5
Lần đầu giao chiến với Chu Duật, tôi thất bại thảm hại, khí thế cũng thấp đi nửa cái đầu.
Mà chiếc quần bị tôi giặt sẽ kia, Chu Hoài như hận không thể mặc nó mỗi ngày, tới tận khi vải mòn đi rách ra một lỗ rồi mới tiếc hùi hụi mà đem bỏ đi.
Hai anh em nhà họ Chu hơn kém nhau ba tuổi, sinh cùng một tháng, là Bọ Cạp lớn và Bọ Cạp nhỏ cùng nhau kế thừa truyền thống gia đình ác ôn.
Năm ấy, Chúc Nam Đình thân là trưởng nam nhà họ Chúc còn đang lưu lạc ở phương Bắc, tôi là con gái độc nhất, kiêu căng tuỳ hứng.
Cha mẹ đồng thuận nhất trí cao coi Chu Duật rất có uy trấn áp tôi, cách ba ngày lại ném tôi sang nhà họ Chúc một lần, còn vô cùng yên tâm.
Chu Duật vốn trưởng thành sớm so với bạn đồng trang lứa, vì vậy vô cùng thành thạo trong việc dạy dỗ hai đứa trẻ ranh là tôi cùng em trai anh ta.
Đông qua xuân đến, dưới sự “chỉ dẫn tận tình” của Chu Duật, tôi cùng Chu Hoài chăm chỉ học bài, mỗi cuối kì đều giống như báo cáo thủ trưởng mà báo cáo điểm thi các môn học, lại tổng kết hạnh kiểm của chính mình ở trường.
Cha tôi khi ấy còn cảm khái, con trai lớn nhà họ Chu từ nhỏ đã có thiên phú lãnh đạo.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, tôi cùng Chu Hoài thành công nhập học Nhất Trung Giang thành. Ngày đầu tiên vào cấp hai, tôi đã đối mặt với Chu Duật ở ngay đầu danh sách khen thưởng.
Đồng phục trắng nổi bật trên nền phông xanh, mày kiếm sắc sảo, khiến những người còn lại cũng được dán trên bảng trở nên mờ nhạt.
Trước bảng tin tụ tập không ít nữ sinh, tất cả đều chỉ vào ảnh chụp của anh ta, chụm đầu thảo luận.
Chu Hoài: “Anh trai thật oách!”
Tôi: “Anh trai cậu thật nham hiểm!”
Lịch trình của học sinh cuối cấp có chút khác biệt so với các khối khác. Nhập học một tháng nhưng tôi thậm chí không gặp quá ba tiền bối cuối cấp trong khuôn viên trường, nhưng danh hiệu của Chu Duật vẫn chễm chệ trên bảng tin, không suy suyển.
Chu Hoài lại giống một con khổng tước xòe đuôi, hận không thể cho tất cả mọi người biết, Chu Duật đại danh đỉnh đỉnh chính là anh trai cậu ấy!
Cậu ấy có chuyện tốt, cũng không quên kéo theo tôi, “Có biết Chúc Tiêu lớp Ba khối Sáu không? Anh tôi coi cậu ấy như em gái, đối xử với cậu ấy còn tốt hơn tôi nữa.”
Vì thế, càng lúc càng có nhiều nữ sinh muốn tạo mối quan hệ với tôi, các cô ấy tặng nước uống cùng đồ ăn vặt, vừa ngấm ngầm vừa trực tiếp muốn hỏi phương thức liên hệ của Chu Duật.
“Tớ chỉ muốn nhận anh ấy làm anh trai, Tiêu Tiêu sẽ không để ý chứ?”
Người ta đã nói đến thế này, tôi còn không cho thì chính là nhỏ mọn.
Vào một đêm, khi đồng hồ kêu mười hai tiếng, tôi bị chuông điện thoại réo ầm ĩ đánh thức.
“Gì?” Tôi không mở nổi hai con mắt nhập nhèm, quờ quạng túm được điện thoại liền áp vào tai.
“Thích không?” Giọng nói ở đầu kia điện thoại lạnh như băng, nháy mắt tôi liền tỉnh táo.
“Anh?”
“Có thích việc nửa đêm bị điện thoại quấy rầy không?” Thanh âm Chu Duật như đang cố kìm nén cơn giận, “Cứ thử cho mấy người trên trời rơi xuống số điện thoại của anh lần nữa xem!”
“Cái này —” Tôi bật dậy, bối rối đến không nói lên lời, “Cậu ấy… Cậu ấy nói chỉ muốn… muốn… muốn nhận anh làm anh trai…”
“Anh trai?” Anh ta cười lạnh, trong đêm tối nghe cực kì chói tai, “Có một tiểu ma vương Chúc Tiêu còn chưa đủ giày vò anh sao?”
6
Mới buổi sáng bị Chu Hoài đuổi ra khỏi nhà, buổi tối, chú dì Chu cố ý tới xin lỗi tôi ngay trong buổi tiệc.
