Sáng hôm sau khi Úc Thanh thức dậy đã phát hiện sân trước nhà đã có nhiều thay đổi. Những đám cỏ dại mọc cao đã được gặm ngắn lại, trong sân chỉ còn lại vài cây ăn quả cùng mấy bụi long quỳ mà thôi.

Vốn cậu muốn xem thử đêm qua có loài động vật nào tới gặm cỏ nhưng ai ngờ tối qua cậu ngủ rất sâu, đặt lưng xuống là ngủ một giấc đến sáng.

Dù bây giờ đang là hè, nhà cũ cũng không có điều hòa nhưng nơi đây rất mát và không có muỗi. Thật ra mà nói thì không chỉ trong nhà mà ngay cả bên ngoài cậu cũng không thấy bất kì con muỗi nào cả.

"Có Chương Thụ thì sẽ không có muỗi đâu!" - nhà cũ vui vẻ nói.

Lúc này Úc Thanh mới nhận ra đúng là trong không khí có mùi long não thoang thoảng.

"Tôi đã cố gắng kiềm chế mùi hương của mình!" - Chương Thụ vô cảm nói.

Hồ Nhị khinh bỉ bảo: "Kiềm chế khỉ khô thì có, dù ông bị đốt thành tro thì tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi của ông đó, biết không?"

Sắc mặt Chương Thụ vẫn không có biểu cảm gì nhưng ngoài miệng thì không hề yếu thế: "Ừ, ông mà bị đốt thành tro thì tôi cũng ngửi thấy mùi hồ ly của ông đấy."

Úc Thanh: "......."

Cũng may hai yêu này chỉ lo làm tổn thương nhau chứ không đốt lửa sang phía cậu, trộm vía tỉ lần.

Cậu nhìn quanh một chút và phát hiện ra một chuyện, thì ra trước giờ do đám cỏ dại che mất nên mới không nhìn thấy trong sân có nhiều cây ăn trái. Giờ cậu nhìn khắp sân mới thấy trong sân có rất nhiều loại cây ăn trái khác nhau, có khế, đu đủ, nhãn và mấy cây ổi lùn. Tuy không có ai chăm sóc nhưng chúng vẫn phát triển rất tốt.

Tường rào quanh sân ngoài một số bụi gai bám vào sống thì còn có một loại cây có là hình tam giác, phía trên có những chùm mâm xôi dại màu đỏ. Có cây nở ra hoa bảy màu dù cậu chẳng biết tên của loài hoa đó là gì. Dưới chân tường còn có một mảng cỏ ba lá với những bông hoa màu hồng nở rộ trên nền lá xanh tươi.

Ban đầu Úc Thanh còn tính dọn dẹp nhưng giờ cậu thấy trước sân là cả khung cảnh thiên nhiên quá đẹp không cần cải tạo gì nữa, cứ để tự nhiên thế này sẽ tốt hơn.
Nhà cũ cũng dựng mấy tấm ván gỗ trên mặt đất kéo dài theo ánh đèn đường đi ra cổng lớn, nhìn rất có ý vị.

Cậu vừa xem cảnh vật trước sân vừa bưng một cái tô hái một ít quả khế và quả mâm xôi để có gì ăn sau các bữa ăn chính.

"Bên ngoài tường có một hồ nhỏ, cũng của nhà họ Úc." - Chương Thụ nói.

À, vậy thì có thể nuôi cá trong đó. Úc Thanh đi ra ngoài nhìn một chút, lúc về lại thì cậu giật mình.

Nhà cũ...sao lại thế này rồi!

Bảng hiệu hư, cờ chiêu hồn, khắp nơi là bụi bám, cây cột lung lay sắp ngả đến nơi...Sao nhà cũ lại trở lại hình dạng đổ nát như ngày đầu thế này?

"586 không phải là cậu làm đó chứ?" - Úc Thanh chần chừ hỏi.

586 nói: "Tất nhiên không phải tôi rồi, nhưng mà ký chủ ơi cậu thật sự không cân nhắc về việc kinh doanh nhà ma hả? Tôi nói chứ căn nhà này làm nhà ma là đúng bài luôn đó."

