7
Hội sở của nhà họ Chu tọa lạc ở tầng một của công viên Tập đoàn, trên tầng cao nhất còn có một hoa viên không trung tương đối yên tĩnh.
Hai nhà Chu Chúc giao tình nhiều năm, tôi sớm đã có quyền đi vào tất cả các tầng.
Tựa vào lan can, nhìn xuống những ánh đèn thưa thớt của khu công nghiệp phía dưới cùng với hành lang quanh co gấp khúc phong cách hoa viên cổ đại đằng sau.
Trên trời trăng sáng vằng vặc, chậm rãi soi tỏ mây mù.
Tôi lôi ra một bao thuốc đã giấu sẵn trong túi, tìm một hồi nhưng không thấy bật lửa.
Quái lạ, rõ ràng có đem theo…
“Có phải em muốn tìm cái này không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi nhảy dựng, vừa ngoái đầu lại liền Chu Duật đang đứng cách đó không xa, thuận tay ném tới một vật màu trắng bạc.
Tôi bắt lấy, cười với hắn, “Cảm ơn anh trai!”
Ngọn lửa bật lên, điếu thuốc ngút khói, khiến cho đêm đen xuất hiện một chấm hồng nho nhỏ.
“Chạy nhanh hơn con thỏ, ghế đổ cũng không phát hiện.” Chu Duật bước đến, với tay rút ra một điếu thuốc trong bao.
“Nhãn hiệu vẫn không hề thay đổi, bật lửa cũng là chiếc anh tặng mấy năm trước.” Anh ta cúi đầu, dùng chính điếu thuốc còn đang lập lòe đốm đỏ trên tay tôi châm lên ngọn lửa trên điếu thuốc cầm trong tay anh ta.
“Chúc Tiêu, không ngờ em lại hoài cựu như vậy.”
Đốm lửa lúc sáng lúc tối, khói bay lượn lờ trong không khí, chỉ còn hương bạc hà thấm vào ruột gan.
Nói cũng lạ, mặc dù tôi tương đối dè dặt khi tiếp xúc với Chu Duật, nhưng anh là người duy nhất biết tôi sẽ hút thuốc khi tâm trạng không vui.
“Đã gặp bạn trai của Chu Hoài chưa?” Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu: “Sao cậu ấy có thể cho em gặp chứ!”
“Hai người thân như vậy, anh còn tưởng chuyện gì nó cũng nói cho em.”
“Bọn em đã sớm thỏa thuận, kết hôn thì hết hôn, không can thiệp chuyện riêng của nhau.” Tôi cắn điếu thuốc trong miệng, mượn ánh trăng sáng ngắm Chu Duật, nói thêm, “Đương nhiên, quy ước này cũng có hiệu lực đối với anh.”
“Thật là rộng lượng.” Chu Duật dí điếu thuốc vào hòn giả sơn, nhàn nhạt hỏi, “Bởi vì đã có người yêu rồi?”
Tôi sửng sốt, không nhịn được mà nở một nụ cười, “Có chứ, đã từng này tuổi rồi, ai mà không có một hai mối tình trong tim.” Lại hỏi anh ta: “Anh thì sao, có không?”
Chu Duật chớp mắt, nhìn tôi một chút rồi nghiêng đầu sang hướng khác, “Ừm.”
Cừ thật, đúng là trả lời cũng như không.
Lòng hiếu kì giúp gan tôi lớn hơn, tôi cũng dập điếu thuốc, chạy đến trước mặt anh ta hỏi: “Có thể hỏi một chút đó là thần thánh phương nào không?”
Dù sao thì trong suy nghĩ của tôi, Chu Duật giống như là nam chính trong ngôn tình vậy. Ở trường học như chúng tinh phủng nguyệt, nhưng tôi chưa từng nghe nói về tin tức hẹn hò của anh. Sau khi lớn lên, mặc dù trong nhà có sắp xếp xem mắt cùng mấy cô gái môn đăng hộ đối, nhưng cuối cùng cũng không thành duyên với ai.
Hoá ra vị tổng tài lạnh lùng này thực sự giấu một ánh trăng sáng trong lòng, quả nhiên tiểu thuyết ngôn tình chính là bắt nguồn từ cuộc sống thực tế, mà cuộc sống thì đương nhiên thực tế tầm thường.
“Thực sự muốn biết?”
“Phải.”
Anh ta vẫy tôi, tôi vội ghé tai sát lại, kết quả không kịp phòng ngừa bị một bàn tay bợp vào đầu.
“Đau quá!” Tôi che đầu, lớn giọng kháng nghị, “Không nói thì thôi, sao lại đánh người ta!”
“Thấy đầu óc em hỏng, giúp em sửa.” Chu Duật bước đôi chân dài, nhanh chân rời đi, “Đi mau, phải trở về rồi.”
8
Cửa thang máy đóng lại, bốn bên vách tường lắp kính giống như một khung ảnh lớn đóng khung bóng dáng tôi cùng Chu Duật đứng sánh vai nhau.
Nếu đổi thành váy cưới cùng âu phục, chắc chắn sẽ trở thành một cặp đôi thần tiên quyến lữ trong mắt người khác… Tôi suy nghĩ ngẩn ngơ.
“Có muốn thay đổi ngày kết hôn không?” Chu Duật đột nhiên hỏi, “Nếu em để ý.”
Ngày kết hôn với Chu Hoài, là trưởng bối hai nhà tìm đại sư tính toán ra, đã định vào mùa thu, tức là còn khoảng nửa năm nữa.
Mà bây giờ chú rể đổi thành người khác, lại dùng ngày cũ, đúng là có chút không thích hợp.
“Đổi đi.” Tôi nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương, quả quyết nói, “Nhưng em nghĩ cũng không cần gấp, anh thấy sao?”
“Tùy em đi, tôi thế nào cũng được.”
Nhìn xem, liên hôn thương mại chính là như vậy, không hề có hi vọng chờ mong với đối phương, nên hiệu suất vô cùng cao.
Tôi nghĩ nghĩ, lại cất tiếng: “Anh xem, gần đây có phải Chu Hoài dường như…”
Chu Duật ngẩng đầu, đôi mày nhíu lại: “Thang máy này, sao lại không di chuyển nữa?”
“Hả?”
Con số ở bảng điện tử hiển thị tầng 11, không hề giảm xuống.
“Còn tưởng nhà anh lắp đặt thang máy cao cấp nên không có cảm giác trọng lực chứ.” Tôi trêu chọc, đưa tay định ấn lại một lần.
Đầu ngón tay còn chưa đụng đến nút bấm, ánh sáng đột nhiên tắt phụt, bốn bề xung quanh rơi vào bóng tối mịt mùng, mà tôi cùng Chu Duật, lập tức rơi xuống.