“Tiêu Tiêu, chuyện này là nhà họ Chu khiến con chịu ấm ức, do chúng ta không dạy được con. Hôm nay không cho Chu Hoài đến đây là vì sợ con khó chịu. Hôm nào dì và chú Chu của con nhất định dẫn nó đến tận nhà con xin lỗi.” Dì Chu cầm chén rượu, tư thái vô cùng lấy lòng.
“Chú, dì, thật ra con…” Tôi vừa định lên tiếng, Chúc Nam Đình đã đá vào chân tôi dưới bàn.
“Lão Chu à, hậu quả chuyện này với một cô gái trong gia đình thương nghiệp đúng là không nhỏ đâu.” Người tiếp lời chính là cha tôi.
“Đúng vậy, không ngờ Tiêu Tiêu lại phải chịu ấm ức lớn như vậy trong chuyện cả đời.” Mẹ tôi cũng thở dài, dáng vẻ buồn bã rớt nước mắt, “Chuyện này cô gái nào có thể chịu đựng được chứ?”
Sắc mặt hai người cực kỳ nghiêm túc, ai không biết còn tưởng tôi là kẻ thâm tình bị Chu Hoài phụ bạc.
Tôi với tay bưng tách trà uống một ngụm, yên lặng chờ.
Quả nhiên, Chu Duật phía đối diện đứng lên, “Chú, dì, xảy ra tình huống như vậy quả thật chính là lỗi của nhà họ Chu.”
Anh ta tiến lên, đưa cho cha mẹ tôi một file tài liệu, “Đây là thỏa thuận bồi thường, là nhà họ Chu lập ra cho Tiêu Tiêu, còn có hai căn nhà ở Hong Kong và Úc sẽ được đứng tên Tiêu Tiêu, coi như là tài sản tiền hôn nhân.
Nếu còn có yêu cầu khác, chú dì cứ nói, nếu có thể cháu sẽ cố gắng hết sức.
Ngoài ra, cháu cũng đảm bảo sẽ đối xử tốt với Tiêu Tiêu, tuyệt đối không để em ấy phải chịu thêm ấm ức.”
Thanh âm của Chu Duật ôn hòa bình đạm, phương án bồi thường vô cùng hậu hĩnh, thể hiện ra thành ý mười phần, khiến sắc mặt trưởng bối hai nhà dịu đi không ít.
Đến đây, chén rượu của hai nhà mới chính thức được nâng lên chạm vào nhau.
Tiếp theo sau đó, âm thanh vui vẻ cười nói không ngừng. Mọi người từ chuyện hôn sự, lại nói tới sinh con, từ vấn đề kinh tế hiện tại, lại vòng đến tin tức bát quái. Huyên thuyên đủ thứ trời nam biển bắc, trừ cái tên Chu Hoài ra, chuyện gì cũng có thể nói.
Mà Chu Hoài bị tránh như tránh tà đang không ngừng gửi tin nhắn cho tôi.
Chu Hoài: [Đã thấy thỏa thuận bồi thường chưa? Hai căn biệt thự cộng thêm vài hạng mục, người anh em phát tài rồi, ha ha.]
Tôi trả lời mấy chữ ngắn gọn: [Xấu hổ không dám nhận.]
Chu Hoài: [Xấu hổ con khỉ, cho cậu thì cậu nhận đi, điều ấy chứng tỏ gia đình tớ cảm thấy cưới cậu về nhà là rất đáng giá.]
Ngón tay tôi khựng lại trên màn hình.
Đúng rồi, phân tích giữa lợi và hại là bản năng của thương nhân, mà hai nhà hợp lực là để chống đỡ tấn công của bên ngoài, chính là thủ đoạn hiệu quả nhất đảm bảo gia tộc tài phúc trường tồn.
Hợp tác trọng yếu như vậy, bởi vì một bên tính hướng có vấn đề mà suýt không thành, nhà họ Chu muốn cứu vãn cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ cần chịu trả khoản phí tổn hợp lí, phù hợp với giá trị của tôi trong lòng bọn họ, cũng hợp với giá trị của tôi trong lòng cha mẹ.
Chấp nhận chuyện này là gần như đã trở thành bản năng, dù sao chúng tôi lớn lên trong gia đình thương nhân, từ nhỏ đã tiếp xúc với những đạo lí như vậy mà lớn lên, chỉ là…
Tôi tắt điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy vô vị, không có tâm trạng ăn uống.
“Tiêu Tiêu? Tiêu Tiêu!”
Tôi sực tỉnh lại, mới phát hiện Chu Duật đã rót rượu, đang đứng ở bên cạnh tôi.
“Tiêu Tiêu, chúng ta cùng kính cha mẹ hai bên một ly.”
Đứng bên cạnh Chu Duật trầm ổn cẩn trọng, dưới ánh mắt hài lòng của cha mẹ, tôi uống cạn một chén rượu vang đỏ, sau đó kéo ghế ra, “Xin lỗi, con ra ngoài nghe điện thoại một chút.”