Editor: Idylie.

“Ưm... Đừng quậy... Đừng nghịch nữa...”

Giọng nam trầm thấp, lạnh lùng, xen lẫn chút ái muội mơ hồ.

“Em nhìn xem, bây giờ là mấy giờ rồi? Nên làm gì?”

“Không được... Nên ngủ rồi. Ngoan, nhắm mắt lại nào.”

“Còn dám quậy nữa, tôi liền sẽ...”

“Tốt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai có chuyện gì muốn làm, tôi sẽ bồi em.”

Giọng nói đột ngột im bặt.

Quý Hành Xuyên tắt thiết bị ghi âm, rồi chuyển đoạn hống ngủ* vừa thu xong cho tổ chế tác chuyên phụ trách.

Đối phương nhận được tệp âm thanh, lập tức gọi điện lại.

"Mùa Đông lão sư! Vẫn phải là ngài!" Đầu dây bên kia hét lên chói tai.

"Chỉ cần bài hống ngủ này ra lò, độ nổi tiếng của nhân vật chúng ta lại tăng thêm một bậc! Cả đội ngũ ai nấy cũng sẽ muốn thăng hạng theo! Ha ha ha!" Người kia cười điên cuồng.

Quý Hành Xuyên: “...”

Quý Hành Xuyên: “Suy nghĩ trong lòng bị nói toạc ra rồi.”

So với giọng điệu trong bản ghi âm, giọng nói thật của anh không hề lạnh lùng đến thấu xương. Âm điệu của anh tự nhiên, phát âm rõ ràng, mang theo nét lười biếng nhàn nhạt.

"Ngài thật sự không nhận lồng tiếng nhân vật mới sao?" Đối phương lại hỏi. “Bọn tôi có nhân vật chính mới cần quảng bá, ngài có thể ban cho hắn một kỳ tích y học không?”

"Tôi dạo này bận." Quý Hành Xuyên đáp. “Tạm thời chưa nghĩ ra được kỳ tích thứ tám của thế giới.”

Đối phương cười phá lên: “Vậy chúc Mùa Đông lão sư công tác thuận lợi!”

Quý Hành Xuyên thoát khỏi phần mềm thu âm, mở lại luận văn còn đọc dở.

Nổi danh là một trong những đại thần phối âm, nhưng ở hiện thực, anh lại là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành vật lý.

Màn hình điện thoại sáng lên mấy lần, hắn liếc qua, có vài cuộc gọi nhỡ.

Quý Hành Xuyên gọi lại.

"Sao rồi? Dự án có tiến triển không?" Quý Hành Xuyên tùy ý bắt chéo chân, hỏi. “Hôm nay thí nghiệm ra kết quả chưa?”

Đối phương thoáng sững lại: “Tiến triển thì coi như thuận lợi... Chỉ là hôm nay làm ba lần, cả ba lần đều thất bại.”

"Không lý tưởng lắm nhỉ, cố gắng thêm đi. Còn luận văn thì sao?" Quý Hành Xuyên tiếp tục hỏi. “Tuần này công bố được bài nào chưa?”

"Bài mới nhất thì vừa mới đọc qua... Khoan đã, Quý Hành Xuyên! Rốt cuộc ai là giáo sư hướng dẫn ở đây?!" Đối phương gào lên.

Khóe môi Quý Hành Xuyên khẽ nhếch, lặng lẽ đưa điện thoại ra xa tai một chút.

Người gọi điện là Quách Lân, giáo sư hướng dẫn tiến sĩ của anh.

Năm nay, lão thầy này nhận một dự án hợp tác quốc tế, bay sang nước A, dự định ở đó hẳn một năm.

"Hừm, vậy thầy hỏi em đi." Quý Hành Xuyên bình tĩnh đáp.

(*) Hống ngủ: Tệp ghi âm giọng nói dùng để ru ngủ, phổ biến trong giới lồng tiếng.

"Thầy không hỏi em cái đó." Quách Lân dở khóc dở cười. “Thầy chỉ muốn hỏi một chút, nhờ em trông nom thằng nhóc nghiên cứu sinh mới kia, em đã chăm sóc cậu nhóc thế nào rồi?”

Không khí đột nhiên im lặng.

Sau một lúc lâu, Quý Hành Xuyên mới chậm rãi mở miệng: “Ừm... Dù sao thì chưa để cậu ta chết.”

“...?”

