5

Tôi nói: "Em đi nấu cơm, anh trông con một lát."

Chồng tôi thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Vậy mới đúng chứ, dù gì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, em nói có phải không? Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không thể thay đổi được nữa."

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, rồi xoay người đi vào bếp.

Nhân lúc tôi ra khỏi phòng, bố mẹ chồng lập tức chạy vào xem cháu.

Tôi nấu một nồi mì, sau đó mở tủ, lấy ra nửa gói t h u ố c 🐁 giấu ở ngăn dưới cùng, đổ hết vào nồi.

Lúc rắc thuốc, tôi không hề do dự một giây nào.

Tôi đã từng nói rồi—

Chỉ cần con gái tôi có chuyện, tôi sẽ bắt họ phải trả giá.

Tôi bưng bát mì lên bàn, chờ họ ra ăn.

Chồng tôi nhìn con bé vẫn đờ đẫn, nói:

"Cứ thế này cũng không phải cách."

Mẹ chồng tôi cũng không nhịn được mà nói:

"Đứa bé trở thành như vậy... sẽ kéo tụi con xuống."

Tôi hỏi: "Ý mẹ là gì?"

Chồng tôi im lặng vài giây, rồi nói:

"Anh muốn bàn bạc với em một chuyện nghiêm túc, hy vọng em đừng hành động theo cảm xúc. Ý anh là...

“Con bị tật n g u y ề n, để bố mẹ đưa về quê c h ô n đi.”

“Chúng ta vẫn còn trẻ, không thể bị trói buộc cả đời được."

Bố chồng tôi vội nói thêm:

"Ở quê toàn là núi, c h ô n ngay trên đất nhà mình, không ai biết đâu."

Tôi ôm con, không nói gì.

Đây cũng chính là lý do tôi hạ độc họ hôm nay.

Tôi biết với bản tính của họ, chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện bỏ rơi con.

Nhưng tôi không ngờ...

Họ không chỉ muốn bỏ rơi, mà còn muốn gi*t con bé.

Mẹ chồng tôi thở dài, nói:

"Lần này là lỗi của chúng ta, mong con đồng ý. Con trai mẹ còn trẻ, nó vẫn còn tương lai mà!"

Tôi nhìn chồng, hỏi:

"Đây cũng là suy nghĩ của anh à?"

Chồng tôi chân thành nói:

"Bệnh động kinh và thiểu năng trí tuệ sẽ khiến con bé đau khổ cả đời, anh không đành lòng để con phải chịu đựng."

Trong lòng tôi lạnh buốt.

Họ không nghĩ rằng, cuộc đời bất hạnh của con bé chính là do họ gây ra.

Bây giờ, họ không muốn trả giá mà lại bắt con tôi gánh chịu hậu quả.

Vừa rồi, họ vào phòng xem con không phải vì lo lắng...

Mà là để xác nhận xem đứa bé này có tư cách được sống tiếp hay không.

6

Tôi thuận miệng nói:

"Con hiểu rồi. Trước hết mọi người cứ ăn đi đã, con sẽ suy nghĩ."

Thực tế, tôi chẳng cần suy nghĩ gì hết.

Chỉ cần họ ăn xong bát mì này, dù sau đó tôi có nói tôi đồng ý, thì cũng chẳng quan trọng—

Vì họ sẽ sớm xuống địa ngục mà thôi.

Nhưng câu nói tiếp theo của chồng tôi lại khiến tôi chec tâm hoàn toàn.

"Anh không ăn đâu. Nếu em đồng ý, chúng ta đi ngay."

Tôi hỏi: "Ý anh là gì?"

Bố chồng giải thích:

"Tối nay làng có biểu diễn ca múa, mọi người ai cũng sẽ đi xem. Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, đến lúc đó làng không có ai, đưa con bé lên núi sẽ không bị ai phát hiện."

Tôi thì thầm:

"Thì ra các người không phải đang bàn bạc với tôi...Mà chỉ là thông báo cho tôi thôi."

Chồng tôi đẩy bát mì sang một bên, anh nói:

"Hy vọng em có thể đồng ý... Vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát nhé. Nhiều tinh bột thế này anh ăn không nổi, lát nữa còn phải lái xe hơn hai trăm cây số, ăn nhiều tinh bột quá sợ buồn ngủ trên đường."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

Nếu anh ta không ăn bát mì này, thì đừng ai mong đưa con tôi đi!

