11
“Cho nên, cậu cảm thấy cả hai lần đều là [Hiệu ứng cầu treo]?” Tô Yểu đẩy một ly rượu từ phía quầy rượu lại gần, tay chống má ngắm tôi: “Nhưng chẳng phải tình yêu là kết quả của dopamine dâng trào sao, cậu quan tâm dopamine tiết ra từ đâu làm gì?”
(*) Hiệu ứng cầu treo: Khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn và hồi hộp nhưng thấy một người khác, họ sẽ tưởng mình yêu người kia.
Tôi vừa nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, xém chút thì phun ra, “Ặc, cái gì đây?! Sao lại đắng vậy?”
Ngón tay mảnh mai của cô ấy gõ gõ trên biển trên bàn, bên trên có mấy chữ: Thức uống mới - Thuốc giải tình yêu. 88 tệ/ly.
“Thật sự có người bỏ tiền ra mua thứ này sao?”
“Thuốc đắng dã tật, rất được ưa chuộng.”
Tô Yểu là bạn từ thời cấp hai của tôi, hiện giờ mở một quán bar trong ngõ nhỏ ở Cổ thành.
Nhớ lại lúc trước, cô ấy cũng là một thành viên trong đội ngũ “nhận anh trai", nhưng sau khi nhận được cảnh cáo của Chu Duật lúc nửa đêm, rất nhiều nữ sinh trở nên lạnh nhạt với tôi, chỉ có Tô Yểu vẫn qua lại, tình bạn của chúng tôi kéo dài từ đó đến nay.
Cô ấy cũng là người duy nhất biết được chuyện tôi có một lần mơ mơ hồ hồ mà động tâm với Chu Duật.
Rượu rất khó uống, tối rút ra một điếu thuốc, lại bị Tô Yểu giằng đi, “Đã nói bao nhiêu lần ở quầy cấm thuốc, muốn hút thì ra góc tường mà hút!”
“Vậy thôi, đổi ly khác cho tớ.” Tôi gõ gõ cái ly, làm nũng nói, “Chị yêu cho em một ly tình yêu ngọt ngào đi.”
Cô ấy đem cái ly đẩy lại, “Không đổi, tình yêu của cậu chính là hương vị này.”
“Cái gì cơ?!!”
“Cay đắng mới khiến người ta tỉnh táo, ngọt ngấy chỉ làm người ta mê muội mà thôi.” Cô ấy ném thìa pha chế vừa dùng vào bồn nước, bắt đầu nói chuyện như những nhà hiền triết, “Chúc Tiêu, tớ chưa từng thấy một người khó hiểu như cậu. Chu Duật là trưởng bối của cậu chắc? Thừa nhận thích anh ấy thì bị coi là loạn luân sao? Cậu ngày đi chơi đêm, giả bộ đa tình, thật ra chỉ dám nắm tay người ta, cùng lắm là nhìn cơ bụng rồi xách túi bỏ chạy. Còn có….”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Miệng của cô gái này rất độc, tôi không thể chống đỡ nổi, bưng ly rượu một hơi nốc cạn.
Chất lỏng cay đắng chảy vào họng, đầu lưỡi như muốn cháy bỏng.
Tô Yểu hài lòng lấy đi chiếc ly rỗng, cười nói: “Trước tiên chúc cậu tân hôn vui vẻ, Chu thiếu phu nhân ạ.” Sau đó, đi tiếp khách khác.
Tôi ngồi yên tại chỗ chờ vị cay đắng tan đi, không ngờ đến cuối cùng trên đầu lưỡi lại cảm nhận được một chút ngọt ngào.
Ái chà, thuốc giải tình yêu, cũng tương đối thú vị đấy…
Đi tới quầy bar, các thức uống bày một bên quầy, dưới ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, các cốc thủy tinh như chứa đầy bảo thạch, cực kỳ mãn nhãn.
