1
Lúc nhận được cuộc gọi của Lục Thanh Thanh, Chu Diệu Minh đang lái xe, cùng tôi trên đường đến thăm mẹ anh ta.
Anh ta đeo tai nghe, tôi không biết đầu dây bên kia Lục Thanh Thanh đã nói gì.
Chỉ thấy Chu Diệu Minh vừa dỗ dành, vừa dùng ánh mắt đầy nhẫn nhịn liếc nhìn tôi. Cuối cùng, anh ta hít sâu một hơi, hạ quyết tâm: “Đừng khóc, anh đến ngay đây.”
“Không sao đâu, cô ấy sẽ hiểu.”
Cúp máy xong, anh ta tấp xe vào lề đường, nhẹ giọng nói với tôi: “Thanh Thanh không ổn lắm, anh phải đi an ủi cô ấy.”
Tôi thản nhiên đáp: “Anh nghĩ kỹ chưa?”
Anh ta thoáng cau mày, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Thanh Thanh vừa mất mẹ và bà ngoại, em thông cảm một chút đi.”
Tôi lại nhắc nhở: “Anh chắc chắn muốn bỏ em lại đây?”
Sự thiếu kiên nhẫn của anh ta càng rõ ràng hơn: “Em hiểu chuyện chút đi, xuống xe.”
Tôi khẽ cười: “Được thôi.”
Chu Diệu Minh giãn mày, thay đổi tư thế ngồi, có vẻ định dỗ dành tôi thêm vài câu. Nhưng tôi chẳng buồn nghe, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Tay anh ta khựng lại giữa chừng, sau đó thở dài, thu về, dặn dò: “Mẹ anh nhờ em ghé thăm một chút, cố gắng thể hiện tốt, sớm được bà chấp nhận.”
Dứt lời, anh ta nhấn ga, đi mất.
Tôi gọi một chiếc xe công nghệ, chạy thẳng đến căn hộ của Chu Diệu Minh, thu dọn đồ đạc của mình.
Tôi vốn có một căn hộ nhỏ riêng, bình thường thỉnh thoảng mới qua đây ở vài hôm, nên đồ đạc không nhiều, rất nhanh đã dọn xong.
Lúc đang chuyển đồ, bệnh viện gọi điện đến, nói rằng số tiền viện phí tạm ứng của bà Mạnh Lệ đã hết, yêu cầu tôi thanh toán tiếp.
Bà Mạnh Lệ chính là mẹ của Chu Diệu Minh, một “khách quen” của bệnh viện. Lần đầu tiên bà nằm viện, tôi tiện tay trả giúp một khoản viện phí, từ đó về sau bệnh viện cứ liên hệ thẳng với tôi.
Chu Diệu Minh rất sĩ diện, sẽ không đến mức quỵt tiền, nhưng lúc nào cũng tự ý làm tròn số xuống, còn chây ì rất lâu mới chịu chuyển khoản.
Tôi trực tiếp đưa số của Chu Diệu Minh cho bệnh viện, nói rõ tôi và anh ta không còn liên quan gì nữa, bảo họ gọi thẳng cho anh ta mà đòi.
Nghĩ một chút, tôi quyết định gọi điện thông báo cho Chu Diệu Minh, nhưng anh ta không bắt máy.
Gọi mấy lần, anh ta dứt khoát chặn số tôi luôn.
Thế là tôi đổi số khác, nhắn tin báo viện phí và thông báo chia tay.
Sau đó chuyện ra sao, tôi chẳng còn quan tâm nữa.
2
2.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty sớm để gặp Chu Diệu Minh và nộp đơn xin nghỉ việc.
Mấy năm trước, anh ta bảo tôi cùng anh ta gây dựng sự nghiệp, nhưng lại muốn tôi làm việc cho anh ta dưới danh nghĩa trợ lý, không danh không phận.
Anh ta nói với tôi rằng tất cả những gì anh ta có đều là của tôi, mỗi tháng cũng sẽ cho tôi đủ tiền tiêu vặt, vậy nên không cần phải tính toán về cổ phần hay chức vụ, tiền lương cũng không cần cao để giúp tôi tránh thuế.
Hồi đó tôi còn yêu anh ta, nên sẵn sàng từ bỏ công việc triển vọng để gia nhập công ty khởi nghiệp này. Nhưng lời của anh ta khi ấy khiến tôi bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.
Tôi nghiêm túc nói: "Tôi nhận lương là tiền công lao động, đóng thuế là điều đương nhiên. Tôi có tay có chân, lại còn trẻ, chẳng lẽ lại sống dựa vào tiền tiêu vặt của anh?"