Tôi ôm chặt con, lạnh lùng nói:

"Tôi vẫn chưa suy nghĩ xong, ai cũng đừng hòng động vào con tôi!"

Mẹ chồng sốt ruột, vội nói:

"Con sao lại không hiểu chuyện thế? Bỏ lỡ cơ hội lần này, ai biết bao giờ mới có cơ hội tiếp theo?"

Tôi phẫn nộ hét lên:

"Là các người không hiểu chuyện! Các người muốn hại chec con tôi! Tôi chỉ cần suy nghĩ vài tiếng cũng không được sao?"

Mẹ chồng cũng đứng bật dậy:

"Không được! Cô càng nhìn đứa bé càng không nỡ buông tay, chúng ta phải đi ngay bây giờ!"

Tôi lạnh lùng nói:
"Ai dám động vào con tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Cả nhà sững sờ.

Tôi chỉ vào bố chồng:

"Chính ông đã khiến con tôi thành ra thế này! Nếu tôi báo cảnh sát, ông sẽ phải vào toò!"

Tôi ôm chặt con, quay người đi vào phòng.

Tôi chỉ muốn kéo dài thêm vài tiếng, vậy mà họ còn không chịu cho tôi chút thời gian đó.

Bất lực, tôi đành phải dọa báo cảnh sát.

Nhưng tôi chưa kịp đi được mấy bước, sau lưng đã vang lên tiếng quát giận dữ của chồng:
"Cô muốn báo cảnh sát bắt ai?"

Bước chân anh ta dồn dập, tôi chưa kịp quay đầu thì anh ta đã t ú m chặt tóc tôi, giật mạnh.

Tôi quay mặt lại, anh b ó p chặt cổ tôi, mắt trợn trừng hung ác, thở phì phò như một con bò đang nổi điên:

"Cô điên rồi sao? Cô muốn báo cảnh sát bắt bố tôi? Cô có biết ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi không? Ông ấy vừa mới bắt đầu được hưởng phúc, cô lại muốn đẩy ông ấy vào toò à?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi:

"Hôm nay nếu ai dám động vào con tôi, tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát! Các người ngồi xuống ăn một bữa cơm, cho tôi chút thời gian suy nghĩ thôi cũng khó đến vậy sao?"

Chồng tức giận quát lớn:

"Mẹ kiếp! Tao có đanhs gãy chân mày thì mày cũng đừng hòng báo cảnh sát!"

Anh ta vung tay t á t mạnh vào mặt tôi.

Chồng tôi rất khỏe, cú t á t làm tôi ngã xuống đất. Tôi vô thức ôm chặt con.

Hai mẹ con cùng ngã xuống, nhưng con tôi không khóc cũng không nháo, chỉ ngơ ngác nhìn tôi.

Chồng tôi giận dữ đi qua đi lại, chỉ vào tôi mắng:

"Tao biết mày đang buồn, nhưng mày muốn phá nát cả nhà này à? Mất đứa này thì đẻ đứa khác, nhưng mày lại muốn đẩy bố tao vào toò? Mày có biết ông ấy đã nuôi tao vất vả thế nào không?"

Tôi không thể chịu đựng thêm ấm ức nữa, gào lên với chồng:

"Anh nghĩ con tôi dễ dàng lắm sao?"

Chồng không ngờ tôi còn dám cãi lại, anh lao tới t ú m tóc tôi, liên tục t á t vào mặt tôi, vừa đánh vừa mắng:

"Chúng tôi đã rất hối hận rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện đã xảy ra, chúng tôi không thể thay đổi, cô thật sự muốn ép cả nhà tôi vào đường cùng à?"

Tôi bị đánh đến choáng váng, nhiều lần muốn nôn.

Tôi vô lực nằm trên mặt đất, căm hận nhìn chằm chằm vào anh ta.

Nếu chỉ cần hối hận là có thể xóa bỏ sai lầm, vậy thế giới này còn cần công lý làm gì?

Anh ta biết mình phải trả giá.

Anh ta chỉ không muốn trả giá mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play