07

Lần tiếp theo tôi gặp lại Chu Diệu Minh và Lục Thanh Thanh là tại một văn phòng môi giới bất động sản.

Một người bạn của bố mẹ tôi gần đây cần xoay vòng vốn kinh doanh, nên muốn bán một căn hộ ba phòng ngủ rộng rãi, mới được tân trang hai năm nhưng hầu như chưa sử dụng.

Bố tôi vừa kiếm được một khoản từ chứng khoán, hai người tính toán lại thì thấy cộng thêm số tiền tiết kiệm là đủ để mua.

Họ muốn mua căn này cho tôi.

Tôi sống một mình, diện tích nhà lớn nhỏ không quan trọng, cũng không muốn họ phải động đến tiền dưỡng lão.

Sau một hồi tranh luận, cuối cùng chúng tôi thống nhất sẽ bán căn hộ nhỏ của tôi, cộng thêm tiền bố tôi đầu tư mà mua căn mới.

Hôm nay, tôi đến văn phòng môi giới theo lịch hẹn để bàn bạc việc bán nhà, không ngờ lại gặp phải hai người kia.

Đúng là xui xẻo.

Bên kia, Chu Diệu Minh vừa biết tôi muốn bán nhà, sắc mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói gì đó lại thôi.

"Anh đã bảo em đừng nông nổi mà nghỉ việc, thế mà chưa bao lâu em đã phải bán nhà rồi. Hay là em dẫn đội về công ty đi, anh sẽ tăng thêm cho em một ngàn tệ tiền lương."

Hóa ra anh ta còn chưa biết tôi đã sang làm cho Ôn Thị.

Bên cạnh, Lục Thanh Thanh nghe vậy lập tức chen vào:

"Nhưng mà Diệu Minh, không phải anh vừa mới mời một giám đốc từ tập đoàn công nghệ lớn về sao? Nếu Dung tiểu thư quay lại thì có khi không còn vị trí thích hợp nữa đâu."

Trong giọng điệu còn mang theo chút lo lắng không dễ nhận ra, xem ra cô ta sợ tôi quay về thật.

Chu Diệu Minh "ồ" một tiếng, rồi gật gù nói:

"Cũng đúng, Dung Mẫn, nếu em quay lại có thể sẽ phải bắt đầu từ vị trí thấp hơn một chút. Nhưng em yên tâm, chỉ cần cố gắng làm việc, chẳng bao lâu em sẽ được trở về mức lương cũ thôi."

Tôi lười để ý đến họ, chỉ tập trung nói chuyện với nhân viên môi giới về việc bán nhà.

Chu Diệu Minh nhíu mày:

"Dung Mẫn, em vẫn cao ngạo như trước, nhưng bây giờ..."

Tôi không thể nhịn thêm, cắt ngang:

"Tôi đổi nhà chứ không phải vì thiếu tiền mà bán nhà, cảm ơn."

"Với lại, công ty tôi đang làm hiện tại rất tốt, phúc lợi đãi ngộ còn cao hơn nhiều so với ở chỗ anh, cũng chuyên nghiệp hơn nữa."

Chu Diệu Minh vẫn không tin:

"Anh hiểu mà, em chưa quen với sự chênh lệch giữa hai nơi làm việc, nhưng mà..."

Tôi thấy phiền quá, liền quay sang nhân viên môi giới.

Cô ấy hiểu ý ngay lập tức, nhanh chóng đứng chặn trước mặt tôi:

"Xin lỗi hai vị, chúng tôi vẫn đang có công việc cần bàn với cô Dung."

Lúc này, nhân viên tiếp đón Chu Diệu Minh và Lục Thanh Thanh cũng bước tới:

"Vừa rồi tôi đã tìm được một căn hộ cho thuê giá khá rẻ, hai người có thể xem thử xem có phù hợp không."

Ồ, hóa ra bọn họ đang đi thuê nhà?

Vậy mà dáng vẻ vẫn vênh váo lắm, tôi còn tưởng họ đến đây để mua cơ đấy.

Chu Diệu Minh vội vàng chữa cháy:

"Anh chỉ là muốn sửa sang lại nhà cũ, nên tạm thời tìm chỗ thuê để ở một thời gian thôi."

Lục Thanh Thanh lập tức ôm lấy cánh tay phải của anh ta, giọng điệu có chút khoe khoang:

"Thật ra, tôi và Diệu Minh đã quay lại với nhau rồi.

Cũng nhờ có cô Dung, chúng tôi mới có thể đến được với nhau.

Cô sẽ chúc phúc cho bọn tôi chứ?"

Thuê nhà thôi mà cũng nhiều kịch bản thế, không chỉ tôi mà ngay cả những người xung quanh cũng mang vẻ mặt khó diễn tả.

"Ừ ừ, chúc phúc nhé."

Khóa chặt lại luôn đi, đừng bỏ nhau nhé.

Bọn họ nhất thời cứng họng.

Tôi nhân cơ hội này đi cùng nhân viên môi giới vào phòng làm việc để tiện bàn bạc chi tiết hơn.

08

Sau đó, một thời gian dài tôi không còn gặp lại bọn họ nữa.

Dù sao thì khoảng cách giữa hai công ty quá lớn, mối quan hệ kinh doanh gần như không có điểm chung.

Tuy vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được vài tin tức qua những người trong đội, từ mấy đồng nghiệp cũ còn lại bên đó.

Sau khi tôi dẫn cả nhóm rời đi, công ty của Chu Diệu Minh ngày càng xuống dốc.

Anh ta cuống cuồng tìm cách xoay sở, vội vàng thuê về một "quản lý thép" xuất thân từ một tập đoàn lớn.

Người này năng lực chuyên môn không quá xuất sắc, nhưng lại cực kỳ khắt khe trong việc quản lý kỷ luật công ty.

Vốn dĩ, có một số vị trí chỉ cần làm tốt công việc chuyên môn, không nhất thiết phải đến sớm hoặc tăng ca.

Nhưng "quản lý thép" lại đặt ra quy định mới: ai đi trễ hoặc về sớm đều bị trừ lương.

Vậy là, những nhân viên giỏi nhưng không muốn bị ép buộc vô lý lần lượt nộp đơn nghỉ việc.

Bây giờ, ngay cả trả lương công ty cũng phải chậm trễ.

Tin tức mới nhất là công ty đã cắt giảm một lượng lớn nhân sự và chuẩn bị chuyển văn phòng.

Tất nhiên, không phải chuyển đến nơi tốt hơn, mà là từ ba tầng gộp lại chỉ còn một tầng, chuyển sang một tòa nhà cũ kỹ hơn cả lúc mới khởi nghiệp.

Đúng là thời thế xoay vần.

Trong khoảng thời gian này, Chu Diệu Minh vẫn thỉnh thoảng đổi số để nhắn tin cho tôi, kể lể về những kỷ niệm cũ.

Nhưng lần nào cũng vậy, tôi chặn ngay lập tức.

Có lẽ vì nghèo đến mức không đủ tiền mua thêm số mới, cuối cùng anh ta cũng chịu yên lặng.

Nhưng giấu sao nổi chuyện này?

Hơn nữa, tôi làm việc ở Ôn Thị cũng không phải bí mật.

Vậy nên, chẳng bao lâu sau, Chu Diệu Minh và Lục Thanh Thanh cuối cùng cũng biết chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play