Quách Lân là một lão thầy rất có trách nhiệm. Lần này ông phải xuất ngoại công tác, nhưng lại không yên tâm về cậu học trò mới được tuyển vào năm nay.

Vì vậy, ông đặc biệt nhờ Quý Hành Xuyên giúp dẫn dắt cậu nhóc một chút.

Nam sinh kia hình như tên là Phương Tri Nhiên. Người gầy gò, lúc nhập học còn đeo một cặp kính gọng đen dày cộp, nhìn phát biết ngay là mọt sách chính hiệu. Cổ áo kéo cao che mất cằm trắng nõn, đến mức không thấy rõ biểu cảm.

"Em không quan tâm đến em ấy đúng không? Thầy chỉ cần dùng ngón chân nghĩ cũng biết cậu nhóc nhà em chắc chắn coi lời thầy như gió thoảng bên tai." Quách Lân nói tiếp. “Cái dự án của em, phân cho Phương Tri Nhiên một phần đi. Thằng nhóc này rất có tiềm năng, thi vượt cấp vật lý, vòng sơ khảo và phỏng vấn đều đứng đầu học viện. Bản thân thầy đã chọn lọc kỹ càng, phẩm chất bảo đảm.”

“Cho nó vào phòng thí nghiệm của em, cũng coi như tìm cho ngươi một người bầu bạn.”

"Được rồi." Quý Hành Xuyên kéo dài giọng, lười biếng. “Vậy mai em liên hệ cậu ta.”

---

Ngày hôm sau, vào buổi chiều, Quý Hành Xuyên từ phòng thí nghiệm đi ra, ngồi trước máy tính, lăn chuột đọc nốt phần luận văn còn dang dở.

Đôi mắt có chút khô, anh cầm lọ thuốc nhỏ mắt trên bàn, nhỏ hai giọt rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, anh tìm từ danh bạ sâu trong danh sách liên lạc, đào ra tài khoản của đàn em, soạn tin nhắn gửi đi.

Cùng lúc đó, trong danh sách lại nhảy ra một tin nhắn mới.

Là em họ của Quý Hành Xuyên, Quý Trạch ——

[Quý Trạch]: Anh trai!! Hôm nay có hội chợ Manga Anime, vui cực kỳ! Em đang ở đây nè, có nhiều coser đẹp như thần tiên luôn!

[Quý Trạch]: Em chụp được một đống ảnh, anh có muốn xem không?

[Quý Hành Xuyên]: Xem bài kiểm tra giữa kỳ của chú trước đã.

[Quý Trạch]: Anh! Sao anh ngày càng giống mấy ông già nhàm chán thế này?! Hoảng sợ.jpg

[Quý Hành Xuyên]: Biết vậy là tốt.

[Quý Hành Xuyên]: Lớn rồi, nên thoát trạch.*

Quý Trạch mới học sơ trung, đang ở cái tuổi "bệnh trung nhị" tràn lan. Hễ có hội chợ Manga Anime nào diễn ra, cậu bé chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.

Điện thoại lại rung lên. Quý Trạch gửi thêm một đoạn video, quay khung cảnh tấp nập bên ngoài khu hội chợ.

(*) "Thoát trạch": Thoát khỏi cuộc sống ru rú trong nhà, không còn cuồng mê anime/game như trước.

Thiếu nữ khẽ cười, wink một cái, còn hướng về phía máy quay làm động tác bắn súng.

Cô mặc trang phục biểu diễn màu tím nhạt đơn giản, mái tóc dài màu bạc rủ xuống tận eo. Làn váy xõa tung, để lộ đôi chân dài trắng nõn, vòng chân hé mở một chút da thịt mịn màng.

Chiếc váy lụa ngắn vừa vặn che đến bắp đùi. Do thiết kế ôm nhẹ phần eo, vạt váy hơi nhấc lên, để lộ một đoạn eo thon mềm mại.

Cuối thu gió lớn, từng cơn thổi qua làm lớp vải mỏng manh khẽ rung động, khiến thân hình thiếu nữ trông càng thêm mỏng manh.

Ngón tay Quý Hành Xuyên hơi khựng lại.

Đây là nhân vật đang hot gần đây trong một tựa game âm nhạc. Từ trang phục đến biểu cảm đều được tái hiện vô cùng hoàn hảo, có thể thấy nữ coser này rất tôn trọng nhân vật.

