11
Tôi vỗ về lưng con, cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Khi bị còng tay, cảnh sát hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ thản nhiên đáp:
"Ba người đó đều do tôi giec. Tôi không hối hận. Tôi chỉ có một yêu cầu—xin tòa tuyên án t ử hình cho tôi."
Cảnh sát hỏi: "Tại sao?"
Nghe cảnh sát hỏi, tôi nghẹn ngào đáp:
"Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi đều nhìn thấy cảnh con tôi chec ngay trước mặt mình."
Cảnh sát tiếp tục ghi chép, rồi hỏi: "Tại sao cô lại đ ầ u đ ộ c họ?"
Đột nhiên, một cảnh sát khác vội vàng đẩy cửa bước vào, thở gấp nói:
"Đứa bé được cứu sống rồi!"
Tôi ch*t lặng.
Tôi hỏi lại: "Anh nói... con tôi sao?"
Cảnh sát gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Có lẽ con bé đã nôn hết nước ra từ lâu rồi, chỉ là lúc đó cô không nhận ra."
Tôi ngồi đờ đẫn trên ghế, nước mắt trào ra như mưa.
Con của tôi... con bé vẫn còn sống...
Cảnh sát nhắc nhở: "Tiếp tục khai báo, tại sao cô h ạ đ ộ c?"
Tôi vừa khóc vừa nói:
"Vì họ chê bai con tôi bị thiểu năng, muốn c h ô n sống con bé. Họ còn đ ậ p n á t điện thoại của tôi, không cho tôi báo cảnh sát. Tôi chỉ có thể h ạ đ ộ c để bảo vệ con mình! Các anh nói xem, nếu không phải vì muốn bảo vệ mạng sống của con, ai dám làm chuyện này chứ?"
Cảnh sát ghi chép lại lời khai và nói họ sẽ điều tra.
May mắn thay, bố chồng tôi từng nhắn tin với anh em họ hàng, nói rõ ý định c h ô n sống con tôi. Trong điện thoại còn lưu tin nhắn ông ta khoe khoang rằng mình đã d ì m chec đứa bé, chỉ vì tôi cứ khăng khăng muốn báo cảnh sát.
Những bằng chứng này đã trở thành lợi thế lớn nhất cho tôi.
Cuối cùng, tòa án kết luận chồng và gia đình anh ta có ý định sats h ạ i con tôi và đã hành động để thực hiện kế hoạch đó. Hành vi của tôi được coi là phòng vệ.
Nhà tôi không có camera giám sát, ba người họ đều đã chec, không còn nhân chứng. Theo nguyên tắc "nghi ngờ có lợi cho bị cáo", tòa án tin rằng tôi đ ầ u đ ộc họ chỉ để bảo vệ con, chứ không phải là hành động tấn công trước.
Kết quả, tôi bị kết án phòng vệ quá mức, gây ra cái chec của ba người, lĩnh 15 năm tù giam.
Tôi kháng cáo.
Tòa án phúc thẩm xem xét lại vụ án, cho rằng tại thời điểm đó, tôi tin rằng con mình đã ch*t, cộng thêm việc chồng và gia đình anh ta thực sự có ý định gi*t con tôi, vì vậy cần cân nhắc đến nỗi đau mất con và trạng thái cảm xúc cực đoan của tôi.
Cuối cùng, bản án giảm xuống còn 10 năm tù giam.
Sau khi tôi vào toò, bố mẹ tôi dẫn con gái đến thăm tôi.
12
Con bé đứng bên kia tấm kính, nhoẻn miệng cười với tôi, bi bô gọi mẹ.
Tôi nhìn nụ cười của con, sững sờ.
Tôi hỏi: "Bé con... thông minh hơn rồi sao?"
Mẹ tôi vội vàng giải thích:
"Mẹ chồng con ham rẻ, mua toàn đồ kém chất lượng, ruột gối, chăn của con bé bên trong toàn là bông tái chế bẩn thỉu, hàm lượng formaldehyde quá cao... Sau khi đổi môi trường cho bé, con bé đã trở nên hoạt bát và vui vẻ hơn nhiều."
Tôi ngây ngốc hỏi: "Là do formaldehyde quá cao sao?"
Mẹ tôi bực bội nói: "Gọi là quá cao thì nhẹ quá! Phải nói là cao đến mức không thể tưởng tượng nổi! May mà cháu ngoại của mẹ không mắc bệnh gì nghiêm trọng, nếu không thì dù con có vào toò, mẹ cũng phải vào đó đanhs con một trận!"
Tôi khóc nức nở nói: "Mẹ... bé thực sự không sao chứ?"
Mẹ tôi lau nước mắt, nói: "Không sao, so với những đứa trẻ khác thì có vẻ không được thông minh lắm, nhưng không sao. Mẹ sẽ theo dõi xem có dấu hiệu động kinh không. Bác sĩ cũng nói rồi, ban đầu chỉ là có khả năng bị động kinh thôi, là có khả năng, chứ không phải chắc chắn, bảo chúng ta đừng quá lo lắng."
Thì ra... con gái tôi chưa từng có vấn đề gì cả.
Chỉ là bị chính những kẻ maus mủ ruột thịt coi như rác rưởi mà thôi.
Tôi không chịu nổi nữa, ngồi bệt xuống ghế, nhìn con bé qua tấm kính, bật khóc nức nở.
Con tôi lớn dần theo năm tháng.
Nó không quá thông minh, nhưng luôn đủ điểm qua môn, thuộc nhóm học sinh trung bình yếu.
Nhưng con bé có một nụ cười ngọt ngào, lần nào đến thăm tôi cũng cười thật tươi. Dù hai mẹ con ít gặp nhau, nhưng con bé vẫn luôn nhận ra tôi, vẫn gần gũi như ngày nào.
Mỗi lần mẹ đưa con bé đến, bà đều kể cho tôi nghe về tình hình của con.
Bà nói: "Nó học hành không giỏi lắm, nhưng lại rất có năng khiếu hội họa. Đã từng đạt giải trong một cuộc thi ở trường, thậm chí còn được giáo viên đề cử đi học vẽ chuyên sâu."
Từ đó, tôi thường xuyên nhận được tranh con bé gửi vào tù.
Có một bức vẽ khiến tôi không thể kìm được nước mắt—đó là bức chân dung con bé vẽ lại từ bức ảnh tôi mang thai.
Một bức chân dung rất đẹp.
Góc dưới bức tranh có hàng chữ xiêu vẹo: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ."
Khi nhận được bức tranh ấy, tôi cảm thấy như đang nếm mật ngọt, mỗi đêm trước khi ngủ đều phải ngắm đi ngắm lại thật lâu.
Tôi viết thư hồi âm cho con bé.
"Bé cưng của mẹ, đợi mẹ ra ngoài, mẹ sẽ ôm con, hôn con thật nhiều, bù đắp lại cả mười năm qua!"