13.
Ông nội nói, ông không nghĩ đến việc tôi sẽ kháng cự như thế đối với Từ Sính. “Nếu ở chung được một khoảng thời gian mà con chưa thể thích thằng nhỏ này, thậm chí còn muốn để Lục Minh giúp con, vậy thì ly hôn đi!”
Ông nội dùng giọng điệu không được phép chen vào, cũng giống như lúc trước tự ý vì mặt mũi của bản thân bắt tôi phải kết hôn với Từ Sính vậy: “Nhưng mẹ của A Sính cũng sắp phải phẫu thuật, chờ sau khi cô ta vượt qua thời kỳ nguy hiểm thì các con ly hôn, hai người đỡ phải tra tấn lẫn nhau.”
“Không phải đâu ông nội!”
Tôi sốt ruột vội vàng muốn nói gì đó.
Nhưng ông nội không nghe tôi giải thích, nói câu còn có việc phải làm sau đó ngắt kết nối điện thoại. Tôi thậm chí còn nghe được giọng nói của Lục Thẩm Minh.
Nhất định là anh ta đã nói gì đó trước mặt ông nội. Điều này hoàn toàn không giống với kiếp trước.
Đời trước cho đến khi chết ông nội vẫn luôn không đồng ý cho tôi ly hôn với Từ Sính.
Có phải sau khi tôi sống lại, mọi thứ đều thay đổi không?
Tôi cầm điện thoại trong tay, đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Nhưng nhiều hơn lại là một loại khủng hoảng giống như trái tim bị bóp nghẹt.
Vậy thì âm mưu của Thẩm Lục Minh cùng với An Vân Vân có thể nào xảy ra sớm hơn không?
“Em vui quá phát ngất à?”
Từ Sính đứng dậy rửa tay, lại tùy ý mà đưa tay lau lên người, sau đó động tác vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ mà bẻ tay của tôi ra, sau đó lại nhìn chằm chằm vào móng tay bị gãy của tôi mà nhíu mày: “Sức lực lớn như vậy?”
“Từ Sính” Phải sau một lúc lâu tôi mới có thể tìm lại được giọng nói của mình, tôi hỏi anh: “Có phải anh nói với ông nội điều gì đó hay không?”
Tôi không tin Từ Sính chưa làm gì.
Anh không phủ nhận mà hỏi lại tôi: “Đây không phải là điều em vẫn muốn hay sao?”
Nhưng rõ ràng tôi đã nói, tôi không muốn ly hôn với anh. Tôi còn nói sau này sẽ đối tốt với anh. Người này vì sao lại không nhớ rõ cái gì rồi?
Tôi trợn mắt nhìn Từ Sính, cái mũi cũng cảm thấy chua xót. Một cảm xúc ấm ức trào ra.
“Sau này em hãy thu lại một chút tính tình đại tiểu thư của bản thân” Từ Sính giống như không thấy được cảm xúc không thích hợp của tôi, chỉ lo nói: “Không mấy người có thể chịu nổi.”
“Cho nên anh cũng chịu không nổi ư?”
Từ Sính sửng sốt. Nhưng anh cũng không nói phải hay không phải, chỉ nhướng mày: “Cho dù thế nào thì vẫn là tôi đã làm em bị chậm trễ. Xì, nếu biết thế thì lúc trước kiên nhẫn một chút không chạm vào em.”
Câu cuối anh nói cực kỳ nhỏ, chỉ như là lẩm bẩm với bản thân mình, nhưng tôi lại nghe thấy.
Vì thế, nỗi ấm ức kia lại càng lớn, giống như có thêm chút tức giận. Tôi túm cánh tay của Từ Sính: “Trở về cùng với em!”
“Cái này không tốt đâu!” Từ Sính cũng không nhúc nhích, quay đầu lại khuyên tôi: “Nếu để người em thích nhìn đến, người ta sẽ không vui.”
Âm cuối kéo dài, rõ ràng là cố tình.
Nhưng cái gì tôi cũng không nghe thấy. Chỉ là sinh lòng ác độc nói với vệ sĩ khiêng Từ Sính trở về. Anh cũng không hề phản kháng. Mà chỉ nói với tôi: “Dưa hái xanh không ngọt.”
14.
Dưa ép hái đúng là không ngọt, Từ Sính bị tôi mạnh mẽ trói lên giường.
Dù cho động tĩnh phía dưới rất lớn, nhưng ánh mắt người này nhìn về phía tôi lại vẫn duy trì bình tĩnh như cũ.
Lại dùng lời nói trước kia nói với tôi: “Chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, tôi không quản được.”
Điện thoại di động của Từ Sính cũng bị tôi lấy đi. Buổi tối hôm đó, nữ nhân kia quả thực đã gọi điện thoại tới đây.
Tên cô ấy là Tống Vũ.
Người cũng giống như tên, giống như Lâm Tư Dư, là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
Tôi lại tự nhiên mà nghĩ đến con nhỏ chết tiệt kia vẫn luôn cười nhạo tôi phát dục muộn. Trước đó tôi còn có thể phản bác, nhưng hiện tại…
Tôi nghĩ nghĩ, vì thế ngượng ngùng mà thay một bộ áo ngủ gợi cảm đi tìm Từ Sính. Nhưng Từ Sính lại chỉ bắt lấy bàn tay đang làm bừa của tôi. Tiếng nói trầm thấp, nhưng nghe lại rất tức giận: “Đừng chạm linh tinh.”
Khác biệt hoàn toàn so với dáng vẻ trước kia của anh, hồi đó anh ước gì tôi cả ngày dán lấy anh.
Người này khi làm mặt giận thực sự đáng sợ. Tôi cảm thấy khó thở, trái tim muốn lạnh đi một nửa.
Nhưng tôi lại không thể thật sự cầm tù Từ Sính.
Bởi vì mẹ anh còn ở bệnh viện
Tôi đi với Từ Sính đến bệnh viện để chăm sóc bác ấy.
Trước mặt mẹ, Từ Sính mới có biểu hiện giống với lúc trước. Nhưng đến khi trở lại biệt thự, anh lại trở nên lạnh nhạt. Tôi cảm thấy nhất định là tại vì thiếu nợ từ đời trước, đời này tôi còn phải trả nợ cho Từ Sính.
Nhưng lần duy nhất chủ động hôn môi Từ Sính lại bị anh tránh đi, tôi cũng không làm gì nữa.
Ông nội lại quyết tâm muốn tôi ly hôn với Từ Sính.
Thậm chí khi tôi cự tuyệt ông còn không vui mà răn dạy: “Đây không phải là điều con vẫn muốn sao? Nói muốn thì muốn nói không thì không, con coi Từ Sính là cái gì?”
Thẩm Lục Minh cũng ở một bên bất đắc dĩ nhìn tôi, giống như bao dung một đứa trẻ hư: “Miên Miên, trở lại bên anh không được hay sao?”
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm anh ta. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Bởi vì ông cũng không nghĩ là Thẩm Lục Minh sẽ phản bội ông.
Từ trước tới giờ ông đều cố chấp như thế, nhất là khi tôi căn bản không có cách nào lấy ra được chứng cứ có tác dụng.