3

“Cậu… Cậu không khoẻ à?” Tôi tựa vào cửa nhà vệ sinh, cẩn thận hỏi.

Chu Hoài rửa mặt, mỉm cười với tôi qua gương nhà vệ sinh, “Dạ dày tớ hơi khó chịu, bệnh cũ thôi.”

“Lúc nào có thời gian đến viện khám xem, mà gần đây cậu có vẻ gầy đi nhiều đấy?”

“Phải, come out áp lực tâm lý nhiều lắm, nào có tâm trạng ăn uống.” Cậu ấy vỗ vỗ vai tôi, nhíu mày, “Haizz, bạn trai tớ sắp đến, cậu?”

“Lập tức biến!” Tôi thức thời ra cửa đi giày, không quên quay lại dặn dò, “Không thoải mái thì ăn sáng rồi đến viện kiểm tra một lượt, đừng có lười, bao nhiêu tuổi rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân mình.”

Chu Hoài tựa vào tường, an tĩnh cười. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu qua cửa sổ phòng khách sáng cả gian phòng, đậu lại trên lưng cậu ấy một quầng sáng vàng nhạt, nhìn thật giống một thiên sứ lạc đường xuống trần gian.

“Thiên sứ" lên tiếng: “Em đã rõ, thưa chị dâu.”

4

Tôi vốn là một đứa trẻ trưởng thành rất sớm. Từ khi còn học mẫu giáo tôi đã biết dùng Ultraman và thẻ quái thú đế dụ dỗ các cậu bạn học. Thậm chí trước khi bước vào lớp Một, tôi đã lập được một danh sách dài những người “Hứa lớn lên sẽ cưới Chúc Tiêu”.

Tôi hào hứng khoe với Chu Hoài, còn hào phóng hứa, nể mặt quan hệ của hai nhà Chúc Chu, tôi sẽ để cậu ấy đứng đầu danh sách, còn trước cả “bốn mắt” thường xuyên tặng tôi chocolate.

Kết quả, Chu Hoài không cần nghĩ thêm một giây đã cự tuyệt.

“Cậu không muốn kết hôn cùng bổn tiểu thư?” Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy công chúa xinh đẹp đang mặc trên người, lại ngước nhìn vương miện bằng nhựa lóng lánh trên đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu với quyết định của cậu ấy.

“Lí do?”

“Tớ không thích cậu.” Chu Hoài chớp đôi mắt to tròn.

“Vì sao lại không thích? Lí do?”

Chu Hoài bĩu môi: “Cậu nóng tính còn thường xuyên lớn tiếng quát tháo, thích nhất là ra lệnh cho bọn tớ, ai xui xẻo tám đời mới dính phải cậu.”

Tôi tức giận, đẩy cậu ấy ngã vào vũng nước, “Được lắm, vậy bây giờ tớ cho cậu thêm một đời xui xẻo!”

Chu Hoài bèn ôm mông quần ướt đẫm bỏ chạy, không lâu sau vừa khóc sướt mướt vừa dắt một đứa trẻ lớn hơn chạy lại, ngón tay nhỏ bé chỉ tôi: “Anh, chính Chúc Tiêu bắt nạt em!”

Năm đó, Mẫu giáo và Tiểu học Giang Thành xây dựng chung trong một khuôn viên. Tôi tưởng Chu Hoài cùng lắm là đi mách thầy cô giáo, không ngờ cậu ấy lại đi tìm anh trai mình.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Chu Duật, nghe nói lúc trước anh ta sống cùng ông ngoại ở nhà họ Lâm, mãi cho đến khi vào tiểu học mới về cạnh cha mẹ.

Lại nghe nói, ông ngoại anh ta là một ông giáo già nghiêm nghị, rất nhiều tác phẩm, tiếng tăm nổi khắp thiên hạ, ngay cả một nhân vật thương trường quyền lực như chú Chu đứng trước mặt ông ấy cũng phải cẩn trọng mấy phần.

Khí chất này đã toát ra trên người Chu Duật từ những năm tiểu học. Anh ta mặt vô biểu tình đứng trước mặt tôi, khiến cho tôi liên tưởng đến thầy giáo tiểu học dùng thước đánh vào vào tay tôi để phạt.

“Đúng… Nhưng là Chu Hoài trước đó nói em nóng tính, còn hay… quát tháo.” Tôi run run túm chặt váy, không dám ngẩng đầu.

“Em ấy nói có đúng không?”

“Cũng… Cũng đúng một phần.”

“Em biết em ấy nói đúng, cho nên tức giận.” Chu Duật khoanh tay, ra dáng người lớn, “Cho dù có tức giận cũng là chuyện của hai đứa, phải biết tự giải quyết. Nhưng bây giờ em làm bẩn quần của em ấy, khiến người khác phải giặt, như vậy có đúng không?”

Tôi mếu máo: “... Không đúng.”

“Vậy em nói xem, bây giờ phải làm sao?”

“Xin lỗi!” Tôi oà lên khóc, “Em giặt, em sẽ giặt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play