03

Tin tôi nghỉ việc nhanh chóng lan truyền khắp công ty.

Các đồng nghiệp thân quen đều lần lượt nhắn tin hỏi thăm, thậm chí có người còn đề nghị theo tôi rời đi.

Tôi khá bất ngờ, hóa ra Chu Diệu Minh lại bị ghét đến vậy, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi.

Lúc mới khởi nghiệp, anh ta còn khá ổn, nhưng khi công ty ngày càng lớn mạnh, anh ta bắt đầu không tôn trọng nhân viên, thường xuyên cắt xén phúc lợi, và thứ nhân viên nhận được nhiều nhất chính là những lời hứa hão huyền, không bao giờ thành hiện thực của anh ta.

Tôi đã khuyên anh ta nhiều lần, nhưng càng về sau anh ta càng khó chịu, thậm chí còn bắt đầu nhồi nhét vào đầu tôi cái gọi là tư duy của kẻ bề trên.

Tôi không muốn làm quá tuyệt tình, hơn nữa cũng định nghỉ ngơi một thời gian trước khi tìm công việc mới, nên tôi từ chối lời đề nghị của mọi người.

Nhóm của tôi ai cũng có năng lực giỏi, dù ra ngoài xin việc cũng sẽ tìm được chỗ tốt hơn ở đây.

Mấy ngày sau, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Headhunter (nhà tuyển dụng cấp cao).

Đối phương nói rằng Tập đoàn Ôn Thị sẵn sàng trả gấp đôi mức lương hiện tại của tôi kèm theo nhiều đãi ngộ hấp dẫn, mời tôi gia nhập công ty họ.

Thậm chí nếu tôi có thể mang cả đội đi, lương thưởng còn có thể thương lượng thêm.

Cúp máy, tôi đầy thắc mắc.

Ôn Thị là một trong những tập đoàn thương mại hàng đầu cả nước, trong khi công ty của Chu Diệu Minh dù phát triển tốt nhưng so với Ôn Thị thì chẳng đáng là gì.

Sao họ lại muốn cử người tới lôi kéo tôi và cả đội?

Ban đầu tôi còn tưởng là lừa đảo, nhưng khi xem thông tin mà headhunter gửi qua, tôi xác nhận đó thực sự là Ôn Thị.

Dù tôi nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình có mối liên hệ gì với họ, nhưng cơ hội ngàn năm có một, tôi quyết định đồng ý gặp mặt trao đổi.

Cùng lúc đó, Chu Diệu Minh gọi tôi lên văn phòng.

Vừa vào, tôi đã thấy sắc mặt anh ta vô cùng khó coi.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Em tại sao không chịu phối hợp giúp Thanh Thanh làm việc?"

"Phối hợp gì? Pha trà, photo tài liệu, đưa hồ sơ? Đây là việc của tôi à?"

"...Cô ấy không rành lắm, em cũng không cần phải có thái độ như vậy, có thể hướng dẫn cô ấy mà."

"Tôi đang dọn dẹp tài liệu bàn giao, sẽ sớm gửi cho cô ấy, trước đó bảo cô ta đừng làm phiền tôi."

"Bàn giao cái gì? Đợi cô ấy đi rồi, em vẫn là nhân viên chính thức."

"Chúng ta đã chia tay rồi, tôi ở lại công ty này không thích hợp."

"Chia tay? Anh chưa đồng ý!"

Chu Diệu Minh bật dậy, mặt tái mét.

"Em cần phải làm đến mức này sao, Dung Mẫn? Chỉ vì một chuyện nhỏ mà kết án t.ử anh à?"

"Không phải chỉ có một lần, anh quên chuyện hai năm trước rồi sao?"

Hôm đó là ngày kỷ niệm yêu nhau của chúng tôi.

Ngay lúc chuẩn bị đi ăn, Lục Thanh Thanh bất ngờ gọi điện nói bị sốt, khó chịu.

Mặc tôi ngăn cản, Chu Diệu Minh vẫn kiên quyết rời đi, đưa cô ta đến bệnh viện.

Lần đó anh ta biến mất hai ngày mới về, sau đó ra sức xin lỗi tôi, nói rằng không đành lòng để cô ta một mình ở thành phố này mà không ai chăm sóc.

Mẹ và bà ngoại cô ta đều ở xa, không có người thân bên cạnh.

Anh ta hứa sẽ không có lần sau nữa.

Lúc đó tôi còn yêu anh ta nhiều, nên đã tha thứ, nhưng cũng nói rõ sẽ không có lần thứ hai.

