Editor: Idylie.
Thành phố C, vùng ngoại ô – Trung tâm triển lãm.
Trước gian triển lãm của một công ty game, một thiếu niên tóc bạch kim lặng lẽ đứng đó. Trong tay phải, ngón tay linh hoạt xoay chuyển một thanh đoản đao màu bạc. Đôi mắt cậu sáng trong, nơi khóe mắt thấp thoáng một nốt lệ chí đỏ rực, sắc sảo và lạnh lùng.
"Tiểu Tuyết Hoa tiền bối! Em xếp hàng hai tiếng rồi, cuối cùng cũng đến lượt!" Một cô gái nhỏ mặc váy lolita đỏ đen nhảy chân sáo lại gần.
"Vất vả rồi." Phương Tri Nhiên mỉm cười, “Chiếc váy này đẹp lắm đấy.”
"Anh có muốn thử không?" Cô bé cười tít mắt, “Rất hợp với anh đấy.”
"Không không, miễn đi." Phương Tri Nhiên vội xua tay. “Em muốn chụp ảnh chung hay quay video?”
"Video đi!" Cô bé hí hửng. “Như vậy em có thể chọn được khoảnh khắc đẹp nhất!”
"Anh mà lên hình thì chắc chắn sẽ đẹp rồi." Cô bé hài lòng xem lại video. “Không như mấy cosplay khác, nhìn ngoài đời không thể nào sánh bằng ảnh chỉnh sửa.”
"Chơi cái này chủ yếu là vui mà." Phương Tri Nhiên nhún vai. “Nhưng đã nhận tiền từ chính phủ thì phải cosplay thật chuyên nghiệp thôi.”
"Ha ha, anh tính cách dễ thương ghê!" Cô bé cười khúc khích, lục trong túi xách ra hai gói bánh quy đưa cho cậu. “Ăn nhiều vào nhé, eo anh gầy quá rồi. Bánh này em mua ở tiệm, yên tâm mà ăn!”
"Cảm ơn nhé." Phương Tri Nhiên tranh thủ liếc nhìn túi xách của cô bé.
Chiếc túi này thật đẹp, trang trí đủ loại huy hiệu xinh xắn.
Kỹ năng thiết kế của cô bé này cũng giỏi quá.
"Em đi trước đây, anh tiếp tục làm việc nhé!" Cô bé vẫy tay chào. “Lần sau em lại đến tìm anh!”
Gần 5 giờ chiều, sự kiện giao lưu tại triển lãm trò chơi sắp kết thúc.
Phương Tri Nhiên vẫy tay gọi người cuối cùng trong hàng.
“Bông Tuyết! Ôi trời ơi, nam thần của tôi!” Nam sinh kích động, “May mà tôi kịp đến! Ngoài đời anh cũng đẹp y như trên mạng vậy!”
Phương Tri Nhiên không hiểu vì sao, nhưng từ trước đến nay, số lượng fan nam của cậu luôn vô cùng đông đảo, mà độ cuồng nhiệt cũng không hề kém.
“Chúng ta chụp vài tấm chung đi!” Nam sinh phấn khích đề nghị, “Thật sự quá thích anh luôn!”
---
Hội chợ Manga Anime hôm nay sắp kết thúc, rất nhiều người kéo theo vali rời đi.
Ngược dòng với dòng người đang đổ ra ngoài, Phương Tri Nhiên lại đi ngược vào trong triển lãm. Dọc đường, cậu nghe thấy vô số cuộc trò chuyện:
“Ôi trời, vui quá! Nhưng ngày mai lại phải về trường rồi...”
“Hôm nay không khí thật tuyệt! Mọi người đều rất nhiệt tình, các coser cũng quá đỉnh!”
“Tôi mua được bao nhiêu món đồ xinh xắn! Chỉ tiếc ngày mai lại phải tăng ca, tâm trạng muốn xử luôn ông sếp giờ cũng nguôi ngoai được 1% rồi.”
Phương Tri Nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.
Mỗi kỳ hội chợ Manga Anime đều mang lại những niềm vui nhỏ bé nhưng kéo dài thật lâu.
Cậu chạy vội về phía quầy trưng bày của Ngàn Tái(*), vừa hay đụng lúc họ đang thu dọn.
"Ngàn Tái" (千载 - Qiān Zǎi) có thể dịch theo nghĩa Hán Việt là "Ngàn năm" hoặc "Thiên Tái", mang ý nghĩa lâu dài, trường tồn.
