05

Hôm đó, tôi lập tức liên hệ với người phụ trách bên Ôn Thị, xác nhận rằng tôi có thể dẫn cả đội sang cùng. Đồng thời, tôi cũng hỏi ý kiến các thành viên trong nhóm, họ vốn đã có ý định này từ trước, nên tất cả đều đồng lòng hưởng ứng.

Ngày cả nhóm đồng loạt nộp đơn nghỉ việc, sắc mặt Chu Diệu Minh lập tức xanh mét.

Anh ta tức giận gào lên: "Em có phải muốn tôi chết không?! Em hận tôi đến mức này sao? Tôi chỉ đi an ủi Thanh Thanh một chút, cô ta cũng chỉ làm hỏng một cây bút của em thôi mà!"

Dù anh ta cố chấp ngang ngược, nhưng cũng thừa biết rằng nhóm của tôi không thể thiếu đối với công ty.

Đừng nói đến chuyện tìm người có năng lực tương đương với mức lương hiện tại, kể cả có tìm được, cũng không thể nhanh chóng lấp đầy khoảng trống.

Công ty chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng đình trệ.

Thấy tôi hoàn toàn không có phản ứng gì, anh ta lập tức dịu giọng:

"Anh sẽ bắt Thanh Thanh xin lỗi em, còn hứa với em sẽ sớm đuổi cô ta đi, có được không?"

Tôi vẫn không nói gì.

Nhận ra xuống nước cũng vô ích, anh ta lại trở mặt, giọng điệu trở nên lạnh lùng:

"Em nghĩ kỹ đi, tôi có thể không chấp nhận đơn nghỉ việc của mọi người, còn nữa, đừng quên công ty có điều khoản cạnh tranh sau khi nghỉ việc."

Tôi thực sự khâm phục khả năng trở mặt của anh ta.

Nếu công ty này thật sự phá sản, chắc anh ta nên tìm một đoàn kịch mà đi diễn thì hơn.

Tôi thở dài:

"Chu Diệu Minh, cần gì phải làm đến mức này? Nghỉ việc là thông báo, không phải đơn xin phép. Còn chuyện thỏa thuận không cạnh tranh, trước đây anh đâu có cho chúng tôi ký đâu?"

Thực ra tôi cũng từng nhắc nhở anh ta về chuyện này, nhưng vì tiếc số tiền bồi thường có thể phải chi trả, anh ta quyết định không ký hợp đồng ràng buộc với nhân viên.

Tôi tiếp tục:

"Chúng tôi cũng đã làm việc vất vả cho công ty mấy năm rồi, chuyện nội bộ công ty thế nào, ai cũng hiểu rõ. "

Vậy nên tốt nhất đừng làm mọi chuyện đi quá xa, khiến cả hai bên đều không có đường lui. Anh thấy có đúng không?"

Gương mặt Chu Diệu Minh lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng chỉ có thể bất lực ký vào đơn nghỉ việc.

Khi tôi đang thu dọn đồ để rời đi, vừa hay thấy anh ta lại đang trút giận lên Tiểu Trần.

"Cô làm gì cũng không ra hồn, giữ cô lại thì có ích gì? Không xinh đẹp, năng lực cũng tầm thường, làm việc thì không chịu cố gắng!"

Tiểu Trần tức đến mức mặt đỏ bừng, đột nhiên lớn tiếng phản kháng:

"Tôi không làm nữa!"

Chu Diệu Minh sững người, sau đó cười lạnh:

"Cô muốn học theo Dung Mẫn? Cô nghĩ mình có bản lĩnh như cô ấy sao? Tùy cô!"

Tiểu Trần cuối cùng cũng rời đi cùng chúng tôi.

Ban đầu, mọi người còn lo cô ấy nghỉ việc đột ngột như vậy sẽ khó tìm công việc mới, nên định giúp đỡ cô một chút.

Ai ngờ, cô ấy cười nói:

"Thật ra tôi đã thi công chức từ trước, cách đây vài ngày vừa nhận được thông báo trúng tuyển rồi."

Thì ra là vậy!

Chu Diệu Minh còn dám khinh thường người khác, lần này đúng là nhìn nhầm người rồi.

Trên đường đi, Tiểu Trần còn kể lại chuyện cô ấy từng bị ép đi chăm sóc mẹ của Chu Diệu Minh, Mạnh Lệ.

Hóa ra, lúc bà ấy nhập viện vẫn không chịu kiêng cữ, ăn uống quá đà, kết quả là bị đau bụng ngay trong ngày hôm đó.

