Editor: Idylie.

Thời gian trôi qua, vậy mà chớp mắt đã đến chủ nhật, Phương Tri Nhiên cũng chẳng hiểu nổi mình đã bị sửa tới sửa lui thế nào.

Tâm trạng cậu cứ như bị kéo căng trong một tấm lưới vô hình.

Vị đàn anh này, đúng là lúc nào cũng xuất hiện thật đúng lúc, khiến người ta không biết nên tức giận hay an tâm nữa!

Buổi học tối nay do thầy Tiền phụ trách, ông đã phát không ít bài luận trước đó, mà bài giảng thì nhàm chán đến mức khiến ai cũng muốn ngủ gật.

Một bài thuyết trình PowerPoint đơn điệu khiến Phương Tri Nhiên lơ mơ sắp ngủ. Cậu cố gắng lấy lại tinh thần, nhưng rồi lại thất thần, tiện tay mở Weibo.

@Mùa Đông Tiểu Tuyết Hoa: Xác nhận tham gia hội chợ Manga Anime vào thứ Bảy! Mau đến bắt giữ tôi đi!

Bình luận xuất hiện nhanh như chớp ——

@Ta Hôm Nay Mười Rút Ra Hai Kim: A a a tiền bối! Em muốn tự tay làm bánh quy nhỏ để đút cho ngài!

@Hạt Dẻ (Chỉ Có Cuối Tuần Online): Tiền bối có nhận quà không? Em muốn gửi tặng ngài một chiếc váy cưới, chắc chắn mặc vào sẽ đẹp lắm!

@Tiểu Cầm Mỗi Ngày Nằm Mơ: Mễ đại thần, có nhận ủy thác không? Em rất thích ngài! (giơ ngón tay móc nghéo). Bao nhiêu tiền thì có thể bao trọn ngài một ngày đây?

@Muốn Một Đôi Tay Vẽ Tranh: Bông Tuyết tiền bối, ngài biết chuyện rồi à? Em thật sự lo là Tình Đăng Văn Hóa lại tự ý quyết định mà không báo trước!

Quả nhiên là tiền trảm hậu tấu thật.

Lần này là đàn anh đột nhiên nhớ quê, vậy lần sau thì sao?

Lần sau nhất định phải đánh cho cái đám MCN kia một trận mới được! Phương Tri Nhiên bực bội nghĩ thầm.

Buổi học này vừa nhàm chán vừa kéo dài lê thê. Đến khi tan học thì trời đã gần 10 giờ tối.

Từ khu giảng đường về ký túc xá có một đoạn đường đêm vắng vẻ. Phương Tri Nhiên vừa đi vừa thấy chán, bèn đeo tai nghe lên, chọn một kênh radio mùa đông từng phát sóng trước đây.

Dù đã lâu rồi, nhưng mỗi lần nghe lại, cậu vẫn có cảm giác như đại thần mùa đông đang cùng mình bước đi trên con đường đêm này.

“Trời tối? Đừng sợ.”

Âm thanh vang lên trong tai nghe, dịu dàng nói:

“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em tiến về phía trước.”

Thanh âm ấy khiến nụ cười trên môi Phương Tri Nhiên càng thêm sâu.

Cậu mỉm cười với ánh trăng, cười với bóng cây ven đường, thậm chí còn cười cả với người bên cạnh—

Phương Tri Nhiên: “?”

Cái đậu, bên cạnh có người?!

Dưới ánh đèn đường, Quý Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu.

Nụ cười mơ màng trên mặt Phương Tri Nhiên bỗng chốc cứng lại.

Cậu đỏ mặt: “Đàn anh? Anh... từ lúc nào ở đây?”

“Ngay từ lúc cậu tương tác với cái cây bên đường.”

Phương Tri Nhiên: “……”

Quý Hành Xuyên nhìn cậu, ánh mắt có chút ý cười: “Nghe gì mà vui vậy?”

“Nhã Tư Thính Lực(*).” Phương Tri Nhiên đáp một cách nghiêm túc. “Nghe đơn giản thôi mà muốn cười.”

Nhã Tư Thính Lực (雅思听力) không phải là tên riêng mà có thể là một cách chơi chữ hoặc một thuật ngữ nào đó. Nếu theo nghĩa đen từ tiếng Trung:

(雅思 (Nhã Tư): Có thể liên quan đến IELTS (雅思考试 - Nhã Tư Khảo Thí), nhưng trong ngữ cảnh này có thể không phải.

听力 (Thính Lực): Nghĩa là "nghe", có thể chỉ một chương trình radio, podcast, hoặc một bản ghi âm nào đó.)

Dường như không ngờ tới câu trả lời này, Quý Hành Xuyên khẽ bật cười.