Úc Thanh đành phải hỏi ngược lại: "Nhà cũ, sao lão lại bẩn nữa rồi?"

"Hả, tôi lại bẩn rồi sao...." - nhà cũ hình như cũng không biết chuyện gì, lão lắc lắc "cờ chiêu hồn" và tấm bảng hiệu như để xác nhận gì đó.

Lắc vài cái thì tấm bảng hiệu rơi "ầm" xuống đất một tiếng làm cho Hồ Nhị sợ đến mức trở lại nguyên hình trốn sau lưng Úc Thanh.

Úc Thanh: "....."

"Khụ khụ khụ...Đừng sợ, đợi lão hắt hơi một cái là xong ngay ấy mà." - nhà cũ cũng bị bụi trong nhà làm cho bị sặc, lão ho khan một hồi lâu.

Úc Thanh được Chương Thụ kéo ra đứng sau gốc cây long não.

Không lâu sau, một cơn gió kì lạ thổi tới.

Nhà cũ hít một hơi, một tiếng hắt hơi chấn động trời đất vang lên, ngôi nhà lại trở về dáng vẻ ngăn nắp sạch sẽ.

Chuyện này....dù đã chứng kiến lần thứ hai nhưng Úc Thanh vẫn ngây người.

Thần kỳ quá đi mất!

Như vậy có nghĩa là sau này mấy chuyện quét dọn này nọ cậu không cần làm nữa. Đỉnh của chóp luôn!!!

Hồ Nhị từ sau lưng Úc Thanh thò đâu ra, bỗng nhiên nói: "Chết rồi, bữa sáng!"

Y chạy ra ngoài hành lang tiếp tục nấu ăn. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Úc Thanh còn đang trợn mắt há mồm thì trong nhà cũ có một người đi ra, cô ngáp ngắn ngáp dài: "Chào buổi sáng, sao anh dậy sớm quá vậy ông chủ?"

Là nữ khách hàng Tiêu Hiểu thuê phòng tối qua!

Cũng may là cậu đã phát hiện tình trạng khác thường của nhà cũ từ sớm chứ nếu để khách hàng phát hiện thì họ sẽ nghĩ bản thân ở trong nhà ma mất!

Sắc mặt Chương Thụ không chút thay đổi: "Không sớm đâu, giờ đã chín giờ rồi cô gái."

Tiêu Hiểu sửng sốt một chút: "Chín giờ, tôi ngủ một mạch lâu như vậy sao?"

Tuy rằng cô livestream những chuyện thần quái nên thường thức khuya. Ngày không cần thức khuya thì cô vẫn ngủ sớm dậy sớm vì dù sao một cơ thể khỏe mạnh mới có thể miễn dịch được với những "thứ kia".

Úc Thanh nhìn thấy mọi thứ đã trở lại bình thường, cậu nói: "Cũng không trễ đâu, cô có muốn ăn sáng với chúng tôi không? Chỉ là..."

Nói rồi cậu chợt nhớ tới bản thân đang nấu mì, trong lòng có chút xấu hổ: "Chỉ là chúng tôi ăn uống hơi đơn giản một chút!"

"À, tôi không ngại đâu, vừa thức dậy đã có ăn là tôi đã vui rồi." - Tiêu Hiểu vui vẻ nói, cô nhanh mắt nhìn thấy trên cạnh cửa ngoài hành lang có một chiếc nồi....kế đó còn có một con vật lông trắng muốt ngồi canh chừng cái nồi.

"Đây… đây… đây... là chó anh nuôi sao?" - Tiêu Hiểu kêu lên một tiếng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Trong nhất thời cô không nghĩ đây là một con hồ ly, vì dù sao hồ ly trắng rất ít khi gặp được huống chi con hồ ly này còn to đùng như vậy nữa.

Hai lỗ tai Hồ Nhị rung lên, y quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Hiểu.

