9
Chồng tôi sợ tôi bỏ trốn, hắn nắm lấy vai tôi, lạnh lùng nói:
"Đi thôi, đến lúc xuất phát rồi. Nếu cô vẫn còn hận, thì về quê tôi ở một thời gian, chờ có đứa khác rồi tính tiếp."
Bố chồng vội thu dọn đồ đạc, mẹ chồng thì bọc kín bát mì tôi vừa nấu, nói:
"Đừng để phí, mang theo dọc đường ăn."
Chúng lôi tôi xuống tầng.
Nhưng tôi không la hét.
Trong đầu tôi chỉ có hai suy nghĩ.
Tôi nhớ con gái tôi.
Và... pháp luật có thể không giec được chúng, nhưng tôi sẽ khiến chúng phải ch*t!
Chúng tôi lên xe.
Chồng tôi ngồi ghế trước lái xe, lo tôi bỏ trốn nên dùng băng dính t r ó i chặt tay chân tôi lại, nhets tôi và con vào cốp xe.
Vì xe là loại SUV, cốp xe thông với khoang hành khách, hắn có thể nhìn rõ tôi.
Tôi nằm trong cốp xe, nhìn thi the con gái.
Bố mẹ chồng ngồi phía sau, bắt đầu ăn mì.
Mẹ chồng vừa ăn vừa hỏi chồng tôi:
"Con không ăn chút nào à? Mẹ sợ con lái xe lâu bị đói."
Chồng tôi đáp:
"Con không ăn đâu. Chạy đường dài không dám ăn nhiều tinh bột, ăn nhiều buồn ngủ lắm."
Bà mẹ chồng vội vàng nói: "Vậy cũng uống chút nước súp mì đi, mẹ sợ con đói quá sẽ đau dạ dày."
Chồng tôi lúc này mới gật đầu: "Được."
Mẹ chồng rót nước súp mì vào bình giữ nhiệt rồi đưa cho hắn.
Hắn ta vừa uống vừa lái xe.
Mẹ chồng quay đầu lại, nói với tôi: "Con trai mẹ vì lo kiếm tiền nuôi gia đình, ngày nào cũng bận rộn đến mức không có thời gian ăn uống tử tế, nên mới bị đau dạ dày. Con nên học cách thông cảm cho nó."
Tôi không nói gì, chỉ nhìn vào chiếc bình sữa mới trong cốp xe—đó là thứ tôi mua cho con, nhưng con vẫn chưa kịp dùng.
Dần dần, họ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Mẹ chồng ôm bụng, khó chịu nói: "Sao mẹ thấy bụng đau quá vậy?"
Bố chồng cũng lên tiếng: "Tôi cũng thấy đau. Có trạm dừng nào gần đây không? Tôi muốn vào nhà vệ sinh."
Mẹ chồng nhíu mày: "Nhưng cảm giác này không giống đau bụng muốn đi vệ sinh."
Chồng tôi thấy bố mẹ đều khó chịu, bèn trấn an: "Chờ một lát, còn hơn hai mươi cây số nữa là có trạm dừng, tầm mười mấy phút là đến rồi."
Nhưng mẹ chồng đã đau đến mức mồ hôi đầm đìa, bà ta nói: "Không được... đau quá, không phải đau bụng bình thường, bụng mẹ đau dữ dội lắm..."
Chồng tôi bắt đầu hoảng, hắn ta sờ bụng mình rồi nói: "Sao con cũng thấy hơi đau rồi?"
Đột nhiên, mẹ chồng quay sang nhìn tôi.
Bà hỏi: "Có phải cô đã bỏ gì vào đồ ăn của chúng tôi không?"
Tôi vẫn im lặng.
Nhưng tôi biết, thời cơ đã đến. Tôi giơ chân lên, mạnh mẽ đạp vỡ chiếc bình sữa.
Bình sữa vỡ tan, tôi dịch người qua, để những mảnh thủy tinh đ â m vào tay mình. Tôi nhặt một mảnh lớn hơn, mạnh mẽ cắt đứt băng dính t r ó i cổ tay.
Cuối cùng, tay tôi cũng tự do.
10
Bố chồng tức giận vươn tay về phía tôi, gầm lên: "Có phải cô đã h ạ đ ộ c không?"
Tôi né tránh tay ông ta, rồi nhanh chóng tháo băng dính trois chân.
Bố mẹ chồng bắt đầu sùi bọt mép, chồng tôi cũng đau đến mức không thể tiếp tục lái xe. Hắn ta từ từ dừng xe vào làn khẩn cấp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Bố, mẹ! Hai người không sao chứ?"
Bố chồng ôm ngực, khó chịu nói: "Bố…bố không thở nổi..."
Ông ta mở cửa xe, cùng mẹ chồng xuống xe. Hai con người đáng ghét ấy mới đi được vài bước thì đã ngã xuống đất, thở hổn hển.
Chồng tôi thấy vậy, dù rất đau nhưng vẫn cố gắng đứng dậy để đỡ bố mẹ hắn.
Tôi cầm cây gậy bóng chày trên xe, cũng bước xuống.
Hắn ta mới đi được vài bước, cũng không chịu nổi mà ngồi bệt xuống đất.
Tôi cầm cây gậy, bước đến bên cạnh hắn ta.