Nhớ lại những công thức trước đây Tô Yểu từng dạy, tôi tự chọn một loại rượu ngọt, tự pha tự thưởng.
Có một cô gái gục đầu xuống quầy bar nức nở nói trong điện thoại: “... Anh ấy đã lâu không liên hệ với tớ, khẳng định trong lòng đã không còn tớ nữa rồi.”
Tiếng khóc liên tục xuyên vào tai tôi, đâm vào lòng người.
Từ sau sự kiện bị kẹt trong thang máy cho đến giờ đã một tuần, ngoại trừ tin nhắn wechat hỏi tình huống của tôi, sau đó Chu Duật không hề liên lạc thêm lần nào nữa.
Trong thời đại này, chỉ cần không liên lạc trong một tuần, có nghĩa là cuộc trò chuyện đó với đối phương cũng như đá chìm đáy biển.
Dựa vào thái độ của anh ta, có lẽ ngay cả giả vờ thả câu thì cũng không đến lượt tôi.
Được thôi, tôi cũng chẳng muốn để ý đến anh ta!
Tôi quăng điện thoại lên bàn, lại nhấc ly rượu tiêu sái nhấp một ngụm, giây tiếp theo, bị sặc đến ho không ngừng.
Thất sách rồi, rượu của bà chủ Tô, đêm nay đều muốn chống lại tôi.
“Chúc Tiêu, cậu lại tự chuốc mình cái gì đấy?” Tô Yểu nghe thấy động tĩnh liền chạy lại.
Cổ họng bị thiêu đốt đau nhức đến không nói lên lời, tôi chỉ có thể chỉ chỉ bình rượu mà mình vừa uống.
Tổ Yểu cầm hai bình rượu đó, thần sắc kinh ngạc: “Cậu, trộn hai loại rượu này với nhau để uống?”
“Không phải là cậu dạy tớ làm vậy sao?” Tôi ấm ách giải thích.
“Cừ thật… Không đúng một chai nào cả.”
“Này, cậu lầm bầm cái gì vậy?”
“Quên đi.” Cô ấy bỏ bình rượu xuống, nhìn về phía tôi: “Có thấy chóng mặt không?”
“Không.” Lưng tôi thẳng tắp như thân tre, “Cơ mà sao cậu phải di chuyển lắc lư nhanh vậy, giống như cậu có hai cái đầu luôn.”
Trước mắt tôi, Tô - Yểu - hai - đầu giơ tay nâng cằm tôi, đôi môi hồng rực kiều diễm hơi cong, nụ cười dịu dàng như nước.
“Tiêu Tiêu à.”
“Hả?”
“Ngủ đi.”
Tôi nhắm mắt, gục đầu xuống.
12
Tôi bị một cái đuôi mèo đánh cho tỉnh.
“Scarlett, không được leo lên mặt tao chứ!”
Mèo nhỏ nhảy xuống giường, ve vẩy cái đuôi, kiêu ngạo “Meow" một tiếng.
Tôi hất chăn, trên người vẫn mặc nguyên quần áo ngày hôm qua.
Đầu giường có sẵn một ly nước chanh, xem chừng là Tô Yểu đã đưa tôi về.
Sau khi tắm rửa tẩy sạch mùi rượu, lại đổi thành đồ ở nhà, tôi ôm Scarlett, nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi phòng.
“Tô Yểu! Sao tối qua cậu không giúp tớ thay quần áo?”
Phòng khách chẳng có bóng dáng Tô Yểu đâu, trước cửa lớn còn có một chiếc vali lạ mắt.
Cửa phòng bếp bật mở, Chu Duật bưng lên hai phần ăn sáng, oai phong lẫm liệt đi tới trước mặt tôi, “Dậy rồi à, ngồi xuống ăn sáng đi.”
Tôi như bị hoá đá tại chỗ, hai tay buông thõng. Scarlett nhảy xuống, chạy mất dạng.