫm hơi ngạc nhiên mà chăm chú quan sát.
[Tôi không thích mùi vị của người già.]
Ý của câu này là gì…?
Sắc mặt gã nam nhân thận hư chuyển sang xanh mét, gã vươn tay về phía Lục Tửu: "Lục Tửu, mày có phải quá vô lễ rồi không?!"
Trong tiếng hô kinh ngạc của đám đông, Lục Tửu hoàn hồn. Đôi mắt đen nhánh đảo nhẹ xuống dưới, ánh nhìn lạnh lẽo rơi lên bàn tay đang vung tới của gã nam nhân thận hư.
Nhưng chưa kịp để cậu hành động, tay của gã nam nhân thận hư đã bị khống chế, hoàn toàn không thể cử động.
Lục Tửu sững lại, liếc sang bên cạnh.
Diệp Tần đã đứng ngay bên cạnh cậu, cười đến mức bả vai rung nhẹ, nhìn gã nam nhân thận hư nói: "Này, làm gì mà cáu gắt với trẻ con thế?"
Gã nam nhân thận hư: "?!"
Trẻ con??
21 tuổi mà còn gọi là trẻ con á?!
Một đứa "trẻ con" miệng lưỡi sắc bén thế này á?!
"Diệp ca, thằng nhãi này——"
"Này, gọi em ấy là gì đấy?" Diệp Tần cười tủm tỉm cắt ngang, "Em ấy là em trai tôi, gọi tên em ấy đàng hoàng vào."
Gã nam nhân thận hư cứng đờ.
"Được rồi, đừng đứng ngây ra ở chỗ này nữa." Diệp Tần cất cao giọng nói với mọi người, "Cũng gần tới giờ ăn rồi, hôm nay Triệu bá biết các cô cậu sẽ tới, còn đặc biệt mua mấy con gà thả vườn về đấy."
Định cứ thế mà cho qua chuyện này một cách nhẹ nhàng vậy sao?!
Gã nam nhân thận hư không cam lòng, gã vừa bị làm mất mặt ngay trước đám đông! Gã hằn học trừng mắt với Lục Tửu, Diệp Tần thấy thế chỉ nhẹ nhàng đẩy gã một cái, bắt gã xoay người đi. Tầm mắt bị chặn lại, cơ thể gã càng thêm cứng ngắc.
… Diệp Tần vẫn luôn bảo vệ Lục Tửu đến tận bây giờ sao?!
Hôm nay trước khi đi, ba mẹ gã đã dặn dò hết lần này đến lần khác, bắt gã nhất định phải nịnh nọt thật tốt vị này, cùng với người đang im lặng đứng bên cạnh kia. Nếu không, sự nghiệp của nhà họ sẽ tiếp tục lao dốc, và liệu sau này gã còn có thể tiếp tục làm đại thiếu gia hay không cũng là điều chưa biết trước.
Thái độ của Diệp Tần ở đây, nếu gã làm ầm lên khiến tình huống trở nên khó coi, thì sau đó về nhà, ba mẹ gã chắc chắn sẽ xử gã một trận nên thân…
Gã nam nhân thận hư sắc mặt biến đổi liên tục. Cuối cùng, gã nghiến răng, đầy ấm ức mà rời đi.
Lập tức, Thẩm Khả thở phào nhẹ nhõm. Đám người hóng chuyện cũng tản đi, nhưng vẫn len lén liếc nhìn Lục Tửu.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên đầu Lục Tửu, khẽ xoa xoa.
"Tửu Tửu, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đáng yêu nha."
Diệp Tần vừa cười tủm tỉm vừa nói.
Cái gã thận hư kia tên là Đinh Gia Nghiệp. Chuyện giữa gã và Lục Tửu, Diệp Tần cũng nghe nói ít nhiều.
Một tháng trước, em gái anh ta tổ chức tiệc tại nhà. Anh ta vẫn luôn ở phía sau biệt thự bàn chuyện làm ăn với đối tác, không chú ý đến tình hình phía trước. Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc mới biết Đinh Gia Nghiệp đã làm gì.