“Xin chào,” cậu lên tiếng, “Không biết lẫm khâm phát ra tiếng* còn hàng không?” (*gối ôm hoặc búp bê phát ra âm thanh khi bóp)
“Cậu đến trễ rồi, bán hết sạch mất rồi.” Nhân viên quầy đang ngồi thu dọn đồ đạc, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ngạc nhiên reo lên: “Ôi trời! Là Bông Tuyết tiền bối sao? Tôi vừa đi ngang qua quầy của anh, cosplay đỉnh thật sự!”
Nói xong, nhân viên quầy giơ tay tạo hình trái tim.
Phương Tri Nhiên cũng rất phối hợp, chụp chung với đối phương một bức ảnh.
“Bông Tuyết tiền bối này,” nhân viên quầy nói tiếp, “Tôi vừa nhờ đồng nghiệp tìm thử, may quá vẫn còn một con búp bê phát ra tiếng... nhưng mà nó bị hỏng rồi.”
“Hỏng?” Phương Tri Nhiên có chút tiếc nuối.
“Ừm, hỏng nặng luôn ấy.” Nhân viên quầy thở dài. “Mắt, miệng, cả đôi cánh nhỏ đều mất tiêu không biết rơi đâu mất rồi. Bây giờ nó chỉ còn là một quả bóng phát ra âm thanh, chẳng còn nét gì của nhân vật nữa...”
Phương Tri Nhiên: “?”
Phương Tri Nhiên: “Tôi muốn! Bán cho tôi đi!”
Nhân viên quầy: “……”
Cuối cùng, Phương Tri Nhiên bỏ ra 68 tệ, mạnh tay ôm về một con búp bê hỏng nặng.
Nhân viên thu ngân đứng đờ ra một lúc lâu, lòng bàn tay run run khi quét mã thanh toán, cảm giác lương tâm như bị tổn thương.
Phương Tri Nhiên bóp thử một cái.
Âm thanh vang lên, một giọng nói trầm ấm như vị thần mùa đông thì thầm bên tai:
“Gọi tôi sao?”
“Ai bắt nạt em à? Nói cho tôi biết, tôi giúp em đòi lại công bằng.”
“Không vui à? Hay là cùng tôi đi ăn một bữa thật lớn?”
Điên rồ thật mà!
Giọng của Mùa Đông tiền bối hoàn hảo không chút tổn hao, phát huy vô cùng ổn định, từng câu nói đều khiến người nghe muốn quỳ xuống bái phục, vậy mà lại bảo đây là "hàng lỗi" sao?
Phương Tri Nhiên ôm chặt món đồ chơi cuối cùng còn sót lại, vui vẻ đến mức cứ như một chú chim sơn ca chỉ muốn cất tiếng hát.
Hội chợ Manga Anime đã kết thúc, bên ngoài trung tâm triển lãm có rất nhiều xe đậu kín, giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng.
Địa điểm tổ chức lần này khá xa trung tâm, xung quanh không có tàu điện ngầm, nên rất nhiều người phải đứng ven đường bắt taxi.
Những người có chung sở thích tụm lại thành từng nhóm nhỏ, ríu rít trò chuyện, tự tạo nên một hội chợ anime thu nhỏ ngay trên vỉa hè.
Nhiều coser bị vây quanh để chụp ảnh chung, một số khác thì được các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp bao quanh, máy ảnh lớn nhỏ liên tục nháy sáng.
Phương Tri Nhiên đang trên đường đến xe của công ty quản lý thì cũng bị một số người hâm mộ dừng lại xin chụp ảnh và quay video. Cậu đều vui vẻ phối hợp.
Nhưng mà——
Cách đó không xa, có một cô gái mặc váy bồng đang bị vây quanh chụp hình.
Nhiếp ảnh gia chính trông rất chuyên nghiệp, còn có đèn chiếu sáng hỗ trợ, liên tục hướng dẫn coser điều chỉnh dáng đứng, thậm chí dạy luôn cách kiểm soát biểu cảm.
Những nhiếp ảnh gia xung quanh thì ít chuyên nghiệp hơn, góc chụp không quá khắt khe, nhưng âm thanh màn trập vang lên liên tục.
Hướng dẫn tạo dáng không khó, coser cũng rất nghiêm túc phối hợp. Nhưng không ai để ý rằng, phía sau cô ấy, một người đàn ông to béo đang lặng lẽ tiến lại gần, giơ điện thoại lên.