Âm thanh ấy... dễ nghe đến mức kỳ lạ.

Phương Tri Nhiên thầm nghĩ.

Nhưng mà, cậu là một người trung thành, chỉ có thể khen tiền bối Mùa Đông, tuyệt đối không phản bội!

“Đi thôi, cùng nhau.” Quý Hành Xuyên nói.

Phương Tri Nhiên tháo tai nghe xuống, lặng lẽ đi theo sau đàn anh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm.

Quý Hành Xuyên… ăn cái gì mà cao thế?

Thật muốn ăn gạo nhà đàn anh quá đi!

Trông thế nào cũng phải cao một mét tám mấy, dáng người thế này mà không đi cosplay thì đúng là uổng phí!

Phương Tri Nhiên vỗ nhẹ đầu, cố gắng kiềm chế bản năng nghề nghiệp đang trỗi dậy.

Cậu thật sự rất muốn có được đôi chân của Quý Hành Xuyên. Nếu cậu cũng có chiều cao này, thì khi hóa trang thành các nhân vật tiền bối Mùa Đông, chắc chắn sẽ hoàn hảo hơn rất nhiều!

Không được, không thể tiếp tục nhìn chằm chằm nữa, lỡ bị coi là biến thái thì sao.

Phương Tri Nhiên vội vàng thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng.

“Thứ bảy có về nhà không?” Cậu nghe thấy Quý Hành Xuyên hỏi.

“Về chứ.” Phương Tri Nhiên đáp.

Trở về thế giới giả tưởng đầy niềm vui của mình, nơi có gia đình đông đủ, có những bữa cơm thơm phức.

Tối nay, chúng ta đều là những kẻ nhớ nhà.

“Đàn anh, chủ nhật gặp lại.” Đứng trước cửa ký túc xá tiến sĩ, Phương Tri Nhiên ngoan ngoãn nói, “Em về phòng đây.”

“Ngày mai gặp.” Quý Hành Xuyên ném lại một câu, rồi rời đi.

Phương Tri Nhiên: “?”

Ngày mai? Không thấy! Không thể nào! Ngày mai mình còn có tiết từ tám giờ sáng, gặp quỷ còn dễ hơn gặp anh ấy!

---

Chiều hôm sau, vừa tan xong một tiết kỹ năng nói tiếng Anh, Phương Tri Nhiên vội vàng rời khỏi phòng học, vừa đi vừa nhắn tin cho đàn anh Phan Hủ.

[F]: Lấy kiện hàng mã 3-4-11, người nhận là Tiểu Thì Là, số đuôi 5050.

[F]: Nếu thành công, tất có hậu tạ.

[Phan Hủ]: Tạ gì mà tạ, nguyện dốc sức vì đàn em.

[Phan Hủ]: Gửi số phòng học đi, anh tiện đường mang qua cho em luôn.

Phương Tri Nhiên nhẩm tính thời gian, lúc này nhận được tin nhắn giao hàng, phần lớn khả năng là kiện hàng hóa trang búp bê mà cậu đặt chung mấy tháng trước.

May mà trưởng nhóm không chạy mất giữa đường, mẫu sản phẩm cũng không có lỗi, lần này chắc chắn cậu sẽ nhận được búp bê thuận lợi. Nghĩ đến đây, gương mặt Phương Tri Nhiên tràn đầy niềm vui sướng của một mùa bội thu.

[F]: Chắc là hàng không lớn lắm, bóp vào sẽ mềm mềm.

[F]: Tiểu bảo bối của em đó.

[Phan Hủ]: Hiểu rồi, đảm bảo sẽ giao tận tay em.

Tốt quá rồi! Được đàn anh yêu thương thế này, Phương Tri Nhiên cảm động đến mức xoa nhẹ đuôi mắt.

Lớp học này là khóa đổi mới dành riêng cho nghiên cứu sinh, được các phó giáo sư trong học viện thay phiên giảng dạy, chuyên giới thiệu về những hướng nghiên cứu vật lý mới nhất trong và ngoài nước.

Hầu hết các giáo sư đều thích giảng về đề tài nghiên cứu của mình, chia sẻ những thành quả mới nhất. Phương Tri Nhiên rất thích nghe, nên lúc nào cũng ngồi hàng ghế đầu, như thể muốn hòa mình vào tri thức.

“Bạn học, tôi không thấy lịch giảng. Hôm nay ai dạy tiết này?” Cậu quay sang hỏi bạn học bên cạnh.

“Để tôi xem…” Người kia mở thời khóa biểu, phóng to màn hình cho cậu nhìn. “Là giáo sư Quách Lân.”

Phương Tri Nhiên: “?”

Thầy hướng dẫn của mình?