Quả thật, ba năm nay tính cách của Lục Tửu đã thay đổi rất nhiều, xa cách với Diệp Lẫm, cũng không còn thân thiết với anh như lúc nhỏ. Nhưng Diệp Tần vẫn luôn xem cậu như em trai mà đối đãi.
Anh không có ý định làm khó Đinh Gia Nghiệp vì chuyện này, dù sao mối quan hệ lợi ích trong giới này phức tạp, không thể so với trò chơi của con nít. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt Lục Tửu ngay trước mặt mình.
May thay, Lục Tửu cũng không phải dạng cần người khác bảo vệ suốt.
Diệp Tần lại xoa đầu cậu, nói: "Biết em sẽ tới, anh bảo bọn họ làm thêm món cá kho em thích nhất đấy. Ở đây cá ngon lắm, đi thôi."
Lục Tửu nhìn theo bóng dáng tiêu sái của Diệp Tần, ánh mắt hơi dao động.
Cậu đối với thế giới này vẫn còn chút cảm giác lạc lõng vì ký ức hỗn loạn, nhưng trong những ký ức ít ỏi còn sót lại, Diệp Tần, người anh trai nhà người khác, đối xử với cậu quả thực không tệ.
"Diệp ca ngầu quá!" Thẩm Khả nhỏ giọng nói.
Vừa dứt lời, một bóng người lướt qua bọn họ.
Gió cuốn theo một mùi hương đặc biệt.
Lục Tửu theo bản năng ngửi ngửi, là mùi hoa cam, phảng phất trong lồng ngực cậu để lại dư hương dịu nhẹ. Dạ dày khó chịu cả ngày của cậu bỗng chốc dịu đi ít nhiều.
Mùi hương nam tính rất thanh nhã.
Cậu liếc mắt sang bên. Một người đàn ông cao lớn đứng cạnh cậu, một tay đút túi quần, tay còn lại giơ lên.
Ngửi thử cổ tay mình, nam nhân như đang trầm tư điều gì đó.
"Mùi người già?"
Giọng nói trầm thấp, chậm rãi.
Trầm tư một giây, nam nhân nhấc chân rời đi.
"……"
Lục Tửu sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn. Thẩm Khả đứng bên cạnh ngơ ngác:
"…… Bách Quân ca bị cậu làm tổn thương à? Anh ấy năm nay cũng 29 tuổi rồi đó!"
Lục Tửu lập tức bật cười thành tiếng.
Tổn thương rồi sao?
Cậu vừa mới nhớ lại những lần tiếp xúc giữa mình và người đàn ông này trong thế giới này.
Bách gia có địa vị quá cao. Dù bọn họ đều thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng so với tình cảnh của Lục gia, việc cậu có thể trở thành trúc mã với Diệp Lẫm đã xem như trèo cao lắm rồi, chứ đừng nói đến Bách gia.
Khoảng cách giữa hai bên quá xa, tuổi tác cũng chênh lệch nhiều.
Đối với cậu, Bách Quân chỉ là một nhân vật từng lướt qua vài lần, tồn tại trong những lời đồn đại, chưa bao giờ thực sự gần gũi.
Bọn họ từng vô số lần gặp thoáng qua tại các buổi xã giao tại Diệp gia.
Đương nhiên, đôi khi ánh mắt của người đàn ông kia lướt qua cậu, hoặc khi cúi đầu, họ cũng từng có những khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi.
Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó.
Những lần ánh mắt chạm nhau ấy đã nói cho Lục Tửu biết, người đàn ông này tuyệt đối không phải là kiểu người ôn hòa, dễ gần như vẻ bề ngoài.
Đêm hôm đó… động tác của người đàn ông này cũng hoàn toàn không thể gọi là lịch sự hay ôn nhu.
"Cậu cảm thấy hắn nhận ra cậu sao?" 111 nghi hoặc hỏi.
Hôm đó, vì ánh sáng mờ tối và đầu óc hỗn loạn, Lục Tửu không nhìn rõ mặt người đàn ông kia.
Còn đối phương thì sao?
Lục Tửu không nói gì.
*
Khi quay lại nhà ăn, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Bữa ăn vô cùng náo nhiệt, nhưng những người trẻ tuổi lại không thể ngồi yên quá lâu, chẳng mấy chốc đã tản ra khắp nơi.
