09

Tôi gặp lại Chu Diệu Minh ở hầm để xe của Ôn Thị.

Hôm đó, tôi vừa tan làm, đang chuẩn bị lấy xe thì đột nhiên một người lao ra từ góc tối, tóm chặt lấy tay tôi.

Tôi giật bắn mình, bản năng phản ứng ngay lập tức—dẫm mạnh gót giày cao gót xuống chân kẻ đó.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, bàn tay siết chặt tôi cũng vội vàng buông ra.

Tôi nhìn kỹ lại, hóa ra là Chu Diệu Minh.

Cơn giận lập tức bùng lên:

"Anh bị điên à?!"

Nhưng Chu Diệu Minh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù hận, nghiến răng nói:

"Em dám nhảy sang Ôn Thị!"

Tôi khó hiểu:

"Tôi nhảy việc thì liên quan gì đến anh? Người ta ai cũng muốn phát triển, bất kỳ ai có cơ hội đều sẽ chọn Ôn Thị thay vì mắc kẹt ở công ty anh!"

Hàm răng anh ta cắn chặt, ánh mắt đỏ ngầu:

"Em có biết… có biết…"

Nhìn gương mặt méo mó của anh ta, trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Tôi lặng lẽ sờ vào túi tìm chìa khóa xe, đồng thời quan sát xung quanh, tìm đường thoát thân.

May mắn thay, bảo vệ nghe thấy tiếng động liền chạy đến.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn chính là Ôn Thiên Dương cũng xuất hiện cùng họ.

Trước khi tôi kịp nói gì, Chu Diệu Minh vừa nhìn thấy Ôn Thiên Dương đã bùng nổ như kẻ mất trí:

"Anh cố tình phải không?!

Anh biết rõ Dung Mẫn quan trọng với công ty tôi, vậy mà vẫn cố tình cướp cô ấy và cả đội đi!"

…Hả? Hai người này quen nhau sao?

Ôn Thiên Dương thản nhiên liếc anh ta một cái, giọng điềm nhiên như gió thoảng:

"Nếu có bản lĩnh, anh cứ thử dụ Dung tổng quay lại xem."

Chu Diệu Minh như bị chọc trúng chỗ đau, lập tức gào lên:

"Anh chỉ biết dựa vào Ôn Thị, có gì ghê gớm chứ!

Anh đừng quên, Ôn Thị không phải chỉ có mình anh, tôi cũng có phần!"

Anh ta lớn giọng huênh hoang, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt đầy khinh bỉ của bảo vệ.

Tôi cũng hoàn toàn bị sốc, đồng thời cảm giác như mình vừa chạm vào một bí mật động trời.

Khoan đã…

Nói như vậy nghĩa là…

Chu Diệu Minh và Ôn Thiên Dương có quan hệ huyết thống?!

Tôi lập tức nhìn kỹ lại khuôn mặt hai người, càng nhìn càng thấy có vài phần giống nhau.

Nhưng khác biệt là Ôn Thiên Dương từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, khí chất ung dung hơn hẳn Chu Diệu Minh, người lúc nào cũng mang theo vẻ gian trá và ghen ghét.

Ôn Thiên Dương nhàn nhạt nói tiếp:

"Nhân viên của Ôn Thị có thể tự do lựa chọn, nếu anh có thể đưa ra điều kiện tốt hơn, tôi cũng không thể ngăn cản cô ấy rời đi."

Giọng điệu của anh ta nghe như đang chơi một ván bài, mang theo chút khiêu khích ngấm ngầm.

Chu Diệu Minh quay ngoắt sang tôi, giọng gấp gáp:

"Dung Mẫn, em nghe thấy rồi đấy! Trong mắt hắn, em không hề quan trọng!"

Tôi cạn lời nhìn anh ta:

"Anh đang nói vớ vẩn gì thế?"

Chuyện tuyển dụng trong công ty là hai bên tự lựa chọn nhau, không phải điều hiển nhiên sao?

Chu Diệu Minh vẫn chưa chịu dừng lại, nhưng bảo vệ đã kịp thời áp sát, nhanh chóng giữ chặt anh ta.

Bảo vệ quay sang hỏi Ôn Thiên Dương:

"Ôn thiếu, anh cần chúng tôi báo cảnh sát không?"

Ôn Thiên Dương nhìn tôi, chờ ý kiến.

Nói thật, tôi chỉ muốn Chu Diệu Minh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nên dù có báo cảnh sát, cùng lắm cũng chỉ bị nhắc nhở vài câu, chẳng giải quyết được gì..

Tôi đành thở dài, bóp trán nói:

"Sau này mong công ty tăng cường an ninh, còn báo cảnh sát thì thôi vậy."

Chu Diệu Minh nghe vậy cũng bình tĩnh lại đôi chút, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Ôn Thiên Dương, cắn răng nói:

"Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ tôi, lấy lại những gì thuộc về tôi!"