Bây giờ nghe tôi nhắc lại, Chu Diệu Minh đột nhiên bật cười.

"Em đang ghen đấy à? Chuyện cũng qua lâu lắm rồi mà em còn nhớ rõ thế. Được rồi, anh hứa với em, giúp cô ấy xong lần này, anh sẽ cắt đứt liên lạc."

Em cũng nên cho anh một cơ hội nữa đi, không phải người ta hay nói sự việc không quá ba lần sao?"

Tôi lắc đầu: "Anh lo mà tìm cách giúp cô ta sớm quen với công việc đi."

Sắc mặt anh ta thay đổi ngay lập tức.

"Em nghiêm túc đấy à?"

"Không thì sao?"

Tôi xoay người rời khỏi văn phòng, ngay khi khép cửa lại, bên trong liền vang lên tiếng đồ đạc bị ném vỡ.

Ở chỗ tôi, không có cái gọi là sự việc không quá ba lần.

Tha thứ một lần, đã là quá ngu ngốc rồi.

04

Tôi quay về văn phòng, vừa bước vào đã thấy Lục Thanh Thanh đang chỉ đạo người khác khiêng một thùng giấy ra ngoài.

Người đó chậm rì rì, rõ ràng đang cố kéo dài thời gian, nhìn thấy tôi đến thì thở phào nhẹ nhõm.

Tôi chợt có linh cảm chẳng lành, nhíu mày hỏi: "Gấp vậy sao?"

Lục Thanh Thanh khoanh tay trước ngực, ung dung nói: "Diệu Minh đã đồng ý cho tôi dùng văn phòng này, nên tôi kêu người dọn đồ của chị ra trước rồi."

Tôi nhìn cô ta một cái: "Cô không thể chờ tôi quay lại rồi hãy dọn dẹp sao? Hay là cô quen thói nhân lúc người ta không có mặt mà tùy tiện đụng vào đồ của họ? "

Tôi cầm lấy thùng giấy từ tay người kia: "Anh cứ đi làm việc đi."

Người đó vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Bước vào văn phòng, tôi lập tức lục tìm trong thùng giấy.

Lục Thanh Thanh thấy vậy liền theo vào: "Chị đang làm gì thế?"

"Tôi đang kiểm tra xem có thứ gì bị thất lạc hay hư hỏng không."

Cô ta bật cười chế giễu: "Chẳng lẽ tôi lại lấy đồ của chị sao?"

Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy thứ mà mình lo lắng nhất nằm ở đáy thùng giấy.

Cả người tôi bỗng chốc lạnh toát, máu dồn thẳng lên đầu.

Chiếc bút máy mà tôi vô cùng trân trọng nằm lăn lóc dưới đáy thùng, nắp bút bị rơi ra, ngòi bút cong vẹo đến mức không thể dùng được nữa.

Rõ ràng nó đã bị ném mạnh xuống đất.

Đây là món quà mà bà ngoại đã tặng tôi sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba. Không lâu sau đó, bà mất vì bệnh nặng.

Từ đó đến nay, tôi vẫn luôn dùng chiếc bút này.

Tôi hít sâu nhiều lần để giữ bình tĩnh, rồi đưa chiếc bút gãy đến trước mặt Lục Thanh Thanh.

"Cô giải thích thế nào đây?"

Cô ta thờ ơ nhìn tôi: "Lúc dọn dẹp không cẩn thận làm rơi thôi mà, chị cũng nên đổi bút mới đi chứ."

Nghe xong câu đó, tôi chẳng còn gì để kiên nhẫn nữa, vung tay tát mạnh vào mặt cô ta.

Cô ta ngây người, vài giây sau mới ôm má hét lên: "Chị dám đánh tôi?"

Tôi nghiến răng: "Cô đáng bị đánh!"

Vừa định tát thêm một cái, tôi bỗng bị ai đó đẩy mạnh, va vào cạnh bàn, cơn đau buốt lan ra cánh tay trái.

Chu Diệu Minh giận dữ đứng trước mặt tôi, gương mặt đanh lại: "Chỉ là một cây bút thôi mà, có cần phải động tay động chân không?"

Tôi gằn giọng, nhìn thẳng vào anh ta: "Anh biết rõ cây bút này có ý nghĩa thế nào với tôi."

"Thì sao chứ? Dù gì cũng chỉ là một món đồ, hỏng thì tôi đền cho em cái khác. Em mau xin lỗi Thanh Thanh đi."

Tôi bật cười lạnh lẽo: " Anh đã giở trò trước, vậy thì đừng trách tôi không nể tình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play