Lục Tửu đi bộ bên ngoài một lúc. Ở khu trang trại rượu này, ô nhiễm ánh sáng ít hơn, bầu trời đầy sao lấp lánh. Vừa đi dạo trong bóng đêm, cậu vừa sắp xếp lại ký ức của mình, chậm rãi tiến về phía quán bar mà Đinh Gia Nghiệp từng nhắc đến.
Không thể chỉ vì một tên thận hư mà vơ đũa cả nắm được.
Lục Tửu thả lỏng người, thoải mái bước vào quán bar.
"Cậu đúng là mê chơi mà!" 111 vạch trần bản chất của Lục Tửu.
Không gian quán bar khá rộng, trên sàn đặt vài bộ bàn ghế, còn có một bàn bida. Đi sâu vào trong là một bậc thang dẫn lên khu ghế sofa dài.
Đối diện cửa chính là quầy bar, bên cạnh quầy kéo dài ra một khoảng sân phơi.
Lục Tửu ngồi xuống bên quầy bar, gọi một ly cocktail từ nhân viên phục vụ.
Giờ này trong quán bar chỉ có một mình cậu. Giai điệu nhạc nhẹ nhàng trôi chảy trong không gian ánh sáng mờ ảo, bầu không khí vô cùng hoàn hảo.
111 nói: “Cậu chắc chắn không đi tìm chồng của mình để bồi dưỡng tình cảm sao? Nhìn xem mấy đứa nhóc kia đều đuổi theo hắn chạy rần rần kìa! Dù có vô dụng thì cũng có thể tìm cái tên người chơi chạy trốn kia thử xem thế nào mà! Ký chủ, cậu quá nhàn nhã rồi đó!”
Lục Tửu chống cằm, giọng lười biếng: “Cậu bảo muốn tôi giúp các cậu ép ra số hiệu linh hồn của người chơi chạy trốn, vậy rốt cuộc là ép bằng cách nào?”
111 bỗng khựng lại.
“Cái này, ừm, tôi phải đi hỏi một chút đã ——” Nhờ có Lục Tửu nhắc, nó mới nhớ ra chuyện này cấp trên hình như chưa từng chỉ thị.
“Chính các cậu cũng chưa nắm rõ, đúng không?” Lục Tửu bỗng thấy có chút tò mò, “Tại sao chỉ một nhân loại nhỏ bé như hắn lại có thể vượt qua sự kiểm soát của các cậu? Ngay cả các cậu còn không làm được, sao tôi có thể làm được?”
“Còn nữa, mỗi lần người chơi chạy trốn xuất hiện đều đúng lúc tôi có mặt ở thế giới song song. Không nói đến chuyện đó, tại sao tất cả các thế giới bị ảnh hưởng đều trùng hợp là tôi?”
“Bởi vì cậu là người ở gần hắn nhất mà!”
“Vậy sao không phải Lục Minh Dương bị ảnh hưởng? Hai cha con họ chẳng phải còn thân thiết hơn sao?”
“……”
111 cũng rơi vào hoang mang.
Lục Tửu cảm thấy hệ thống nhỏ này cứ như bị một tập đoàn lừa đảo tẩy não xong liền bị đẩy ra làm việc vậy.
Cậu còn đang suy nghĩ thì nhân viên pha chế đã đẩy ly cocktail đã pha xong tới trước mặt cậu.
Lục Tửu thích uống rượu. Trước kia tan làm rảnh rỗi lại chán chường, cậu thường ra quán bar uống vài ly, thỉnh thoảng còn uống đến say mèm. Thế nhưng hôm nay, vừa ngửi thấy mùi rượu trong ly, cậu lại thấy buồn nôn trong chớp mắt.
Giây tiếp theo, một giọng nói ẩn chứa tức giận vang lên sau lưng cậu.
“Cậu lại uống rượu?”
Lục Tửu nheo mắt, quay đầu lại.
Diệp Lẫm đang đứng ngay sau cậu.
Ở cửa còn có Khúc Ninh, Diệp Tần và Bách Quân.
…… A, thật là trùng hợp quá đi.