Dứt lời, anh ta quay lưng bỏ đi.

Bảo vệ sau khi xác nhận tình hình ổn thỏa liền cúi đầu xin lỗi chúng tôi.

Thì ra Chu Diệu Minh đã tranh thủ lúc bảo vệ sơ suất, lén lút đi theo nhân viên công ty để trà trộn vào bãi đậu xe.

Nếu không có thẻ ra vào, hắn ta vốn dĩ không thể nào vào được tòa nhà.

Bảo vệ rời đi, chỉ còn tôi và Ôn Thiên Dương đứng lại.

Tôi khẽ gật đầu:

"Tôi đi trước đây, Ôn thiếu."

Anh ta bất ngờ cười nhẹ, giọng mang theo ý trêu chọc:

"Dung tổng không tò mò chút nào về cuộc đối thoại vừa rồi sao?"

…Không tò mò.

Cảm ơn, không tò mò một chút nào.

Tôi chân thành đáp:

"Tôi chỉ là một người đi làm công ăn lương, mục tiêu duy nhất là hoàn thành tốt công việc và kiếm nhiều tiền hơn."

Vậy nên tại sao Ôn Thiên Dương lại có mặt ngay lúc này, hay tại sao anh ta lại biết chuyện của Chu Diệu Minh, tôi sẽ không hỏi.

Nhưng tôi có linh cảm rằng sự xuất hiện của tôi hôm nay nằm ngoài dự tính của anh ta.

Ôn Thiên Dương nhướng mày, có vẻ khá hài lòng với thái độ của tôi.

"Vậy thì tốt. Tôi chỉ sợ Dung tổng bị những lời nói ban nãy ảnh hưởng. Tôi mời cô đến Ôn Thị hoàn toàn vì năng lực của cô."

Chuyện này thì đúng thật.

Mấy tháng làm việc tại Ôn Thị đã chứng minh một điều—bất kể Ôn Thiên Dương có động cơ nào khác hay không, ít nhất anh ta thực sự đánh giá cao năng lực của tôi.

Tôi mỉm cười:

"Điều đó, tôi cảm nhận rất rõ."

10

Có lẽ những lời của Ôn Thiên Dương đã khiến Chu Diệu Minh phát điên hoàn toàn, càng ngày càng mất kiểm soát, thậm chí bất chấp tất cả để tranh giành khách hàng của Ôn Thị.

Nói thật, công ty của hắn ta lúc còn phát triển tốt cũng có thể cạnh tranh được, nhưng chỉ trong trường hợp khách hàng quan tâm đến giá cả hơn chất lượng, hoặc khi Ôn Thị không mặn mà với dự án đó.

Còn bây giờ?

Tự làm tự chịu, không thể trách ai khác.

Dưới sự điều hành điên cuồng của Chu Diệu Minh, công ty của hắn chính thức phá sản ngay trước thềm tiệc tất niên của Ôn Thị.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là Lục Thanh Thanh vẫn không rời bỏ hắn, luôn ở bên hắn trong khoảng thời gian đen tối này.

Cũng tốt thôi, xem ra hai người họ đúng là chân ái.

Nếu bọn họ cứ thế mà sống yên ổn bên nhau, thì cũng chẳng có gì đáng nói.

Nhưng một kẻ như Chu Diệu Minh, trước khi phá sản đã điên như thế, chẳng lẽ sau khi phá sản lại tỉnh táo hơn sao?

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau hắn ta lại bày trò lớn hơn.

Năm mới, tiệc tất niên của Ôn Thị.

Hôm đó, ngoài Ôn Thiên Dương, Ôn tổng và phu nhân Ôn cũng tham dự.

Mọi người đều phấn khởi vì đã làm việc chăm chỉ suốt một năm, ăn uống, trò chuyện rôm rả, bốc thăm trúng thưởng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Nhưng giữa chừng, Chu Diệu Minh đột nhiên đẩy xe lăn của mẹ hắn – Mạnh Lệ xông vào hội trường.

Ngay lập tức, sắc mặt của Ôn tổng trầm xuống, nhưng trái lại, phu nhân Ôn vẫn rất bình tĩnh, không chút bất ngờ, như thể đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.

Chu Diệu Minh đẩy Mạnh Lệ đến trước mặt Ôn tổng, cả hội trường sững sờ nhìn nhau, nhiều người còn theo phản xạ bịt mũi.

Cũng phải thôi, Mạnh Lệ bị liệt đã lâu, gần đây Chu Diệu Minh lại thất bại thảm hại, chắc chắn không còn tâm trí để chăm sóc bà ta tử tế.

Dù trước khi đến đây, bọn họ đã cố chỉnh trang lại, nhưng mùi hôi trên người Mạnh Lệ vẫn không giấu nổi.

Tôi nhìn sang Ôn Thiên Dương, anh ta và mẹ mình đều rất bình tĩnh, thậm chí trong mắt anh ta còn lóe lên tia cười mỉa mai.

