Editor: Idylie

Trong chớp mắt, từng tiếng "A a a!" của Phương Tri Nhiên vang lên đầy kích động, lướt qua trước mắt cậu.

Cứu mạng! Bác tài, sao lại chạy thẳng đến trước mặt đàn anh của tui thế này?!

Là giả, tuyệt đối là giả rồi!

Xuống xe, nhất định phải xuống xe ngay!

Cậu vừa định lùi lại thì sau lưng liền vang lên một tiếng gọi:

“Anh! Đợi lâu rồi phải không? Em thắng lợi trở về đây! Ai da...”

Phương Tri Nhiên cứ thế bị đẩy thẳng vào trong xe.

Cạch! – Cửa xe đóng lại, dứt khoát như cắt đứt hy vọng sống sót cuối cùng của cậu.

"Xinh đẹp đúng không anh trai! Để em long trọng giới thiệu một chút." Học sinh trung học hào hứng nói, “Vị này chính là Tuyết... ưm ưm ưm—?”

Phương Tri Nhiên phản ứng cực nhanh, lập tức ra tay ngăn cản, bịt chặt miệng đối phương.

Học sinh trung học: “?”

Cậu nhóc chớp mắt khó hiểu, nhưng vẫn giơ ngón cái lên, ra hiệu tán thưởng, ánh mắt viết rõ: Màn tương tác này đúng là đỉnh của chóp!

Phương Tri Nhiên chẳng buồn để ý, trong lòng thấp thỏm nhìn về phía người ngồi ở ghế lái.

"Rất xinh đẹp." Cậu nghe đối phương nói.

Đây là… đang trả lời câu vừa rồi của học sinh trung học sao? Không nhận ra tui thật à?

Cậu thoáng thở phào.

"Đi đâu?" Đối phương hỏi, “Phương Tri Nhiên.”

Phương Tri Nhiên: “……”

A a a a a! Là bản gốc! Là Quý Hành Xuyên bằng xương bằng thịt!

Bị gọi thẳng tên trong thế giới 2D giả tưởng này, cậu chỉ muốn độn thổ ngay lập tức!

Giây phút đó, cậu quên luôn chuyện phải bịt miệng đối phương.

Quý Trạch vui vẻ ra mặt: “Anh, hóa ra hai người quen nhau à?”

Học sinh trung học rất nhiệt tình, biết điện thoại hắn hết pin, liền chu đáo đưa cho cậu một cục sạc.

Phương Tri Nhiên đành cắn răng báo địa chỉ khách sạn. Quý Hành Xuyên khẽ ừ một tiếng, tỏ ý đã nghe thấy.

Điện thoại sống lại, màn hình sáng lên lần nữa.

Phương Tri Nhiên lập tức mở khung chat với Tô Gia.

[F]: A a a a a a! Con thỏ đâm đầu vào tường.jpg

[Tô Gia]: Sao thế! Mùa đông tiền bối đơn độc gửi tin nhắn thoại cho cậu à?

[F]: Tớ bị đàn anh bắt rồi QAQ

[F]: Cậu hiểu cái cảm giác vừa bước ra hội chợ Manga Anime đã bị gọi thẳng tên không?!

[Tô Gia]: Hiểu.

[Tô Gia]: Ngón chân co quắp mà lướt nhanh trên bàn phím, không khác gì lần trước tớ bị ông chủ hiểu lầm thành CP của chính mình sau khi tặng siêu xe vạn chữ.

[F]: Gạch đập đầu thỏ.jpg

[F]: Con thỏ vỡ đầu chảy máu.jpg

[Tô Gia]: Đàn anh của cậu lại không thuộc về vòng chúng mình, nhiều lắm cũng chỉ thấy cậu có chút sở thích nhỏ thôi.

[Tô Gia]: Anh ấy lại không biết cậu là CN (coser name).

"Anh." Học sinh trung học mở miệng, “Hôm nay hội chợ Manga Anime vui cực kỳ, em vừa ở triển lãm bên kia chụp được cả đống ảnh tương tác chung với Tuyết… Ưm!”

Phương Tri Nhiên lập tức đưa tay bịt miệng đối phương.

Cậu tiếp tục đánh chữ.

[MCN Tình Đăng Văn Hóa - Lily]: Bông tuyết bảo bối, cậu đang ở đâu?

[MCN Tình Đăng Văn Hóa - Lily]: Ngại quá, lúc nãy tôi trò chuyện với một vị khách quý khác một lát. Cậu đang ở đâu, tôi lái xe tới đón?

