9.
Đại khái là trọng sinh thì có chút tâm sự.
Lần này bị bệnh rất nặng, sốt cao vài ngày không hạ nhiệt. Từ Sính ở lại chăm sóc tôi.
“Thật đúng là tổ tông!”
Từ Sính cau mày, một bên đỡ tôi dậy: “Há mồm ra, uống thuốc!”
Tôi nhìn vết thâm quầng xung quanh mắt của Từ Sính, không kêu một tiếng mà uống sạch thuốc.
Ánh mắt của anh nghi hoặc dừng lại trên người tôi, cuối cùng cười nói: “Được rồi, tổ tông cuối cùng cũng lớn!”
Tôi vừa yếu ớt lại không chịu được đắng, mỗi lần uống thuốc đều ầm ĩ cần có người dỗ dành.
Mà Từ Sính thì không thích dỗ dành. Đây cũng là một trong những lý do mà tôi ghét bỏ anh.
Nhưng hiện tại tôi lại nghĩ người này vì chăm sóc tôi mà đã vài ngày không ngủ không nghỉ, có chút chột dạ: “Hay là anh ngủ một chút?”
Từ Sính nhướng mày nhìn tôi: “Ngủ?”
“Ừ”
“Được rồi.”
Anh không nói đến lời thứ hai xốc chăn bên cạnh tôi nằm xuống, trên eo căng thẳng.
Sắc mặt của tôi hơi cứng lại, theo bản năng muốn đẩy Từ Sính ra. Lại không phải vì như vậy quá mức thân mật.
“Đi tắm đi!”
“Biết em thích sạch sẽ, mỗi lần vào phòng của em tôi đều tắm sạch sẽ rồi.” Từ Sính nhắm mắt lại, ngữ điệu ôn hòa chầm chậm.
Một cánh tay của anh cực kỳ tự nhiên mà ôm eo của tôi.
Giọng nói rất buồn ngủ: “Đừng động đậy, tôi thật sự buồn ngủ.”
Vì thế tôi cũng không dám động đậy. Nhưng không được bao lâu.
“Từ Sính!” Tôi vừa tức vừa xấu hổ: “Không phải anh kêu mệt hay sao?”
Đôi mắt anh cũng không mở: “Tôi không quản được, không sao đâu, một lát nữa là ổn.”
Đúng lý hợp tình!
Tôi đành phải xoay người đưa lưng về phía Từ Sính, thở phì phò mà nhắm mắt lại. Nhưng cho đến tận trước khi tôi ngủ, Từ Sính cũng không làm được như anh nói.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi mơ hồ cảm giác được tay tôi bị nắm lấy. Người đàn ông cười nhẹ: “Xì, có chút tiền đồ này!”
10.
Tôi bị tiếng khóc nức nở của An Vân Vân đánh thức.
Thấy tôi tỉnh lại, cô ta lập tức nhào tới, hốc mắt đỏ lên: “Miên Miên, lần này cậu thật sự làm mình sợ muốn chết!”
Thẩm Lục Minh đã lâu không gặp cũng đứng ở bên cạnh cô ta, cau mày: “Sao lại gầy đi nhiều thế?” Ngữ khí có chút bất mãn.
Nếu là trước kia, tôi khẳng định không cần nghĩ gì mà trước mặt hai người cực kỳ thân cận này để khóc lóc kể lể.
Nhưng hiện tại nhìn thấy bọn họ, tôi chỉ nghĩ đến đời trước tôi bị Thẩm Lục Minh cầm tù, bị bắt làm tình nhân không được gặp người ngoài, cuối cùng lại là cảnh tượng bị An Vân Vân ghen ghét mà tra tấn.
Vì thế, tôi dứt khoát nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng; “Tôi không có việc gì, hai người làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi.”
Trong lòng tôi đang tính toán phải làm thế nào.
Lúc trước tôi đã gửi cho ông nội bản ghi âm, tuy là làm ông có chút bất mãn với Thẩm Lục Minh, nhưng còn lâu mới đến mức cảnh giác.
Rốt cuộc kẻ này rất giỏi giả tạo, lại được ông nội tự tay nuôi lớn. Vì thế, tôi phải làm thế nào thì ông nội mới biết được là Thẩm Lục Minh lòng muông dạ thú bây giờ?
Tôi đang ngẫm nghĩ, thì lại nghe thấy Thẩm Lục Minh thở dài. Anh ta quen thuộc mà duỗi tay sờ lên trán tôi, ngữ khí chiều chuộng: “Trách anh về muộn à?”
Ta chợt cứng lại thân mình mà tránh khỏi tay của anh ta, mang theo cảm xúc chán ghét có điều kiện về sinh lý.
“Đừng chạm vào tôi!”
Động tác hơi mạnh, lộ ra một chút vệt đỏ ở cổ áo.
Thẩm Lục Minh nhìn thấy, thiếu chút nữa là anh ta không thể duy trì được vẻ mặt ôn hòa, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Hắn làm tổn thương đến em sao?”
An Vân Vân cũng phản ứng lại. Ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi đầy sự ghen ghét.
Tôi quay đầu đi không thấy, nhưng sắc mặt lạnh xuống dưới: “Đi ra ngoài!”
Từ trước đến nay tôi đều là có tính tình được nuông chiều thế này, đặc biệt là mỗi khi bị ốm sẽ đều tức giận lung tung.
Hai người này sẽ không cảm thấy có gì không thích hợp.
Thẩm Lục Minh sau khi dỗ dành tôi vài câu thì rời đi, nhưng An Vân Vân vẫn mặt dày ở lại.
Cô ta cắn môi dưới, trước khi tôi đuổi cô ta ra ngoài thì đột nhiên hỏi: “Miên Miên, mình nghe nói lần này cậu bị Từ Sính làm cho bị hôn mê! Anh ta thật sự… lợi hại như vậy sao?”
Ánh mắt né tránh, nhưng lại có chút xấu hổ khó có thể phát hiện.