11.

Cái này có hơi không hợp lý. Tôi nhìn về phía An Vân Vân, lại nhìn thấy cô ta cau mày oán giận: 

“Đây là anh ta cưỡng bức! Anh ta rõ ràng biết cậu căn bản không thích bị anh ta chạm vào, nên cậu giả vờ bất tỉnh mà tránh đi!”

“Mình giả vờ bất tỉnh hay sao?”

“Ở trước mặt mình cậu còn che giấu cái gì? Mình còn không biết tính cậu hay sao?” An Vân Vân cười giận nhìn tôi, lại dùng một ngữ khí ra vẻ tôi biết thừa: “Hồi học cấp ba, cậu chỉ vì anh Lục Minh nói một câu muốn thấy cậu đứng thứ nhất, cậu đến tháng còn bị sốt, nhưng vẫn mạnh mẽ mà chạy xong một vòng 800 mét mà chưa ngất xỉu. Hiện tại chỉ vì một Từ Sính là có thể ngất? Nhưng mà nghĩ lại, cậu vì anh Lục Minh cũng chịu ấm ức nhiều.”

Người này ầm ĩ một hồi bắn như liên thanh. 

Nghe đến đây tôi theo bản năng mà cảnh giác. Đời trước cuối cùng An Vân Vân liên hôn với Thẩm Lục Minh, nên tôi vẫn luôn cho rằng cô ta thích Thẩm Lục Minh, nhưng mà hiện tại…

Vì thế tôi im lặng mà nghe An Vân Vân nói, muốn tìm hiểu tâm tư của cô ta đối với Từ Sính. 

Lại không chú ý tới Thẩm Lục Minh lúc rời đi không đóng cửa phòng. 

Trong lòng chỉ nghĩ tới một điều. Thật tốt, tiểu trà xanh này hóa ra là để ý đến người đàn ông của tôi! 

Tôi tức giận đến mức khó chịu trong ngực, liền nói vài câu chọc cho An Vân Vân tức giận mà rời đi, cũng không làm cho tôi cảm thấy thoải mái được chút nào. 

Chỉ nghĩ đến việc chờ Từ Sính sau khi trở về nhất định phải cảnh cáo anh phải tránh xa An Vân Vân một chút. 

Đặc biệt là quần áo phải mặc thật kín, không thể để tiểu trà xanh kia nhìn thấy bất cứ thứ gì!

Nhưng tôi đợi thật lâu, cũng không thấy được Từ Sính đến phòng của tôi chơi xấu ôm tôi ngủ. 

Tôi hỏi người hầu, lại bị báo cho là Từ Sính về phòng thuê của anh rồi. “Cậu ấy nói là cậu ấy cũng bị sốt, không thể ở lại lây bệnh cho cô.”

Bị sốt sao? Tôi vừa lo lắng lại vừa cảm thấy không hợp lý. Rõ ràng tối hôm qua người này còn sinh long hoạt hổ. 

Nhưng quản gia cũng nói khi Từ Sính rời đi, sắc mặt cũng đỏ hồng lên không bình thường, tôi mới bỏ qua điểm bất hợp lý này. 

Ngược lại,tôi lại có chút kích động, Tôi muốn đi chăm sóc Từ Sính đang bị bệnh. 

12. 

Từ Sính không ngoan ngoãn ở trong phòng thuê. Khi tôi tìm được anh, anh đang ngậm thuốc lá ngồi xổm ở phía trước lốp xe dùng cờ lê để tháo đồ vật gì đó.

Bên cạnh còn có một cô gái ngực tấn công mông phòng thủ vô cùng xinh đẹp. Cũng không biết Từ Sính nói gì, mà cô gái kia che miệng cười duyên. 

Trong lòng tôi có một tiếng chuông cảnh báo vang lên. Đặc biệt là khi tôi đi qua, cô gái kia lại liếc mắt nhìn tôi một cái, khi rời đi lại làm ký hiệu tay gọi điện thoại đối với Từ Sính: 

“Đến tối lại liên lạc nhé!”

Từ Sính không để ý gì mà gật đầu.

Tôi khó thở mà gọi anh: “Từ Sính!”

Lúc này anh mới chú ý đến tôi, lười biếng mà trả lời: “Sao em lại tới đây?” Tiếng nói khàn khàn, có chút giọng mũi. 

Tôi mới nhớ là anh còn bị sốt, vì thế ngay lập tức liền cảm thấy mềm lòng: “Anh bị sốt sao? Vì sao lại không ở nhà nghỉ ngơi?”

Từ Sính phát ra tiếng “A”, cúi đầu lại tiếp tục làm việc không nhìn tôi nữa. 

Sau đó anh lại cười: “Phải làm việc kiếm tiền, miễn cho vị đại tiểu thư nào đó nói tôi không có bản lĩnh, về sau không nuôi nổi vợ mình.”

Lời này là lúc trước tôi đã nói với anh, bởi vì tôi cảm thấy Từ Sính không cầu tiến, cái gì cũng kém phụ tá của ông nội là Thẩm Lục Minh. 

Nhưng lúc này tôi lại ngồi xổm bên cạnh người Từ Sính, nói một cách nghiêm túc: “Để em nuôi anh!”

Rốt cuộc vẫn là cảm thấy biết ơn và áy náy đối với Từ Sính. 

Động tác của Từ Sính ngừng lại một chút, đinh ốc trên tay cũng làm rơi xuống. Tôi nhặt lên đưa cho anh, lại nói: “Nếu anh vẫn thích sửa xe thì em cũng không ngăn cản, dù sao nhà em có nhiều tiền, nuôi anh cũng không có gì khó khăn.”

Tuy rằng tôi biết sau này Từ Sính dựa vào chính mình gây dựng sự nghiệp, thậm chí còn có thể báo thù cho tôi. 

Nhưng tôi cũng nhìn thấy rõ ràng anh không thích âm mưu quỷ kế nơi thương trường. 

Không ngờ sau khi nghe được những lời từ đáy lòng này của tôi, biểu cảm trên mặt Từ Sính trầm xuống. Sau một lúc lâu anh cười nhạo: “Vậy tôi đây thành kẻ ăn bám.”

“Không phải…”

Tôi theo bản năng muốn giải thích, nhưng lại bị Từ Sính ngắt lời. 

“Cảm ơn ý tốt của Thẩm đại tiểu thư, nhưng nếu em thật sự muốn cảm ơn trong khoảng thời gian này tôi chăm sóc em cứ cho tôi tiền là được.”

Lời này vô cùng không hợp lý. 

Tôi nhíu mày. 

Tiếp theo, điện thoại vang lên, là ông nội gọi. 

“Tiểu Miên.”

Bên kia điện thoại là giọng nói uy nghiêm, lại mang theo thỏa hiệp: “Ông đồng ý cho con ly hôn với A Sính.”

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lại đối diện với ánh mắt bình tĩnh không có chút nào ngoài ý muốn của Từ Sính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play