Nhưng mà… Lão Quách đâu có ở trong nước? Tiết này không phải đã đổi thành tự học rồi sao?

Khi cậu còn đang thắc mắc, đột nhiên có người dừng lại trước mặt. Một gói hàng chuyển phát nhanh từ trên trời giáng xuống, đáp ngay trước mắt cậu.

“Đã giao hàng an toàn.” Quý Hành Xuyên nói. “Tiểu bảo bối của cậu đây, ký nhận đi nào, Tiểu Thì Là?”

Phương Tri Nhiên: “?”

Phan Hủ chơi mình sao?

Không đúng, đây là đàn anh của cậu mà!

Chỉ là nhận một cái bưu kiện thôi, Phan Hủ… còn tìm thêm người mang giúp nữa à?!

“Cảm… cảm ơn.” Cậu hơi ngượng ngùng, “Đàn anh lại mất công một chuyến vì em rồi.”

“Không hẳn, tôi tiện đường thôi.” Quý Hành Xuyên đáp. “Lão Quách gọi tôi lên lớp thay ông ấy.”

Phương Tri Nhiên: “A?”

Lúc này cậu mới để ý, trên tay đàn anh còn cầm theo một túi lớn, bên trong là chồng tài liệu có dấu đóng mà cậu từng thấy trước đây.

“Giúp tôi phát xuống cho mọi người.” Quý Hành Xuyên nói.

“À… được.” Phương Tri Nhiên hoàn hồn, bắt đầu chuyền tài liệu cho bạn học.

Quý Hành Xuyên bước lên bục giảng, gõ nhẹ lên bàn:

“Xin lỗi mọi người, giáo sư Quách đang ở nước ngoài tham gia dự án, công việc quá nhiều nên không thể tự giảng dạy. Với tư cách trợ giảng của thầy, hôm nay tôi sẽ phụ trách tiết học này.”

“Tôi là Quý Hành Xuyên, nghiên cứu sinh tiến sĩ năm hai.”

Bên dưới lập tức có người giơ tay—

“Học trưởng, có thể cho chúng em cách liên lạc không?” Một nữ sinh hỏi. “Lỡ nghe không hiểu, còn có thể tìm anh để hỏi.”

Cả lớp lại bật cười ầm lên.

“Vậy tôi bắt đầu giảng bài nhé.” Quý Hành Xuyên gõ nhẹ lên bàn.

Đàn anb đúng là một người tốt, Phương Tri Nhiên nghĩ thầm.

Không chỉ giúp cậu lấy chuyển phát nhanh, bài giảng cũng rất dễ hiểu.

Cậu không có thói quen ghi chép, nên chỉ lắng nghe, đồng thời đưa tay vào ngăn kéo, định lấy búp bê bông ra nghịch.

Mềm thật, mềm quá…

Mềm mại y như bông vậy, nhưng sao lại không có cảm giác của búp bê?

Phương Tri Nhiên: “?”

Cậu lấy túi chuyển phát nhanh ra, tập trung nhìn dòng chữ trên nhãn dán.

【Tên sản phẩm: Váy đồng phục JK hồng nhạt x1. Kèm lì xì khen ngợi 2 tệ.】

Phương Tri Nhiên: “……”

Cái quái gì thế này?

Làm sao cậu có thể để nam thần của khoa Vật lý đi lấy giúp thứ này chứ?!

Càng nghĩ càng cảm thấy, vừa nãy sư hu gọi "Tiểu Thì Là" nghe cứ như "Tiểu Biến Thái" vậy…

---

Tan học xong, Phương Tri Nhiên nhận được cuộc gọi từ Tô Gia.

“Tiểu Nhiên, nhận được chưa?Tớ mua cho cậu cái váy hồng nhạt đó.”

“Nhận rồi…” Giọng Phương Tri Nhiên đầy uể oải.

“Thứ sáu livestream fan meeting, cậu mặc cái đó đi.” Tô Gia hào hứng nói. “Với cái eo và đôi chân của cậu, mặc váy hồng nhạt nhất định sẽ đẹp lắm. Tớ muốn giúp cậu đứng đầu bảng số liệu livestream!”

Đủ rồi! Phương Tri Nhiên nghĩ.

Cậu làm tớ còn không dám ngẩng đầu trước mặt đàn anh đây này!

Cũng may, tuần này sắp kết thúc rồi.

Chờ đến thứ bảy, cậu có thể rời khỏi thành phố này một chút.

Đàn anh không có ở đó, cậu có thể vui chơi thỏa thích.


Thứ bảy, thành phố C, một phòng thu âm.

“Bà nghĩ bà là ai mà có quyền chỉ trỏ vào cuộc đời tôi?”