Úc Thanh sợ y sẽ nhe răng há to miệng như hôm qua rồi nói "cô nói đi, tôi đẹp như vầy mà cô nói tôi giống con chó, hừm!" thì có mà tiêu đời.

Hồ Nhị nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu nửa ngày, ngay khi Tiêu Hiểu muốn đưa tay sờ đầu thì y phát ra ba tiếng chó sủa "gâu gâu gâu" đầy tức giận rồi chạy đến phía sau cây long não.

Úc Thanh vội chạy đến vớt mì ra nhằm dời sự chú ý của Tiêu Hiểu từ trên người con chó...à trên người hồ ly sang bữa ăn sáng. Thấy cô không chú ý đến hồ ly nữa thì cậu mới nhẹ nhàng thở ra, hù bé sợ muốn xỉu!

Chương Thụ lặng lẽ đi tới, vừa giúp vớt mì vừa nói: "Hồ Nhị nói, cậu ấy muốn tính phí tổn thất sau khi sủa tiếng chó, uhm phí là hai quả trứng chiên."

Úc Thanh: ".........."

Công nhận hồ ly này dễ nuôi phết, chỉ cần hai quả trứng chiên là đã thỏa mãn. Nuôi, nuôi cho ẻm mũm mĩm thêm nữa mới được.

Cậu bưng tô mì về phòng ăn, thuận tiện nói chuyện vừa nãy với nhà cũ.

"Ha hả...những bụi bẩn đó là những cảm xúc tiêu cực" - nhà cũ nói - "Tối qua cô gái này đã trải qua một số cảm xúc tiêu cực không vui nên tôi đã lấy những thứ đó đi để cô ấy ngủ ngon hơn một chút."

Cảm xúc tiêu cực...

Úc Thanh nhớ lại, rõ ràng hôm qua khi Tiêu Hiểu và mấy người bạn đến đây cậu đã nói nơi này có chỗ ở nhưng đến tối thì chỉ có một mình Tiêu Hiểu đến đây. Rõ ràng cô ấy đã xảy ra mâu thuẫn với những người bạn của mình.

"Tất nhiên đây cũng là một hành động ích kỷ của lão, vì nếu khách hàng có nhiều lo lắng thì sẽ ảnh hưởng đến lão." - nhà cũ ngại ngùng nói.

"Thật ra mà nói thì những nhà cây như lão trời sinh đã có thế cảm ứng với những cảm xúc của người khác, và đồng cảm với những người ở trong căn nhà. Nếu họ có tâm trạng vui vẻ thì lão cũng cảm thấy dễ chịu, ngược lại nếu họ không vui thì lão sẽ khó chịu hoặc sẽ sinh bệnh. Cũng may mắn là nhà cây của tụi lão đều có khả năng tự chữa lành, tức là có thể loại bỏ những cảm xúc tiêu cực đó ra ngoài!"

Úc Thanh đoán: "Vậy những bụi bẩn này là do lão đã hấp thụ những cảm xúc tiêu cực đó?"

"Đúng, đại loại là chúng giống như những độc tố trên cây làm cho cây không sống tốt nên cần phải đưa chúng ra ngoài. Cho nên..."

"Cho nên dáng vẻ tàn tạ của lão là do những "cảm xúc tiêu cực" kia tạo thành sao?"

"Lão cũng không nghĩ tới..." - nhà cũ hoang mang nói - "Con người trên thế giới này dường như có rất nhiều phiền não, rất nhiều cảm xúc tiêu cực, ngay cả động vật nhỏ cũng thường xuyên lo âu thấp thỏm."

Nhà cũ run lên như đang lắc đầu, lão nói: "Như vậy không tốt đâu vì sẽ nhanh già lắm đấy!"

Úc Thanh im lặng một lúc rồi nói: "Có phải tôi...cũng sẽ làm cho lão khó chịu đúng không?"

Nhà cũ vươn cành cây từ trong tường ra, chiếc lá xanh mướt vuốt ve đầu cậu: "Không có đâu, Tiểu Úc hiểu chuyện mà."