"Còn nữa, danh không chính thì ngôn không thuận. Công ty nào lại để trợ lý riêng của sếp đi bàn chuyện làm ăn khắp nơi? Lúc đó tôi lấy gì ra mà quản nhân viên? Anh mở công ty đàng hoàng, chứ đâu phải xưởng nhỏ lừa đảo gì."
Sắc mặt Chu Diệu Minh lúc đó rất khó coi, nhưng cuối cùng vẫn phải nhượng bộ, cho tôi chức vụ và mức lương phù hợp.
Không thể phủ nhận anh ta có năng lực, công ty những năm qua phát triển không ngừng, từ một văn phòng nhỏ đến hiện tại đã chiếm ba tầng trong tòa nhà thương mại sầm uất nhất thành phố.
Nhưng tất cả những thứ đó đã chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Sau khi chia tay, tôi không đời nào tiếp tục ở lại công ty này.
Chỉ là tôi không ngờ, vừa bước vào văn phòng của Chu Diệu Minh, tôi đã thấy Lục Thanh Thanh ở đó.
Còn chưa kịp ngạc nhiên, Chu Diệu Minh đã mở miệng trách móc: "Hôm qua em làm sao vậy? Anh đã bảo em đi thăm mẹ anh trước rồi mà? Em có biết là… May mà anh bảo Tiểu Trần đi thay!"
Đúng lúc đó, tôi còn chưa đóng cửa, Tiểu Trần vừa đi ngang qua, nghe câu này xong thì mặt méo xệch, rồi vội vàng rời đi.
Tiểu Trần là trợ lý của Chu Diệu Minh, thường xuyên bị anh ta sai đi làm việc riêng nhưng chẳng bao giờ được tính lương tăng ca. Tôi đã nhiều lần khuyên Chu Diệu Minh đừng quá đáng, mãi sau này anh ta mới miễn cưỡng tăng thêm chút tiền cho cậu ấy.
Tôi đóng cửa lại, cười nhạt: "Hôm qua tôi có gọi điện cho anh, nhưng lúc đó anh đang tình chàng ý thiếp với Lục Thanh Thanh nên đã chặn số của tôi."
Nghe vậy, Lục Thanh Thanh lập tức tỏ vẻ ấm ức: "Tôi biết hôm qua tôi quấy rầy anh Minh và cô Dung là tôi sai. Nhưng tôi và anh Minh trong sạch, cô Dung không thể vu oan cho tôi như vậy."
Sắc mặt Chu Diệu Minh cũng sa sầm xuống: "Dung Mẫn, em đừng ăn nói hàm hồ. Hôm qua anh đã nói rồi, anh chỉ đi an ủi Thanh Thanh thôi. Em đừng suy nghĩ bẩn thỉu như thế."
Tôi nhướng mày, chậm rãi hỏi: "An ủi đến mức hôm nay còn cùng nhau vào công ty?"
Chu Diệu Minh nghẹn họng, nhưng vẫn mạnh miệng: "Thanh Thanh muốn tìm việc làm, nên anh dẫn cô ấy đến đây. Từ hôm nay, cô ấy sẽ ngồi vào vị trí của em, em làm phó cho cô ấy."
Tôi sửng sốt: "Hả?"
Anh ta thản nhiên đáp: "Thanh Thanh cần kinh nghiệm làm việc…
Em yên tâm, ngoài việc đổi chức danh, các đãi ngộ khác của em vẫn giữ nguyên."
Lục Thanh Thanh ra vẻ kiên cường: "Tôi sẽ không ở lại công ty anh Minh lâu đâu, cô Dung không cần vội."
Tôi bật cười: "Vậy thì công việc ai làm?"
Dù gì thì trưởng phòng và phó phòng cũng có phạm vi quyền hạn rất khác nhau.
Chu Diệu Minh hơi chột dạ: "Thanh Thanh trước đây sống ở nước ngoài, chưa quen với môi trường làm việc trong nước. Em giúp cô ấy làm quen một chút."
Lục Thanh Thanh làm ra vẻ rộng lượng: "Thôi bỏ đi, yêu cầu của tôi cũng hơi quá đáng. Tôi tự tìm cách khác vậy."
"Khoan đã!" Chu Diệu Minh giữ lấy Lục Thanh Thanh, rồi quay sang tôi: "Dung Mẫn, em hiểu chuyện chút đi. Hôm qua anh còn chưa trách em đấy!"
Tôi cười nhạt, liếc nhìn hai người họ: "Hai người đừng có diễn màn kẻ tung người hứng nữa."
"Tôi nghỉ việc."