Tôi nhẹ giọng nói: "Anh còn nhớ lúc mua cây gậy này không? Anh nói là mua để phòng thân, sau này nếu có tranh cãi trên đường, anh có thể dùng nó để bảo vệ tôi và con."
Chồng tôi ngã trên mặt đất, hắn yếu ớt nhìn tôi: "Em... em thật tàn nhẫn..."
Tôi cười lạnh: "Còn anh thì sao? Anh không tàn nhẫn à? Anh từng hứa sẽ bảo vệ mẹ con tôi, thế nhưng trước mặt tôi, anh lại tự tay d ì m ch*t con mình."
Chồng tôi nói: "Em đừng làm bậy, gọi cứu hộ đi…Anh sai rồi... thật sự sai rồi..."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng hỏi: "Tại sao phải gọi cứu hộ?"
Tôi cười nhạt: "Hai người già khốn kiếp này, dù có cứu được thì cũng mất nửa cái mạng. Anh không phải rất sợ bị liên lụy sao? Anh vất vả như thế, ai cũng không có tư cách trở thành gánh nặng của anh mà, đúng không?"
Tôi kéo cây gậy bóng chày, bước đến bên mẹ chồng.
Nâng gậy lên, tôi dồn hết sức giangs mạnh xuống tay bà ta!
Một tiếng "rắc" vang lên, bàn tay bà ta g.ã y nát.
Bà ta đau đớn hét lên, lăn lộn dưới đất.
Tôi nói: "Chính đôi tay này đã hại chec con gái tôi."
Chồng tôi cố gắng bò về phía tôi, nhưng tôi đã quay sang bố chồng.
Tôi giơ gậy lên, dùng hết sức q u ậ t mạnh vào miệng ông ta!
Maus bắn tung tóe, mấy chiếc răng rơi ra khỏi miệng.
Tôi lạnh lùng nói: "Chính cái miệng ham rượu này đã khiến con tôi phải ch*t."
Chồng tôi gào lên trong tuyệt vọng: "Buông tha họ đi! Cô đúng là đồ ác phụ!"
Tôi lẩm bẩm: "Ban đầu tôi không phải ác phụ... là các người é p tôi. Nếu sau khi ăn xong, các người chịu cúi đầu xin lỗi tôi, có lẽ tôi còn gọi xe cứu thương giúp. Không phải vì tôi mềm lòng, mà vì tôi sợ nếu mình bị kết án tưr hình, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại con. Nhưng chính các người đã giec con bé, bây giờ tôi chẳng còn gì để lo nữa."
Tôi bước đến trước mặt chồng, cúi xuống, nắm lấy tóc hắn ta, kéo đầu hắn ta ngẩng lên.
Tôi nói: "Nhìn rõ đi! Hai con người già đáng chêts này, một bị tôi đanhs g ã y tay, một bị tôi đ ậ p n á t miệng, nhưng thậm chí còn không thể phản kháng! Đến mức này rồi, giữ lại chúng để làm gì? Mở to mắt mà nhìn, xem ai mới là người đúng!"
Chồng tôi khóc đến run rẩy, nghẹn ngào nói: "Tại sao em cứ phải hủy hoại gia đình này?"
Tôi cười lạnh: "Chính các người đã hủy hoại nó. Nhưng khi phải trả giá, lại không ai chịu chấp nhận. Anh còn nhớ lúc nãy anh đã đối xử với tôi thế nào không? Bây giờ hãy nếm thử cảm giác nhìn người thân của mình chec ngay trước mặt đi."
Tôi không nhìn chồng nữa, mà quay lại xe, khởi động động cơ.
Thò đầu ra ngoài, tôi lạnh nhạt nói với hắn ta: "Lúc học lái xe, thầy dạy tôi rằng, giữ tốc độ chậm mới là một kỹ năng quan trọng."
Tôi khống chế lực chân, để chiếc xe di chuyển thật chậm, từ từ é p sats vào đầu hắn ta.
Tốc độ chậm đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng anh ta cầu xin, nghe tiếng hắn ta khóc lóc thảm thiết.
Hắn ta gào lên trong đau đớn: "Anh sai rồi! Em mất con, anh cũng mất cha mẹ rồi! Xin em tha cho anh! Anh không muốn ch*t!"
Tôi nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện con tôi cũng không muốn ch*t không?"
Hắn ta cố gắng bò đi, muốn tránh xa bánh xe đang chậm rãi lăn tới, muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi của một bản án t ử hình đang đếm ngược.
Nhưng tiếc thay, chất độc đã phát tác, khiến hắn ta không còn chút sức lực nào để trốn thoát.
Tiếng khóc thảm thiết vang vọng trong đêm tối, cho đến khi bánh xe cuối cùng cũng n g h i ề n qua cơ thể hắn ta.
Thế giới lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Tôi không nhìn thithe chồng, mà bò vào cốp xe, ôm lấy đứa con của mình.
Vỗ nhẹ vào lưng con, như thể đang dỗ dành con bé ngủ.
Biết bao đêm, con bé vẫn luôn yên bình ngủ trong vòng tay tôi như thế này.
Tôi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nhẹ nhàng nói: "Bé con, mẹ yêu con. Con là thiên thần bé nhỏ của mẹ. Đời này, mẹ đã không bảo vệ được con. Nếu có kiếp sau..."
Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nếu thật sự có kiếp sau, con vẫn làm con của mẹ, được không? Mẹ vẫn sẽ là mẹ của con, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại bố con nữa.”