Úc Thanh không biết lão nói thật hay giả nhưng quả thật là sau khi bị đột tử thì cậu đã thoải mái hơn và ít lo lắng hơn rất nhiều. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Cũng may trước khi về nhà cũ cậu đã vượt qua nỗi sợ ma, chứ nếu không thì sẽ khiến nhà cũ rất khó chịu....

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện vào buổi sáng thì Úc Thanh nói qua với nhà cũ, mỗi ngày trước khi trời sang nhớ dọn sạch bụi, đừng để người ta phát hiện.

Nhà cũ vui vẻ đồng ý, rồi lão nhắc: "Có người tới thăm."

Úc Thanh thấy kì lạ, nhà cũ không nói có khách mà là có người tới thăm...

Cậu ra cửa thì nhìn thấy Tiêu Hiểu đang giằng co với một người. Hình như đây là một trong những người bạn đã đến đây vào hôm qua cùng cô ấy với mục đích tham quan nhà ma.

"Hiểu Hiểu, cô nghĩ kĩ chưa? Nếu hủy hợp đồng trước thời hạn thì cô sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng đấy." - người đàn ông lạnh lùng nói.

"Tôi trả được." - Tiêu Hiểu rất bình tĩnh.

"Cô cho là không có chúng tôi giúp đỡ thì một mình cô có thể làm được mọi chuyện sao?"

"Không cần anh bận tâm." - Tiêu Hiểu vừa rửa chén của mình vừa liếc hắn một cái - "Hỏi xong rồi thì anh đi giùm đi, anh đứng đây cản trở phong cảnh lắm."

Người đàn ông không làm theo: "Tôi biết cô chỉ nhất thời bốc đồng thôi. Cô đừng giận nữa, theo tôi trở về đi! Mọi người hợp tác với nhau lâu như vậy rồi, có việc gì cũng thể thương lượng. Hơn nữa, trong ngành ai chẳng làm như vầy chứ?"

"Không thương lượng gì hết." - Tiêu Hiểu không khách khí nói.

"Cô cho cô là ai hả? Đến đây rồi thì phải làm theo, đừng có làm bộ làm tịch làm gì cho mất công." - sắc mặt người đàn ông đen lại, muốn kéo cô đi.

Úc Thanh không nhìn được nữa bèn nói: "Nhà cũ."

"Hey, có lão!"

Trên mặt đất bỗng nhô lên một gốc cây, người đàn ông vướng vào gốc cây ngã xuống đất, nhân cơ hội đó Tiêu Hiểu vội tránh đi, chạy nhanh vào phòng.

"Ngại quá." - Úc Thanh thuận thế đi lên ngăn người đàn ông - "Xin anh đừng làm khó khách hàng của tôi."

Người đàn ông tức giận vung tay lên, muốn nói mấy lời độc địa nhưng khi nhìn thấy mặt của cậu thì sắc mặt trắng bệnh, hắn dùng cả tay lẫn chân bò trên đất, hắn sợ tới nỗi tè ra quần: "Ma, có ma---------"

Úc Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chương Thụ chỉ vào mặt của cậu.

Úc Thanh lấy điện thoại ra soi thử mặt mình, lố lăng thật sự, răng nanh nhọn hoắc, mặt mày hung dữ...

"......."

"586!" - Úc Thanh đỡ trán - "Cậu đừng có hở cái là lấy dụng cụ của địa ngục ra được không hả?"

"Chỉ là mặt nạ quỷ thôi mà!" - 586 ngáp ngắn ngáp dài - "Được rồi, được rồi, lần sau tôi sẽ hỏi ký chủ trước rồi mới dùng, được chưa?"

Hồ Nhị đã đổi sang hình người, từ gốc cây đi tới, y ngạc nhiên nhìn khuôn mặt của Úc Thanh rồi nói - "Thì ra tiểu Ngũ còn có bản lĩnh này luôn...."

Úc Thanh: "Tiểu Ngũ?"

"Là bạn của cậu đó?" - Hồ Hai nhéo mặt cậu một cái - "Cái này là ổng làm đúng không? Hơi thở của ổng khác với chúng tôi lắm!"