Hôm đó tôi vừa mới chia tay với Chu Diệu Minh, không có mặt ở bệnh viện.

Kết quả, bà ta bị tiêu chảy ngay trên giường.

Y tá không chịu dọn dẹp, thế là Tiểu Trần phải nhẫn nhịn cả đêm để dọn dẹp cho bà ta, đến mức sáng hôm sau buồn nôn không ăn nổi bữa sáng.

Vậy mà bà ta vẫn không ngừng chửi rủa.

Nghe xong, tôi bỗng hiểu ra tất cả.

Không trách sao hôm đó, khi nghe Chu Diệu Minh nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Tiểu Trần lại khó coi đến vậy.

06

Ngày đầu tiên gia nhập Ôn Thị, tôi bắt tay chào hỏi Ôn Thiếu Tổng – Ôn Thiên Dương.

"Trước đây tôi đã chú ý đến cô Dung và đội ngũ của cô rồi. Chỉ trong vài năm mà đạt được thành tích như vậy, quả thực không đơn giản."

Tôi khẽ cười: "Chỉ là may mắn thôi."

Ôn Thiên Dương cũng mỉm cười: "Tôi có linh cảm rằng, khi các bạn đến Ôn Thị, may mắn sẽ càng tốt hơn."

Tôi nhìn Ôn Thiên Dương, có một khoảnh khắc thoáng ngẩn người.

Không phải vì tôi có suy nghĩ gì với vị thiếu gia nhà họ Ôn này, mà chỉ là cảm giác đường nét khuôn mặt anh ta có chút quen thuộc.

Cảm giác này trước đây khi thấy anh ta trên các tạp chí tài chính, báo kinh tế lại không hề có.

Tôi vốn nghĩ rằng sau khi nghỉ việc, sẽ chẳng còn liên quan gì đến Chu Diệu Minh nữa.

Ai ngờ, ngay ngày đầu tiên tan làm, tôi đã nhận được điện thoại từ Mạnh Lệ – mẹ anh ta.

Bà ta trong điện thoại không ngừng trách móc, nói tôi vô ơn bạc nghĩa, vô trách nhiệm, rằng mấy năm nay tôi sống dựa vào tiền của Chu Diệu Minh, bây giờ thì trở mặt phản bội anh ta.

"Từ đầu tôi đã cảm thấy cô và con trai tôi không hợp. Nếu không phải Diệu Minh cứ khăng khăng, tôi đã không đồng ý rồi! Cô làm vậy, có xứng đáng với nó không?"

Khi tôi còn yêu đương với Chu Diệu Minh, mẹ anh ta vốn đã luôn tỏ thái độ khinh thường tôi, vậy nên tôi và bà ta hiếm khi liên lạc.

Sau khi chia tay, tôi đã chặn hết mọi liên hệ với Chu Diệu Minh, chỉ quên mất số của mẹ anh ta.

Ban đầu tôi định trực tiếp chặn luôn, nhưng câu nói tiếp theo của bà ta khiến tôi thay đổi ý định.

"Có rảnh thì bảo bố mẹ cô ra gặp tôi, tôi muốn xem thử họ dạy con cái kiểu gì!"

Động đến cha mẹ tôi?

Chịu đựng đến đây là quá đủ rồi!

Tất nhiên, động đến tôi cũng đừng mong tôi bỏ qua.

Tôi lạnh lùng đáp: "Bác à, số tiền đó là công sức tôi kiếm được, không phải do con trai thân yêu của bác nuôi tôi.

Còn chuyện cha mẹ tôi dạy dỗ tôi thế nào, không phiền bác lo.

Ít ra họ không dạy tôi bị bệnh mà không chịu kiêng khem, cuối cùng tiêu chảy ra giường rồi bắt người khác dọn dẹp…"

Tôi còn chưa nói hết câu, bà ta đã cúp máy cái rụp.

Sau đó, tôi lập tức chặn số của bà ta.

Nghĩ lại, tôi thấy thật may mắn vì bây giờ Mạnh Lệ đi lại không tiện, nếu không, bà ta chắc chắn sẽ tìm đến quấy rầy cha mẹ tôi.

Trước đây, bố mẹ tôi đã không ưa Chu Diệu Minh, phản đối tôi quen anh ta.

Nghe tin tôi chia tay, họ vui mừng hết sức.

Cách ăn mừng của họ là… bỏ tôi lại, rồi kéo nhau đi du lịch nước ngoài.

Cách ăn mừng này đúng là quá độc đáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play