Diệp Lẫm nhíu chặt mày: “Cậu quên rồi sao, tháng trước cậu và Đinh Gia Nghiệp cãi nhau chẳng phải vì cậu uống rượu à?”
Lục Tửu nhàn nhạt nghe, xoay nhẹ cổ tay, cầm lấy ly cocktail, đưa lên môi.
Mùi rượu rất thơm, nhưng vẫn không chịu nổi, quá buồn nôn. Cái dạ dày viêm này chẳng lẽ đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?
Diệp Lẫm nhìn thấy hành động của cậu, ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng.
“Ban ngày tôi còn tưởng cậu đã thay đổi, vì sao vẫn......”
“Thứ nhất, ly rượu tháng trước cũng không đến mức khiến tôi phát điên.” Lục Tửu thong thả ung dung mở miệng.
Chuyện cậu cãi nhau với Đinh Gia Nghiệp, đơn giản là vì khi đó thân thể cậu vẫn còn đang trong trạng thái loạn mã.
Loạn mã thì không có lý trí, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể khiến thần kinh bùng nổ.
Lục Tửu đặt ly cocktail xuống.
“Thứ hai,” cậu lười nhác nói tiếp, “Lúc Đinh Gia Nghiệp khiêu khích tôi, cậu không lên tiếng. Giờ thì lại quan tâm tôi uống rượu hay không. Diệp Lẫm, cậu có thấy nực cười không?”
Diệp Lẫm cứng người.
Lục Khúc Ninh bước lên trước, không tán thành nói: “Anh, Diệp Lẫm cũng chỉ lo cho anh thôi, dù sao rượu cũng không phải thứ tốt.”
Hắn ta quay sang nhân viên pha chế: “Đây là ly thứ mấy?”
Nhân viên pha chế có chút lúng túng: “Đây là ly đầu tiên, Lục thiếu gia còn chưa uống.”
Lục Khúc Ninh sững lại.
Lúc này Diệp Tần đi lên, cười cười nói: “Hai người các cậu đều là người trưởng thành cả rồi, uống một ly có gì đâu, chẳng phải các cậu cũng đến quán bar để uống rượu sao? Cùng lắm thì lát nữa về là được, Tửu Tửu biết chừng mực mà.”
Lục Tửu chớp chớp mắt với Diệp Tần.
Nụ cười của Diệp Tần càng thêm chân thật, nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta lại tò mò hỏi: “Mà này Tửu Tửu, sắc mặt em trông không được tốt lắm, có phải không khỏe không?”
Diệp Lẫm sững sờ, lập tức nhìn sang mặt Lục Tửu.
Thiếu niên tóc đen, môi tái nhợt, ánh mắt cũng có chút mệt mỏi. Ban ngày khoảng cách xa nên không nhận ra, giờ nhìn kỹ, đúng là trông không ổn lắm.
“Cậu bị bệnh? Đã bệnh rồi còn muốn uống ——” Diệp Lẫm đột nhiên ngừng lại, thấp giọng nói: “Phòng y tế ngay gần đây, bác sĩ chắc vẫn chưa về…Cậu đi khám đi.”
"Không cần thiết, không liên quan đến cậu, tự mình đi chơi đi." Lục Tửu cụp mắt xuống, giọng điệu uể oải.
Diệp Lẫm cứng người.
"Anh ——"
Lục Khúc Ninh định mở miệng, nhưng bị Diệp Tần liếc mắt một cái.
Cái liếc mắt ấy khiến Lục Khúc Ninh giật mình, lập tức im bặt.
...Giống như Bách Quân, Diệp Tần cũng là kiểu người thoạt nhìn rất dễ gần.
Nhưng thực tế thì không phải.
Ít nhất, Lục Khúc Ninh rất rõ ràng điều này. Dù Diệp Tần lúc nào cũng cười tủm tỉm với hắn ta, nhưng thực tế lại không giống Diệp Lẫm một chút nào...
Đúng lúc này, tiếng bước chân đều đặn chậm rãi tiến lại gần.
"Cậu chuẩn bị nước có ga cho cháu gái của cậu thì nơi này cũng có chuẩn bị sao?"