[F]: Không cần, tôi đi nhờ xe bạn.

[MCN Tình Đăng Văn Hóa - Lily]: Rất xin lỗi. Cậu sắp tới có nhu cầu gì không? Cơ cấu bên này sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.

[F]: Tôi muốn biến mất khỏi internet.

[MCN Tình Đăng Văn Hóa - Lily]: ?

"Anh." Học sinh trung học lại lên tiếng, “Hôm nay triển lãm này đúng là đủ để em sống tiếp một thời gian, sau này em nhất định sẽ học hành chăm chỉ hơn…”

Bốp! – Cậu nhóc lại bị bịt miệng.

Phương Tri Nhiên: “……”

À… là “học”, chứ không phải “Tuyết”!

Phương Tri Nhiên, đúng là trông gà hoá cuốc!

Quý Hành Xuyên lái xe đến trước một khu chung cư cao cấp.

"Xuống xe." Anh nói.

"Huhu, anh!" Quý Trạch lưu luyến nhìn Quý Hành Xuyên, “Cho em đi cùng với hai người đi! Một lát nữa em sẽ đi bộ về, học sinh trung học như em thiếu rèn luyện, cũng nên thử trải nghiệm đi bộ một lần.”

Lời còn chưa dứt, cậu nhóc còn chưa kịp đợi anh mình lên tiếng, thì Tiểu Tuyết Hoa tiền bối đã mở cửa xe, túm lấy cậu bé, rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát… ném cậu bé xuống.

Quý Trạch: “……”

Bị ném ra ngoài như vứt muôi canh, Quý Trạch chỉ biết trợn mắt nhìn.

Trong khi đó, Phương Tri Nhiên phủi phủi tay—dù trên đó chẳng có lấy một hạt bụi—rồi nhẹ nhàng thở ra.

Thôi kệ đi, cùng lắm chỉ là một chút yêu thích nhỏ bé mà thôi.

Dù sao thì đàn anh cũng từng thấy cậu mang theo bộ phát vòng cosplay, thậm chí còn giúp cậu nhận bưu kiện chứa váy cosplay.

Coser mà thôi, dù sao cũng đỡ hơn bị coi là biến thái.

Chơi cosplay nhiều như vậy, đàn anh lại không biết ID của cậu trong giới.

Vậy nên, cứ xem như chưa có gì xảy ra đi.

"Đàn anh, đưa em tới trước cửa khách sạn là được rồi." Cậu nói, “Cảm ơn.”

Xe dừng lại.

Phương Tri Nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ… Nhưng đây không phải khách sạn, mà là một hiệu thuốc.

"Chờ tôi một chút." Quý Hành Xuyên nói.

Cạch! – Cửa xe đóng lại.

Phương Tri Nhiên ngồi đó, tự hỏi liệu có nên chạy trốn hay không, cuối cùng đi đến kết luận… chạy cũng vô ích.

Không lâu sau, đàn anh trở lại, trong tay cầm một túi nilon nhỏ. Anh kéo cửa xe ra, ném túi đồ vào lòng Phương Tri Nhiên.

Mở ra xem, bên trong là povidone và băng keo cá nhân.

"Tự xử lý đi." Quý Hành Xuyên nói, “Không đau sao?”

Phương Tri Nhiên: “Có một chút.”

Chậc, chẳng phải bảo không lo lắng sao…

Trong xe phảng phất mùi povidone nhàn nhạt.

Quý Hành Xuyên liếc nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt lướt qua người ngồi phía sau.

Nam sinh đang lóng ngóng dùng povidone lau vết thương trên đầu gối. Giữa những lọn tóc trắng ngắn, đôi tai đỏ lên một cách rõ rệt.

Đáng yêu thật. Sao lúc thì la hét om sòm, lúc lại trông ngoan ngoãn thế này?

Nhưng chỉ mới không lâu trước, ngay bên ngoài cửa sổ xe này, chính nam sinh ấy đã thẳng tay đè bẹp một gã béo to hơn mình rất nhiều xuống đất.

Bao nhiêu người chứng kiến. Bao nhiêu người hoảng loạn. Vậy mà chỉ có mỗi Phương Tri Nhiên là đứng dậy đối mặt.

"Cảm ơn đàn anh đã quan tâm." Phương Tri Nhiên khô khan nói, “Nhưng đàn anh lo lắng quá rồi, chỉ là vết thương nhỏ, không có gì nghiêm trọng cả.”