586 không giấu được đắc ý: "Chút tài mọn thôi, không cần nhắc tới đâu, khà khà!"

Úc Thanh: "......."

Hồ Nhị hừ một tiếng: "Chẳng qua nhà cũ làm biếng không ra tay thôi, chứ không mặt nạ của tiểu Ngũ cũng vô dụng."

586: "!!!" đừng ai cản, tôi muốn vặt trụi lông gã hồ ly này!

"Ai nói vô dụng hả? Đây chỉ là mặt nạ cấp thấp thôi, tôi còn, còn nhiều mặt nạ quỷ đáng sợ hơn chưa lấy ra, biết chưa hả?"

Úc Thanh: "........."

Không ấy mình im luôn được không, cậu còn mặt mũi lên tiếng sao 586! Tự dưng biến cậu thành thế này rồi sao cậu dám đi gặp ai? Trong nhà còn có người đó, lỡ dọa người ta thì sao....

Cậu còn đang rối thì Tiêu Hiểu thò đầu ra, nhỏ giọng hỏi: "Anh ta đi chưa?"

Khi nhìn thấy mặt của Úc Thanh thì sắc mặt cô hoàn toàn thay đổi.

Úc Thanh: "......." sợ cái gì thì tới cái đó ngay.

Tiêu rồi!!!

Chưa đợi cậu giải thích, Tiêu Hiểu đã đưa điện thoại lên chụp sau đó cô cũng sửng sốt, ngại ngùng nói: "À, tôi làm livestream mấy chuyện thần quái, đây là do thói quen nghề nghiệp thôi. Anh có để ý không, nếu anh để ý thì tôi xóa ngay. Mà anh mua mặt nạ này ở đâu vậy? Vẽ y như thật, làm tui sợ giật cả mình....."

Úc Thanh thở nhẹ nhõm, thuận miệng nói: "Đồ gia truyền."

Tuy cậu chưa dùng mặt nạ quỷ lần nào nhưng từng loại đạo cụ đều được 586 nói qua rất kỹ, cho nên cậu nhớ rất rõ, mặt nạ quỷ mày có thể che giấu được hơi thở của con người, người đeo có thể trà trộn vào quỷ mà không lộ sơ hở.

Chiếc mặt nạ này rất kỳ lạ, đó là quỷ không nhìn thấy mặt nạ mà chỉ cảm nhận được quỷ khí và xem cậu như đồng loại. Nhưng người bình thường thì lại có thể cảm nhận được quỷ khí. Cho nên cậu mới không muốn dùng những đạo cụ của hệ thống địa ngục...Nói thật chứ, mấy cái này dọa người kinh lắm!

Cũng may khi nghề nghiệp của Tiêu Hiểu cũng không bình thường chứ không thì....

Cậu nhớ rõ mặt nạ này có tác dụng trong hai mươi bốn tiếng, cho nên cả ngày hôm nay cậu đừng mong khỏi ra khỏi nhà. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Úc Thanh đành đi dọn nhà bếp một chút.

Tuy nhà cũ đã làm một căn bếp nhỏ bên cạnh hành lang, lão cũng đã tỏ vẻ sẽ dựng được một căn phòng có thể phòng cháy chữa cháy nhưng Úc Thanh vẫn muốn làm một căn phòng khác để có thể đốt củi. Vì dù sao nhà cũ cũng sẽ cho người ta thuê ở, nếu có khỏi lửa bay ngập trời thì không tốt cho lắm.

Sau khi dọn dẹp xong đâu vào đấy, cả cơ thể cậu cũng mệt nhoài, cậu không thể không về phòng nghỉ ngơi. Thật ra cậu tính ngồi sofa xem TV nhưng không nghĩ đến ngồi một chút lại ngủ quên lúc nào không hay. Ngay cả bên ngoài đã ồn ào ầm ĩ cậu cũng không biết.

"Thật đó, tôi không lừa mấy người đâu! Đây chắc chắn là một nhà ma!"

___Editor: nhà cũ thật sự rất tuyệt vời luôn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play