7
Chồng tôi lạnh lùng nói:
"Tôi đã cho cô một đường lui rồi. Giờ tôi nói thẳng, tôi không muốn làm một ông bố ngu ngốc, sống trong ảo tưởng tự cảm động mình, nuôi lớn một đứa trẻ thiểu năng. Nếu cô cứ cố chấp nuôi nó, chính cô mới là người hủy hoại cuộc đời đứa bé."
Tôi thở dốc, nghẹn ngào nói:
"Những đứa trẻ đó là bị dị tật bẩm sinh. Còn con tôi... là do chính các người hủy hoại! Bây giờ, các người lại muốn giec nó! Tôi và anh là vợ chồng, chúng ta không thể bình tĩnh ăn một bữa cơm mà không cãi nhau sao?"
"Là cô dám lấy báo cảnh sát ra dọa tôi trước! Tôi ghét nhất là bị đ e d ọ a!"
Chồng cúi xuống, giật lấy điện thoại của tôi.
Anh ta đ ậ p mạnh xuống đất, điện thoại vỡ vụn.
Anh ta lạnh lùng nói:
"Giờ tôi xem cô báo cảnh sát kiểu gì! Đưa đứa bé đây, chúng ta đi ngay!"
Tôi ôm chặt con.
Anh ta thấy tôi còn dám chống cự thì nổi giận, lập tức giơ chân đ á mạnh vào đầu tôi:
"Tại sao cô luôn không chịu nghe lời? Cô không thấy mình cũng có trách nhiệm sao? Chính cô trì hoãn việc đưa con đến bệnh viện! Ban đầu tại sao cô lại đưa đến bệnh viện phụ sản? Tại sao không đưa thẳng đến bệnh viện thành phố?"
Tôi ôm con, cắn răng chịu đựng những cú đá của chồng.
Tôi không thể phản kháng, vì tôi hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta!
Dù tôi có đánh hết sức, với anh ta cũng chẳng khác gì gãi ngứa.
Dù tôi có cầm d a o đ â m anh ta, chỉ cần anh ta đ á tôi một cú, tôi sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
Mẹ chồng vội lao tới ngăn cản:
"Đừng đánh nữa! Để mẹ khuyên nhủ con dâu."
Chồng tôi lúc này mới chịu dừng tay, tức giận đứng sang một bên thở hổn hển.
Mẹ chồng ngồi xuống bên cạnh tôi, chân thành nói:
"Về chuyện của đứa bé, chúng ta xin lỗi con, thành thật xin lỗi. Chuyện này có thể bỏ qua được không? Chuyện đã qua không thể thay đổi, nhưng chúng ta phải nhìn về phía trước."
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay tôi.
Bà nhẹ nhàng nói tiếp:
"Mẹ cũng là một người mẹ, mẹ hiểu con thương con mình. Nhưng con cũng phải hiểu, mẹ cũng thương con trai mẹ. Nó mới hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ mẹ lại nhẫn tâm nhìn nó rơi vào cái hố sâu không đáy này sao?"
Tôi đau đớn ho sặc sụa, trong miệng trào ra một vệt maus đỏ tươi.
Tôi yếu ớt nói:
"Ít nhất... hãy để tôi ở bên con thêm vài giờ nữa, được không? Tôi xin các người, chỉ vài giờ thôi."
Mẹ chồng lắc đầu:
"Vừa nãy cô còn nói muốn báo cảnh sát. Nếu cho cô thêm vài giờ, ai biết cô còn định làm gì nữa?"
Tôi vội nói:
"Tôi sẽ không làm gì cả, chúng ta cũng đừng cãi nhau nữa. Các người cứ ăn cơm, tôi chỉ ôm con ngồi bên cạnh, nhìn con một chút... được không?"
Chồng tôi cười lạnh:
"Cô tưởng tôi không biết kế hoạch của cô sao? Vài giờ nữa là giờ cao điểm, đến lúc đó nếu bị kẹt xe trên đường, cô chỉ cần hét lên một tiếng, cả phố sẽ nghe thấy cô kêu cứu. Chúng ta đi ngay bây giờ, lúc này đường vắng, có thể lên cao tốc thẳng một mạch."
Mẹ chồng sững người, rồi lạnh lùng nói:
"Hóa ra trong lòng cô lại ác độc như vậy sao? Được, cô muốn nhìn con bé, tôi cho cô nhìn. Dù nó có còn sống hay không, cô vẫn có thể nhìn thấy nó!"