Thật ra… vẫn có chút liên quan.

Vết thương trên đùi khiến nhiều nhân vật cosplay không thể diễn trọn vẹn được.

"Mua vé chưa?" Đàn anh của cậu hỏi.

Phương Tri Nhiên đáp: “Chưa, nhưng không vội. Từ thành phố C đến thành phố S, vé xe nhiều như sao trên trời.”

"Vậy giờ cậu thử xem, xem còn mấy ngôi sao sáng." Quý Hành Xuyên nói.

Phương Tri Nhiên: “?”

Cậu mở ứng dụng đặt vé.

Và rồi—

Phương Tri Nhiên: “……”

Đệch.

Là ai? Ai đã mua sạch toàn bộ vé xe vậy?!

"Vẫn còn muốn về không?" Quý Hành Xuyên hỏi.

Phương Tri Nhiên thành thật đáp: “Muốn.”

"Vậy thì đi thu dọn đồ đạc." Quý Hành Xuyên nói, “Tôi đưa cậu về.”

---

Tại khách sạn.

Quý Hành Xuyên ngồi trước cửa sổ, nhàm chán nhìn chằm chằm vào TV.

Trong tầm nhìn nơi khóe mắt, Phương Tri Nhiên đang thay quần áo.

Nam sinh đá bay đôi ủng ngắn, cởi quần đùi cosplay, ngồi xuống đệm giường, thoải mái duỗi hai chân dài trắng trẻo, rồi bắt đầu dán băng keo cá nhân lên vết thương.

Mái tóc giả màu bạc vẫn chưa tháo xuống, lớp trang điểm vẫn còn nguyên. Quý Hành Xuyên nhìn lướt qua, bỗng cảm thấy như thể một nhân vật 18+ trong doujinshi vừa bước ra đời thực.

Phương Tri Nhiên giữ vững tâm thái "tàn cuộc rồi thì dọn dẹp", xử lý xong vết thương, rồi tiếp tục cởi áo khoác ngoài. 

Đàn anh dường như không nhìn cậu, mà cứ nhìn chằm chằm vào TV.

Quả nhiên là học bá suốt ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, ngay cả TV cũng xem chăm chú đến thế.

Truyền hình địa phương của thành phố C thì có gì hay ho chứ?

"Cứ vậy đi." Phương Tri Nhiên lầm bầm, “Vết thương nhỏ thôi, xử lý qua loa một chút là được.”

“Vẫn là cảm ơn đàn anh đã quan tâm.”

Đúng lúc đó—

“Hôm nay, thành phố C chúng ta đã tổ chức một hội chợ Manga Anime có quy mô không nhỏ. Và tại hội chợ này, đã xảy ra một sự kiện đầy nghĩa hiệp!”

Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên từ TV.

Phương Tri Nhiên: “?”

"Theo lời các nhân chứng tại hiện trường, trong video, người đàn ông béo nằm sõng soài trên mặt đất kia đã lén chụp váy nữ sinh. Và người ra tay trượng nghĩa, chính là vị khách mời đặc biệt của hội chợ Manga Anime hôm nay.”

Phương Tri Nhiên: “……”

“Bông Tuyết tiền bối.”

Phương Tri Nhiên: “……”

No! Tui là CN!

“Những cư dân mạng nhiệt tình đã nhanh chóng tìm ra trang cá nhân của Bông Tuyết tiền bối. Qua đó, chúng ta có thể thấy được vị coser này không chỉ có ngoại hình xuất sắc mà còn có một tấm lòng nhân hậu….”

Trên màn hình TV, từng bức ảnh cosplay lần lượt lướt qua—

Khí phách thiếu niên cổ trang, chiến binh trẻ rơi lệ giữa vùng đất hoang tàn hậu tận thế, thiếu niên tóc bạc thanh tú.

Và sau cùng—

Một hình ảnh chấn động: trước ống kính, một idol tai mèo đang nhảy vũ điệu trong chiếc váy ngắn hồng phấn.

Phương Tri Nhiên: “……”

A a a a a a a!

Các người đây là kiểu cảm ơn nào dành cho một người trượng nghĩa vậy?!

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Quý Hành Xuyên vang lên:

“Nếu không…”

"Cậu vẫn nên lo xử lý vết thương cho tốt đi. Nếu không, lần sau mặc váy ngắn, để lại sẹo thì xấu lắm.”

Phương Tri Nhiên: “……”

Cứu mạng! Tui đang khỏa thân trên internet!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play