Ồ, chẳng trách Chu Diệu Minh, một kẻ chẳng có quan hệ gì với Ôn Thị, lại có thể đẩy xe lăn xông thẳng vào hội trường tiệc tất niên của công ty như vậy.

Mạnh Lệ ánh mắt đầy xúc động, nhìn thẳng vào Ôn tổng, giọng run rẩy

"Nghĩa Sinh..."

Ôn tổng cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức ngắt lời

"Bà là ai?"

Mạnh Lệ sững người, bối rối không biết làm sao.

"Nghĩa Sinh..."

Ôn tổng tỏ vẻ mất kiên nhẫn

"Bảo vệ đâu? Sao lại để người ngoài trà trộn vào?"

Mạnh Lệ bỗng hoảng loạn, kéo mạnh Chu Diệu Minh lại gần, vội vã nói:

"Nghĩa Sinh, đây là con trai anh! Anh đã hứa với tôi, sớm muộn gì cũng sẽ để nó nhận tổ quy tông mà!"

Chu Diệu Minh đột nhiên lớn tiếng:

"Mẹ, đừng cầu xin người đàn ông bạc tình này! Chúng ta không cần hắn! Tôi cũng chẳng thèm bước vào cửa nhà họ Ôn!"

Miệng thì nói không cần, nhưng đôi mắt hắn lại không rời khỏi cha con Ôn Thiên Dương, ánh mắt đầy tham lam, ghen tị và khao khát.

Sắc mặt Ôn tổng xanh mét

"Cậu đang nói cái quái gì thế? Tôi không quen biết hai người! Bảo vệ đâu!"

Bảo vệ lập tức xông lên, giữ chặt Chu Diệu Minh, đẩy xe lăn của Mạnh Lệ ra ngoài.

Một kẻ đơn độc như Chu Diệu Minh không thể chống lại bảo vệ, còn Mạnh Lệ ngồi trên xe lăn, dù có giãy giụa cũng vô dụng.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã bị tống ra ngoài.

Nhưng ngay trước khi bị đẩy ra khỏi hội trường, giọng Mạnh Lệ vẫn vang vọng khắp nơi

"Ôn Nghĩa Sinh, lương tâm anh bị chó ăn rồi sao! Năm xưa anh còn hứa với tôi sẽ sớm ly hôn với vợ, còn nói chỉ cần Diệu Minh có tiền đồ, anh sẽ để nó giúp anh đoạt lại cổ phần từ tay vợ anh, giúp anh nắm quyền kiểm soát Ôn Thị! Bây giờ công ty của nó phá sản, anh liền phủi sạch quan hệ, mặc kệ mẹ con tôi sao?!"

Toàn bộ hội trường im phăng phắc, không ai dám hó hé.

Ai nấy đều cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại, nhấp rượu hoặc chỉnh sửa váy áo, tránh nhìn vào gương mặt tái mét của Ôn tổng.

Lúc trước, khi vào làm ở Ôn Thị, tôi từng nghe phong thanh rằng Ôn tổng lúc trẻ phong lưu không ít.

Nhưng vì Ôn lão gia – người nắm quyền tối cao trong nhà họ Ôn rất bảo thủ, nên đã ra lệnh nghiêm cấm con riêng bước vào cửa Ôn gia.

Vì thế, bao nhiêu năm qua, trong thế hệ thứ ba của Ôn gia, chỉ có duy nhất Ôn Thiên Dương xuất hiện trước công chúng.

Bây giờ xem ra, tin đồn không phải là không có căn cứ.

Khi bảo vệ xử lý xong và rời đi, bữa tiệc cũng kết thúc trong không khí gượng gạo.

Sau năm mới, Ôn Thị có biến động lớn.

Chẳng bao lâu sau, một tin tức gây chấn động lan truyền

Ôn Thiên Dương chính thức lên nắm quyền, trở thành tổng giám đốc mới của Ôn Thị.

Nghe nói Ôn lão gia giận đến mức suýt phát bệnh, nhưng cũng không thể làm gì khác.

Vài ngày sau, Ôn tổng buộc phải tổ chức họp báo, công khai xin lỗi vì "sai lầm tuổi trẻ", đồng thời tuyên bố chuyển giao toàn bộ cổ phần cho Ôn Thiên Dương để ổn định thị trường.

Ôn Thiên Dương ngay khi lên nhậm chức, lập tức tuyên bố

"Công ty sẽ dành một phần lợi nhuận để tăng thưởng Tết cho nhân viên."

Tin này vừa lan ra, toàn bộ công ty vỡ òa trong sung sướng.

Chẳng ai còn nhắc đến chuyện Ôn tổng cũ mất chức, cũng chẳng ai quan tâm đến Chu Diệu Minh và Mạnh Lệ bây giờ ra sao.

Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu

Thời đại của Ôn Thiên Dương đã chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play