9
Đây chính là cảm giác đáng ghét nhất.
Giống như người bị rơi xuống nước đã liều mạng vùng vẫy vẫn không bắt được một điểm bám víu, giống như người đang chạy trốn dù cố gắng đến đâu cũng không tới được lối thoát duy nhất.
Muốn hô hấp, nhưng miệng mũi bị bịt kín. Muốn kêu cứu, nhưng cổ họng lại không phát ra tiếng.
Bóng tối dường như đang cô đặc lại, không gian nhớp nháp vờn ở xung quanh, vươn ra vô số bàn tay trơn nhớt, khiến người ta không thể trầm luân, cũng không thể trốn thoát.
Chính là cảm giác khủng khiếp nhất.
Có một giọng nói như gần như xa không ngừng gọi tên tôi, “... Chúc Tiêu… Chúc Tiêu, cố gắng một chút nữa.”
Tôi rơi vào một cái ôm chặt chẽ, lí trí đang trôi dạt trên không trung của tôi dần được kéo về..
Tôi vội vàng túm chặt anh ta, như thể anh ta là một con cá có thể bơi đi mất bất cứ lúc nào.
Hơi thở của Chu Duật quẩn quanh cạnh tôi.
“Tiêu Tiêu, đừng sợ.”
“Có anh ở đây rồi.”
10
Tôi biết bản thân có chứng sợ không gian kín vào mùa hè ở New York năm 17 tuổi.
Trại hè sắp kết thúc, buổi tối cuối cùng, tôi và Chu Hoài lên kế hoạch đến phố Trung Hoa để ăn tối, an ủi một chút cái dạ dày thèm đồ Trung Quốc đến phát điên.
Kết quả, thang máy của homestay đang di chuyển lại đột nhiên bị cúp điện rồi dừng lại.
Bị nhốt ở bên trong, trừ tôi và Chu Hoài, còn có Chu Duật khi đó đang ở New York du học cùng với hai người da trắng khác.
Thang máy ở đó là kiểu cũ, không gian rất chật chội, lại nhiều người bị kẹt trong đó, rất nhanh đã nóng bức khó chịu.
Lúc mới đầu tôi cũng không cảm thấy điều gì khác thường. Trong thang máy có tín hiệu, một người nước ngoài lấy điện thoại báo tình huống, sau đó bắt đầu thoải mái trò chuyện với mọi người.
Nhưng dần dần, cảm giác kinh hoàng đó đuổi tới, đánh úp về phía tôi.
Mãi cho đến khi thang máy được nhân viên sửa chữa mở ra từ bên ngoài, tôi giống như một đống bùn nhão được dìu ra.
Có người dùng tiếng Anh hỏi tôi có cần gọi xe cứu thương hay không, Chu Duật một tay đỡ thắt lưng tôi, một tay nâng đầu, ân cần hỏi: “Có tự đứng được không? Để anh cõng em đi thử một đoạn?”
Tôi nói không nên lời, chỉ gật gật đầu.
Trong kí ức, hoàng hôn ngày đó mang một màu hồng phơn phớt, ánh nắng chiều nhuộm sáng cả thành phố, ngay cả không khí cũng nhuốm ướt sự lãng mạn của chiều tà.
Tôi nằm trên lưng Chu Duật, ôm chặt cổ anh ta, ngửi hương nước giặt bạc hà quen thuộc, cảm thấy rốt cuộc hồn phách cũng quay trở lại, trong lòng đột nhiên rung lên chút xao động không nói thành lời.
Đi tới một con dốc đầy hoa cỏ, Chu Hoài đã sớm chạy xuống trước, điên cuồng nhấp máy ảnh chụp lại thời khắc hoàng hôn huy hoàng lúc đó.
Tôi và Chu Duật ngồi bên sườn dốc chờ cậu ấy.
“Anh, như em vừa rồi có phải rất đáng sợ không?” Tôi lấy khăn giấy trong túi ra, cẩn thận đưa cho anh.
Anh nhận lấy, lau mồ hôi rịn ra trên trán, lặng lẽ nói: “Không sao là tốt rồi!”
Sắc trời nhạt dần, gió cũng dịu mát. Tôi nhìn Chu Duật, trên khuôn mặt trắng nõn của anh vẫn còn chút ửng hồng, giống như một vạt ánh nắng chiều cố chấp chưa chịu tắt.
Cuối cùng đêm đó chúng tôi không đến phố Trung Hoa nữa mà mua hamburger, gà rán và bỏng ngô, vừa ăn vừa xem phim ngoài trời trong công viên trung tâm thành phố.
Giữa những tòa nhà chọc trời san sát, công viên như một hang động nho nhỏ, mọi người đến đó nhiều đến mức giống như một cuộc meeting quy mô lớn.
Mặt cỏ vừa mềm vừa mát, gió chiều êm dịu hiu hiu, giống như một bàn tay vô hình thi thoảng muốn chạm nhẹ vào lòng người.
Đang xem phim, Chu Hoài đột nhiên quay đầu lại cười hì hì: “Chúc Tiêu, ngày thường cậu vừa thấy cái bóng của anh tớ đã vội vàng chạy trốn, vậy mà vừa có chuyện đã ôm chặt anh ấy không buông.”
Tôi không thèm để ý đến cậu ấy, Chu Duật vươn một bàn tay yên tặng xoay đầu cậu ấy trở về.
Kì thật tôi đã không còn nhớ khi ấy đang chiếu bộ phim gì, chỉ nhớ sau khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn trên các tòa cao ốc chợt bừng sáng như dải ngân hà rực rỡ giữa đêm đen.
Tôi thi thoảng cúi đầu nhìn bóng của tôi cùng bóng của Chu Duật ở trên mặt đất lồng vào nhau, vừa khít.
Sau nhiều năm đã trôi qua, mỗi lần đi qua công viên, tôi đều sẽ nhớ về buổi đêm rực rỡ ấy.
Giống như, đang trải nghiệm một bộ phim dài nhất trong cuộc đời .