Diệp Tần được Bách Quân nhắc nhở, lập tức vỗ đầu: "Đương nhiên! Đúng rồi, nước có ga đó có hương vị khá ngon, là hương trái cây tổng hợp, Tửu Tửu, em có thể thử! Cơ thể không thoải mái thì đừng uống rượu."
Anh bảo nhân viên pha chế điều chế ngay một ly.
Lục Tửu ngước mắt lên.
Nam nhân đứng bên cạnh Diệp Tần, từ đôi chân dài của hắn, ánh mắt Lục Tửu chậm rãi quét lên trên, vừa vặn chạm phải đôi mắt màu khói bụi ấy.
Ánh mắt giao nhau, đôi mắt kia liền nở một nụ cười.
Nước có ga vị trái cây, thật sự coi cậu là con nít sao?
Lục Tửu nheo mắt lại.
*
"Cậu chắc chắn không đi cùng bọn họ ngồi à?" 111 hỏi, "Chồng của cậu và người chạy trốn đều ở bên đó, hai mục tiêu đều ở đó, cậu lại không đi? Cậu chỉ ngồi ngốc ở đây thôi sao?!"
Bốn người kia đã đi rồi, đến ghế dài ngồi.
Diệp Tần thật ra đã mời Lục Tửu qua đó cùng bọn họ, nhưng cậu từ chối.
Diệp Lẫm muốn nói gì đó nhưng lại thôi rồi rời đi.
Lục Khúc Ninh liếc nhìn cậu, lại liếc nhìn Bách Quân.
Còn nam nhân kia ——
Có lẽ vì ban ngày quá nóng, đến tối, người này đã thay một chiếc sơ mi xám đậm, khí chất càng thêm cấm dục. Một sợi dây chuyền bạc đơn giản, dài mảnh, thấp thoáng dưới cổ áo.
Chiếc dây chuyền này nằm ngoài dự đoán của Lục Tửu. Dù gì thì ở thế giới cũ, cậu nhớ học trưởng không phải là kiểu người có phong cách như vậy.
Nhưng ai mà biết được.
Dù ở thế giới nào, giữa cậu và người đàn ông này cũng chỉ có một lần lên giường, chẳng hiểu gì về đối phương cả.
Lục Tửu nhận lấy ly nước có ga từ nhân viên, hút một ngụm qua ống hút. Hương vị chua ngọt tươi mát lập tức lan tràn trong miệng.
Quán bar dần đông hơn, những bóng người lộn xộn đan xen trong tầm mắt cậu.
Cậu dừng ánh mắt trên đôi chân bị quần dài bao bọc của nam nhân, nhìn một lúc rồi chậm rãi trượt lên vùng bụng phẳng.
Người kia xoay người ngồi xuống, động tác thong thả, nửa thân chìm vào bóng tối.
Dáng người hắn quá đẹp, bất kể ở đâu, dù ánh sáng có mờ nhạt đến mức nào, vẫn dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Lục Tửu lặng lẽ đánh giá eo nam nhân, ánh mắt trượt lên ngực, cánh tay rắn rỏi vừa có cơ bắp vừa có đường nét xương cốt rõ ràng, bờ vai rộng, chiếc cổ với đường cong tao nhã.
Cậu chợt nhớ đến cảm giác cái yết hầu ấy lăn nhẹ khi hắn bị cắn đêm hôm đó.
Còn có đường viền cằm sắc nét kia, cùng nụ cười ôn hòa lịch thiệp, đôi môi khi nói chuyện.
Ánh mắt lại tiếp tục trượt lên trên.
Chính là đôi mắt kia, ẩn sau những lời bông đùa, xuyên qua bóng người mạnh mẽ, dường như vô tình nhưng lại nhìn thẳng vào cậu, khiến tim cậu bất giác đập mạnh, đôi mắt sâu thẳm ấy.
Lục Tửu cắn nhẹ vào ống hút.
"… Mẹ nó." 111 nhanh chóng học được thứ ngôn ngữ tuyệt vời của thế giới loài người.
Thật sự không cần phải qua đó ngồi.
"… Hai người liếc mắt đưa tình gì mà gay đến vậy chứ!"