[Quý Trạch]: Ban đầu em còn định chạy lại xin chụp chung một tấm, nhưng vừa rồi vị lão sư này bị ai đó gọi đi mất rồi.

[Quý Trạch]: Tên ngốc nào lại gọi người đẹp của em đi chứ! Nắm tay phẫn nộ.jpg, đậu nành khóc thút thít.jpg

[Quý Trạch]: Thật sự rất xinh đẹp! Tiếc là anh trai anh chẳng có hứng thú gì cả…

[Quý Hành Xuyên]: Còn ảnh nào nữa không?

[Quý Trạch]: ...?

---

Phương Tri Nhiên chạy như bay ra khỏi hội chợ Manga Anime, vừa lúc thấy một chiếc taxi đỗ ven đường liền lao lên.

"Bác tài, đến Đại học A! Thể hiện chút thực lực nào!" Cậu thở hổn hển nói rồi lập tức nghe điện thoại.

"Bông Tuyết?" Giọng nói bên kia vang lên. “Vừa rồi cái bóng trắng lướt qua kia là cậu hả?”

"Là tôi." Phương Tri Nhiên đáp. “Tôi phải về trường gấp, đột nhiên nhận được một ‘đơn đặt hàng học tập’.”

"Cái gì cơ?" Người bên kia điện thoại giật mình.

“Đàn anh tiến sĩ của tôi triệu hồi, đột nhiên muốn trao đổi tình hình học tập gần đây.”

“Đột xuất vậy sao?”

“Ừ.”

Người bên kia thở dài tiếc nuối: “Tôi còn đang chỉnh thiết bị chụp cho cậu mấy tấm ảnh đẹp, mới giơ máy lên đã không thấy đâu nữa rồi.”

“Cậu cứ thế mà đi gặp đàn anh à? Không sợ anh ta bị dọa sao?”

"Tôi đã xử lý ổn thỏa rồi." Phương Tri Nhiên bình tĩnh đáp.

Chỉ vỏn vẹn tám chữ, nhưng bao hàm hàng loạt thao tác thần tốc: phi thẳng vào nhà vệ sinh nam trong hội chợ, khiến một đám trạch nam kinh hãi trợn mắt há mồm, nhanh chóng tẩy trang, rửa mặt, thay quần áo, rồi vừa lăn vừa bò leo lên taxi.

"Cậu cũng liều thật." Bạn cậu cảm thán.

Không, không hề liều. Phương Tri Nhiên thầm nghĩ.

Vì vội quá, cậu thậm chí còn chưa kịp tháo vòng chân và đai tất, chỉ có thể mặc tạm bên ngoài một chiếc quần thể thao rộng thùng thình.

May mà trí tưởng tượng của con người vẫn còn giới hạn, không ai có khả năng nhìn xuyên thấu.

"Nghiên cứu sinh cũng bận rộn thật đấy." Bạn cậu cảm thán.

"Cũng tạm, học hành cũng thú vị mà." Phương Tri Nhiên đáp. “Yên tâm, anh ấy sẽ không làm khó tôi đâu. Dù sao anh ta còn lười quản tôi nữa là.”

Đàn anh cùng ngành với cậu tên là Quý Hành Xuyên, năm nay đang học Tiến sĩ năm hai. Trong diễn đàn nội bộ của Đại học A, anh ta chính là một "đỉnh lưu" có tiếng.

Chỉ riêng chủ đề "Làm thế nào để xin được WeChat của Quý Hành Xuyên", cậu đã thấy người ta bàn tán trên diễn đàn không biết bao nhiêu lần.

Cậu còn từng để lại một bình luận ——

Dán đơn đăng ký học Thạc sĩ ngành Vật lý lên, kết quả nhận được một câu “Tác giả bị dẫm quá rồi.”

Xem ra, tay trắng đi xin thì đúng là chẳng ai giúp cả.

Phương Tri Nhiên là nghiên cứu sinh mới nhập học năm nay. Trước khi xuất ngoại, thầy hướng dẫn của cậu đã "ủy thác" cậu cho Quý Hành Xuyên chăm sóc, nhờ anh dẫn dắt.

Mà theo cảm nhận của Phương Tri Nhiên, có lẽ vị đàn anh này đang dùng ý niệm để chăm sóc cậu.

Bằng không thì sao từ đầu học kỳ đến giờ, đã nửa kỳ trôi qua, cậu mới chỉ gặp Quý Hành Xuyên đúng một lần?