Tôi không hiểu bà ta đang nói gì.
Nhưng ngay sau đó, bà ta đi vào phòng tắm, bê ra một chậu nước đầy.
Linh cảm xấu ập đến, tôi hoảng loạn s i ế t chặt con vào lòng, nhưng chồng tôi đã túm lấy tay tôi, vặn ra sau lưng.
8
Mẹ chồng hét lên:
"Mau giúp một tay!"
Bố chồng bước đến, bế lấy đứa bé khỏi tay tôi.
Tôi tuyệt vọng hét lên:
"Thả con tôi ra! Cứu với! Có ai không... Cứu tôi với!"
Mẹ chồng lạnh lùng nói:
"Cô có hét cũng vô ích. Hàng xóm đều đi làm hết rồi, ai có thể nghe thấy tiếng cô chứ?"
Bà ta dịu giọng lại, như đang dỗ dành:
"Nghe mẹ đi, bây giờ con đau lòng, nhưng sau này con sinh đứa khác, con sẽ không còn đau lòng nữa."
Tôi sắp phát điên rồi.
Tôi giãy giụa điên cuồng, nhưng chồng tôi giữ chặt tôi lại.
Sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối khiến tôi không thể chống cự!
Tôi tận mắt nhìn thấy bố chồng n é m con gái tôi vào chậu nước.
Chiếc chậu ấy, là tôi mua để tắm cho con bé.
Lần cuối tôi dùng nó, con bé còn nằm trong chậu, được quấn khăn, bi bô gọi tôi.
Tôi luôn cẩn thận thử nước, luôn cẩn thận đội mũ tắm cho con, sợ nước sặc vào miệng con bé.
Nhưng bây giờ, con bé bị ném vào chậu nước đầy tràn.
Con bé vẫn ngơ ngác, không phản kháng.
Toàn thân nó bị nhấn chìm, hai tay khẽ vẫy lên rồi chìm xuống.
Chồng tôi càng giận dữ, túm tóc tôi giật mạnh, ép tôi phải nhìn thẳng:
"Cô thấy chưa? Nó thậm chí còn không biết giãy giụa! Nó đã ngu đến mức này rồi, nuôi lớn nó thì có ích gì? Mở to mắt ra mà nhìn, xem ai mới là người đúng!"
Trái tim tôi như bị x é toạc. Tôi cố vươn tay ra, dù bị anh ta giữ chặt, tôi vẫn dùng hết sức để với tới.
Tôi cắn răng chịu đau, dốc hết sức lực, dù hai cánh tay đã vặn vẹo.
Dù xương có g ã y, dù cơ có rách, tôi cũng chỉ muốn ôm con vào lòng!
Xương tôi bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Chồng tôi hoảng sợ, vội kéo tôi ra xa.
Tôi tận mắt nhìn thấy con gái mình chìm xuống, rồi lại nổi lên.
Nhưng con bé không còn động đậy nữa.
Con bé trôi lơ lửng trong chậu nước, lúc chìm, lúc nổi.
Mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm:
"Đừng trách chúng ta. Sau này khi có một đứa con khỏe mạnh, con sẽ biết ơn chúng ta."
Bố chồng cũng gật đầu:
"Phải đó, nghe lời người lớn đi, người lớn sẽ không sai đâu."
Mẹ chồng vươn tay, nhấc con bé lên.
Lúc này chồng tôi mới buông tôi ra.
Tôi lập tức lao đến, ôm chầm lấy cơ thể ướt sũng của con.
Tôi áp tai vào ngực con bé, nhưng không nghe thấy nhịp tim.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt bé nhỏ ấy, con bé không còn sức lực nữa.
Cái miệng nhỏ khẽ mở ra, để lộ một chiếc răng sữa bé xíu.
Mỗi khi con bé cười, tôi đều chỉ vào miệng nó, vui vẻ nói: "Răng con mọc rồi này!"
Con bé thích tôi chạm vào miệng nó, lần nào cũng cười khanh khách, dùng hai bàn tay nhỏ níu lấy tôi.
Nhưng con bé sẽ không bao giờ cười nữa.
Tôi s i ế t chặt lồng ngực mình, đau đến mức tim như muốn nổ tung.