Ánh mắt Phương Tri Nhiên lướt qua màn hình điện thoại của gã.
Camera đang nhắm vào phần dưới váy của coser.
Ngón tay gã chạm hai lần vào màn hình, dường như đang điều chỉnh tiêu cự.
Phương Tri Nhiên hơi nhíu mày.
---
Cùng lúc đó.
Quý Hành Xuyên ngồi trong xe, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hội chợ Manga Anime vừa mới kết thúc, trên đường toàn là những coser tóc đủ màu sắc, vác theo đủ loại đạo cụ kỳ lạ.
Anh vốn tính toán kỹ để tránh trường hợp không bắt được xe, nhưng bây giờ xem ra hình như đến hơi sớm.
Đã đợi hơn một tiếng, Quý Hành Xuyên buồn chán đến mức bắt đầu đếm xem có bao nhiêu coser tóc hồng, tóc tím, tóc trắng đi ngang qua, sau đó rút ra kết luận: Đa số mọi người hình như đều là fan của tóc trắng.
Khi đang miên man suy nghĩ, anh chợt nhận ra phía xa có chút xôn xao.
Một bóng người tóc trắng bạc mảnh khảnh chợt di chuyển, ngay sau đó, một thân hình to lớn ngã nhào xuống đất.
Phương Tri Nhiên quỳ một gối, một tay siết chặt cổ người đàn ông béo. Gã ta vùng vẫy, ngón tay cào lên cổ tay cậu, để lại một vết cắt rướm máu.
Ban đầu, cậu chỉ định nhắc nhở một cách tử tế rằng đừng chụp như vậy, nhưng đối phương không những không nghe, mà còn cười hỏi lại:
“Cậu có muốn chụp chung không?”
Vừa thấy gã định gửi bức ảnh vừa chụp đi, Phương Tri Nhiên không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức khóa chặt cánh tay đối phương, sau đó tung một cú quật mạnh.
Âm thanh va chạm vang lên chói tai, thân hình to béo đập mạnh xuống đất.
Mái tóc bạc ánh lên dưới ánh đèn đường, thiếu niên với gương mặt lạnh lẽo, thoạt nhìn chẳng khác nào nhân vật trong game bước ra đời thực—một kẻ ghét ác như kẻ thù.
Những người xung quanh đều sững sờ, ngay sau đó vội vàng giơ điện thoại lên quay lại.
Coser bị quấy rối cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức đưa tay che chặt váy của mình.
"Mở khóa điện thoại." Phương Tri Nhiên một tay giữ chặt gã đàn ông, tay kia giơ điện thoại lên, đưa đến trước mặt gã.
Gã đàn ông béo phun ra mấy câu chửi thề, có lẽ cảm thấy bị vây xem quá mất mặt, đành miễn cưỡng đọc ra một dãy số.
"Xóa đi." Cậu ném điện thoại cho nữ coser.
"A… Cảm ơn." Cô gái vội vàng mở khóa, sắc mặt khó coi, nhanh chóng xóa từng bức ảnh bị chụp lén.
"Này tên kia, cú ngã vừa rồi đau lắm đúng không? Mày định báo cảnh sát không? Muốn kiện tao không?" Phương Tri Nhiên vỗ vỗ lên vai gã béo đang bị đè dưới đất. “Không có gan kiện đúng không? Vậy tao đi đây.”
Cậu quay sang nữ coser, giọng điệu vẫn bình thản: “Tự xử lý đi. Lần sau chụp ảnh nhớ cẩn thận hơn.”
Không quan tâm phản ứng của họ, Phương Tri Nhiên đứng dậy, bước đi giữa ánh mắt dò xét của đám đông, sau đó…
Cậu đau lòng phủi phủi con búp bê phát ra âm thanh trên tay—bảo bối mùa đông mà cậu vừa mua, phải giữ gìn cẩn thận.
Điện thoại sắp hết pin, còn người bên MCN lại ấp úng không nói rõ xe đang đậu ở đâu.
"Tôi sắp hết pin rồi." Hắn lẩm bẩm, dừng lại nhìn xuống đầu gối của mình.
Bộ trang phục cosplay của Phương Tri Nhiên bao gồm một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình và quần short tối màu dài trên đầu gối.