Quý Hành Xuyên cầm kịch bản, lồng tiếng cho một cảnh trong phim truyền hình. Giọng anh lạnh lùng nhưng mang theo chút trào phúng.

“Đồ con bất hiếu!”

Bên cạnh, giọng một người phụ nữ the thé đầy giận dữ:

“Từ hôm nay, tao coi như chưa từng có đứa con trai như mày!”

Ghi âm kết thúc. Quý Hành Xuyên cầm cốc nước ấm trên bàn, nhấp một ngụm cho đỡ khát.

“Con trai ngoan.”

Người phụ nữ vừa gào khản cổ khi nãy đứng lên, xoa đầu anh.

“Vai tra nam này hợp với con thật đấy. Vừa rồi mẹ còn suýt tát con một cái.”

Quý Hành Xuyên nhướng mày:

“Mẹ chắc chứ? Có phải chỉ vừa rồi mới muốn tát không?”

---

“Du Kim lão sư, Mùa Đông lão sư.”

Người của đoàn phim gõ cửa bước vào, cúi đầu cảm ơn.

Du Kim—một diễn viên lồng tiếng gạo cội, góp mặt trong vô số bộ phim và hoạt hình nổi tiếng—cũng chính là mẹ của Quý Hành Xuyên.

Câu nói "Thứ bảy nhớ nhà" của anh hôm trước đã ứng nghiệm theo cách không ngờ nhất. Một cuộc gọi từ mẹ đã kéo anh về, bắt anh gấp rút lồng tiếng cho một nhân vật công tử ăn chơi bị đánh bầm dập.

Lý do mà mẹ đưa ra?

“Thằng nhóc ăn chơi này giống con ngoài đời y như đúc.”

Sau khi hoàn thành công việc, Quý Hành Xuyên chán đến chết, ngồi bên ngoài phòng thu đợi mẹ. Nhân tiện, anh mở app xem video ngắn, hóng thử hôm nay AI đề xuất nội dung gì thú vị.

Trên màn hình hiện lên một video của @Mùa Đông Tiểu Tuyết Hoa.

---

Hình như là video ghi lại buổi livestream hôm qua. Trong đó, một chàng trai trẻ đội mũ tai mèo lông xù, tóc ngắn xoăn nhẹ màu hồng nhạt. Bối cảnh phía sau có vẻ là khách sạn.

Camera kéo sát vào cậu ấy, có thể thấy rõ đôi môi mềm mại xinh đẹp.

“Gì cơ?”

Trong video, "Bông Tuyết" đang trả lời bình luận.

“Xem chân á? Một đứa con trai như tôi thì có gì đáng xem chứ?”

Nói vậy, nhưng cậu ấy vẫn đứng dậy, lùi lại vài bước để lộ gần như toàn bộ cơ thể trong khung hình.

Chiếc váy hồng nhạt cực ngắn, ôm sát lấy eo thon. Đôi chân trắng dài lộ ra, trên sườn chân thấp thoáng vài vết bầm mờ mờ.

“Đẹp hả? Vậy chắc cậu thật sự đói lắm rồi.”

"Bông Tuyết" nhếch môi cười nhẹ.

“Có muốn tôi nhảy một bài cho xem không?”

Rồi cậu ấy cười ngọt ngào:

“Hôm nay tôi sao thế nhỉ? Hình như có hơi hoang dã hơn bình thường?”

“Đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, những người không onl thường xuyên ấy, hôm nay ta tự do thả bay!”

“Ngày mai còn muốn thấy tôi mặc váy nữa á? Mơ đi.”

---

Quý Hành Xuyên: “……”

Di động rung lên. Có cuộc gọi đến.

“Anh.”

Giọng Quý Trạch vang lên trong điện thoại.

“Anh đang ở thành phố C đúng không? Lát nữa có thể lái xe đến trung tâm triển lãm đón em không? Ở đây đông nghẹt người, chật chội quá.”

“Tự gọi xe mà đi.” Quý Hành Xuyên lạnh nhạt đáp. “Anh đang bận.”

“Gọi không được.”

Quý Trạch than thở:

“Hôm nay triển lãm đông quá trời. Lát nữa tan cuộc chắc phải mất hơn một tiếng mới bắt được xe.”

Quý Hành Xuyên: “Thật sự không rảnh.”

Quý Trạch: “Em sắp thi cuối kỳ rồi, anh có muốn xuất hiện trong bài văn của em không? Tựa đề: Anh trai của tôi.”

“Anh mau tới đi, em chụp được Tiểu Tuyết Hoa rồi, có thể chia cho anh một nửa. Nhưng tiếc là hôm nay cậu ấy không mặc váy.”

"Gửi địa chỉ qua đây." Quý Hành Xuyên đứng dậy, bước xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play