---

Xe taxi dừng trước tòa nhà của Khoa Vật lý. Cậu đeo cặp sách, vội vã chạy lên lầu.

Viện nghiên cứu sinh Khoa Vật lý Đại học A —— tổng bộ của các học bá, thiên đường của trạch mọt sách.

Trên đường đi, cậu thấy một đàn chị ôm laptop chạy vội, lại thấy một đàn anh vò đầu bứt tai vì sao chép kết quả thực nghiệm.

Cậu cõng cặp sách nặng trịch, hòa nhập hoàn hảo vào môi trường này, chỉ là hôm nay thiếu đi cặp kính đen "hình tượng học bá".

Cậu kéo khóa cặp sách, nhét mạnh thứ gì đó vào trong rồi giơ tay gõ cửa.

"Vào đi." Một giọng nói vang lên từ bên trong.

… Giọng của vị đàn anh này quái lạ lại thật dễ nghe.

Phương Tri Nhiên xách cặp sách, đẩy cửa bước vào.

Người ngồi bên cạnh bàn làm việc đang xoay lưng về phía cậu, màn hình máy tính phát sáng hắt lên sườn mặt lạnh nhạt của anh.

"Đàn anh, chào anh." Cậu ngoan ngoãn chào hỏi.

Ghế xoay nửa vòng. Vị đàn anh kia hiển nhiên không có hứng thú với đàn em kéo chân sau này, chỉ thờ ơ liếc cậu một cái:

“Ừm. Gần đây học hành thế nào, cứ tùy tiện——”

Câu nói bỗng dưng bị cắt đứt.

Ánh mắt của Quý Hành Xuyên dừng lại trên mặt cậu.

Phương Tri Nhiên: “?”

Cậu vô thức siết chặt ống quần.

Tới rồi, áp lực từ nhà khoa học.

Vị đàn anh này là danh nhân trong trường, thiên chi kiêu tử chính hiệu. So với người khác, hắn nhập học sớm hai năm, mới 25 tuổi đã học Tiến sĩ năm hai. Một thiên tài đích thực.

Không giống như cậu, ngay cả chuyện dậy sớm cũng chẳng có duyên.

"Tùy tiện ngồi." Giọng nói lãnh đạm vang lên bên tai.

Phương Tri Nhiên kéo ghế, ngồi xuống đối diện Quý Hành Xuyên.

Cậu tự giác chuẩn bị sẵn tinh thần báo cáo, mở miệng liền tuôn ra một tràng lưu loát:

“Từ khi nhập học, em vẫn theo thời khóa biểu của sinh viên năm nhất, mỗi ngày đi học đầy đủ. Sau giờ học, em dành thời gian đọc tài liệu nghiên cứu về các hướng đề tài chính của tổ chúng ta…”

Quý Hành Xuyên hơi nghiêng đầu, trông như đang nghe, nhưng lại không hoàn toàn là vậy.

Bởi vì ngay lúc này, anh cầm lấy điện thoại trên bàn, nhìn màn hình, rồi lại nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ có chỗ nào đó không hài lòng.

Quan trọng nhất là —— anh còn chẳng thèm đặt câu hỏi nào.

Dù gì thì đối phương trước mắt cũng là người trên danh nghĩa được thầy hướng dẫn chỉ định để quản lý mình. Vì thế, ấn tượng ban đầu vẫn nên tạo cho tốt một chút.

Nghĩ vậy, Phương Tri Nhiên lập tức tiếp tục:

“À đúng rồi, về ba năm nghiên cứu sinh sắp tới, em cũng có kế hoạch sơ bộ. Đàn anh, anh có thể nghe em nói một chút—”

“Không cần.”

Quý Hành Xuyên đột nhiên lên tiếng, cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nơi vẫn còn hiển thị bức ảnh do cậu em họ gửi đến.

Anh khẽ nhíu mày, nhìn thẳng vào Phương Tri Nhiên:

“Cậu có… em gái không?”

Phương Tri Nhiên: “Hả…?”

Phương Tri Nhiên: “???”

Khoan đã.

Cậu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đã hiểu ra điều gì đó.

Đôi mắt vốn đang mông lung dần trở nên kiên định:

“Không có em gái. Cũng không có em trai. Càng không có người yêu. Đàn anh cứ yên tâm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tốc độ viết luận văn của em.”

Quý Hành Xuyên: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play