Khoảnh khắc quật ngã gã béo ban nãy trông thì ngầu đấy, nhưng thực tế lại là "lưỡng bại câu thương"—cậu đập đầu gối xuống nền xi măng cứng ngắc, giờ sưng đỏ một cục, đau đến mức chỉ muốn quay lại đập thêm hai cú cho hả giận.
Hai chân cậu dạo gần đây thật sự quá khổ, hết lần này đến lần khác đầy thương tích.
“Bông Tuyết tiền bối!”
"Hửm?" Phương Tri Nhiên quay đầu lại, “À, là cậu à.”
Là cậu nhóc đã chụp ảnh chung với cậu ở quầy triển lãm ban nãy.
"Anh cũng không bắt được xe à?" Cậu nhóc hỏi.
Phương Tri Nhiên chẳng thể nói là bên MCN làm ăn cẩu thả, thế nên chỉ đáp qua loa: “Coi như vậy đi.”
"Để em chở anh một đoạn!" Cậu nhóc hào hứng nói.
"Cậu?" Phương Tri Nhiên nhìn lướt qua đối phương, “Đi xe đạp điện à?”
"Anh trai em đến đón rồi!" Cậu nhóc không để bụng chuyện lúc trước, nhiệt tình mời, “Em biết hôm nay hội chợ Manga Anime kết thúc chắc chắn rất khó bắt xe, nên đã nhờ anh họ lái xe qua trước.”
"Đi thôi, Bông Tuyết tiền bối!" Cậu hào hứng nói, “Em không phải người xấu đâu, thật sự rất muốn đưa anh một đoạn!”
Phương Tri Nhiên không sợ gặp người xấu, cậu chỉ sợ về quá muộn, lỡ mất chuyến tàu cao tốc, ngày mai không gặp được vị đàn anh thân yêu của mình.
"Vậy… cảm ơn cậu." Cậu đáp.
Điện thoại đã cạn pin, mà MCN thì không đáng tin. Thay vì chờ đợi vô ích, chi bằng lên xe fan trước.
Chỉ cần đến được nội thành và sạc điện thoại, mọi chuyện đều dễ giải quyết.
Phương Tri Nhiên theo cậu nhóc đi về phía ven đường.
“Bông Tuyết tiền bối, cái bao cát trên tay anh là gì thế?”
"…Không phải bao cát." Phương Tri Nhiên trầm mặc.
Đây là "vật dụng đánh thức linh hồn" của cậu.
Lần này về nhà, cậu nhất định phải treo cái nắm bông phát ra âm thanh này lên cặp sách—lúc vui thì bóp một cái, lúc không vui thì bóp hai cái.
"Anh đừng lo, anh trai em rất tốt." Cậu nhóc trấn an, “Chỉ là càng ngày càng nghiêm khắc, suốt ngày bắt em học hành.”
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cấp hai à?" Phương Tri Nhiên cười, giờ đây lòng cậu nhẹ tênh, ngay cả nhìn cậu nhóc cũng thấy tràn đầy ôn hậu. “Giờ không chơi, sau này nhớ lại thanh xuân bằng gì?”
"Đúng vậy! Anh ấy chẳng hiểu thế giới ảo tưởng của bọn em gì cả!" Cậu nhóc phàn nàn.
Đi đến ven đường, cậu bé bỗng cúi gập người một góc 90 độ: “Tới rồi, Bông Tuyết tiền bối, mời lên xe!”
Cậu nhóc nhanh chóng kéo cửa xe ra cho .
Chiếc xe này trông rất sang trọng, Phương Tri Nhiên đánh giá một chút, cảm thấy dù thế nào cũng không phải xe đen.
Vậy nên cậu bước lên.
Ngay lúc đó, một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng vang lên từ ghế lái:
“Quý Trạch, để anh chờ suốt một giờ, chú thấy ngứa da rồi đúng không?”
Quý Hành Xuyên nghiến răng quay đầu lại, sững sờ.
Thiếu niên tóc bạc vừa cúi người bước vào xe, mái tóc mềm rủ xuống hai bên má, hàng mi dài hơi cong.
Chiếc quần short xám đậm để lộ đôi chân trắng nõn, chỉ tiếc đầu gối bị trầy da, một mảng đỏ lớn loang lổ.
"Chào anh." Phương Tri Nhiên nhịn đau ngẩng đầu, “Tôi bắt xe không được, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”
Phương Tri Nhiên: “……?”
Phương Tri Nhiên: “???”