Đây là lần đầu tiên Từ Mộ bị dọa đến mức này, tuy nhiều năm làm công việc livestream về những câu chuyện ma quái, gã phải tạo ra không khí đáng sợ để cuốn hút người xem nhưng gã biết đa phần chỉ là giả và gã chưa từng thấy chuyện gì đáng sợ cả.

Nhưng thanh niên kia thì không giống như vậy! Gương mặt quỷ đó chỉ cần nhăn một cái cũng đủ khiến cho gã run rẩy và cảm nhận được sự áp bức từ sâu trong lòng. Đúng, đó là hơi thở đến từ địa ngục! Chắc chắn là như vậy.

Gã chạy ra khỏi căn nhà, chân vẫn còn run lẩy bẩy nhưng chợt nhớ ra nghề của bản thân thì gã lại cảm thấy xấu hổ không thôi. Nhưng vì nỗi sợ đã nhập vào xương làm cho gã không dám quay đầu nhìn lại. Gã càng nghĩ càng thấy tức và không cam lòng, thế là gã tụ họp cả nhóm lại, vì dù sao thì...nhiều người nhiều dương khí, không sợ nữa.

Thế là cả nhóm Mộ Quang tuy còn nghi ngờ nhưng vẫn mang theo trang thiết bị đi đến nhà cũ của họ Úc.

Thím hai Lưu cảm thấy khá bực miìh, đúng là nhà cũ bị nói là có ma quỷ trong đó nhưng chả hiểu sao mấy đứa nhỏ lại nói với nhau rằng Úc Thanh là một con ma chứ không phải người, thật nực cười! Có con ma nào chạy xe bốn bánh về quê, còn tặng quà cho hàng xóm không? Ma nhà ai biết nấu cơm? Ma nhà ai biết quét dọn nhà cửa, lắp đặt thiết bị điện trong nhà? Ôi trời, càng nghĩ thím càng tức.

Còn mấy người này nữa, hôm qua ghé qua không nói gì thì cũng thôi đi, hôm nay có lãnh đạo đến kiểm tra thì nhảy đông đổng lên, chắc chắn nhóm người này cố ý gây rắc rôi đây! Thím muốn mắng cả đám đó một trận.

Thím hai Lưu tức giận túm lấy chú hai Lưu: "Lưu Nhị, là ông giật dây cho mấy người đó đúng không? Ông sợ Tiểu Úc cướp khách hàng nên làm vậy đúng không?"

Chú hai Lưu hét một tiếng lớn: "Tôi là người như vậy sao!? Tôi là người giúp Tiểu Úc đi xin giấy phép kinh doanh đó, tôi làm vậy khác nào tự vả vào mặt mình chứ."

Thím hai Lưu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhưng thím vẫn còn lo nên cũng đi tới xem sao.

Nhà của họ Úc rất lớn, thông thường ở trong thôn nếu một ngôi nhà không có người ở thì đất ở đó sẽ bị người dân chiếm lấy, người chiếm chỗ này người chiếm chỗ kia, nhưng ngặt nỗi nhà họ Úc bị đồn là có ma ám nên không ai dám đến chiếm đất.

Hôm nay thím hai Lưu mới phát hiện, nhìn từ xa thì căn nhà có vẻ nhỏ nhưng thực tế thì diện tích to bằng ba căn nhà kế bên. Khoảng sân phía trước bình thường bị cỏ dại che khuất đã được cắt dọn sạch sẽ nên rất thoáng.

"Mấy người xem đi, có con ma nào rảnh rỗi đi làm cỏ không hả?" - thím hai Lưu nhẹ nhàng khuyên bảo thì thấy trong nhà có một nam một nữ bước ra.

Vẻ mặt người đàn ông ngơ ngác: "Ồn ào quá."

Người nữ thì tức giận hét lên: "Từ Mộ, anh đến đây làm gì? Tôi nói rồi, tôi sẽ không quay lại nữa, anh nghe không hiểu hả?"

Từ Mộ nói: "Hiểu Hiểu, cô không ở nhà này được đâu. Đây là nhà ma đó! Cô quên rồi sao? Vừa nãy gương mặt của người đàn ông đó đã bị tôi vô tình nhìn thấy rồi. Nếu cô không tin thì cô gọi ra thì biết ngay!"

"Ha hả, người ta chỉ đeo mặt nạ thôi mà đã dọa anh sợ đến mức này rồi sao? Nhát như vậy mà bày đặt livestream chương trình thần quái!" - Tiêu Hiểu cười nhạo.

"Không thể nào là mặt nạ được...." - Từ Mục đỏ mặt, vừa tính cãi lại thì phía sau đã có người nói - "Trên đời làm gì có ma quỷ, người trẻ mấy người chỉ kiếm chuyện thì đúng hơn. Thằng nhóc kia, cậu bỏ cuộc đi, đồng thời bỏ luôn đồ trên tay xuống cho tôi!"

Chú hai Lưu dẫn theo mấy người cán bộ trung niên nhìn rất lễ độ và lịch sự, còn có cả phóng viên: "Mời bí thư, thôn của chúng tôi luôn tuân theo quy định rõ ràng, căn nhà này hoàn toàn không có vấn đề gì cả! Còn mấy người này, đa số là người đến quay phim từ bên ngoài tới thôi. Ông xem họ làm gì này, máu gà trống chân đen, tỏi và thập giá, ôi trời toàn là vớ vẩn, mấy thứ nào mà đụng phải ma thật của nước chúng ta thì cũng đâu làm được gì chứ....Vâng, vâng, ông nói rất đúng, trên đời này làm gì có ma chứ, aizzz xem tôi có ngớ ngẩn không chứ, ha ha."

"Uhm, nhìn sơ thì thấy rất ngăn nắp." - người đàn ông trung niên nhìn quanh rồi hỏi - "Chủ nhà đâu rồi?"

Chú hai Lưu cũng thắc mắc, chợt chú nghe một người mặc áo xanh, búi tóc cao nói một cách vô cảm: "Sức khỏe Tiểu Úc không tốt, cậu ấy rất mệt nên nghỉ trưa rồi."

"Cậu là....."

"Nhân viên." - Chương Thụ nói ngắn gọn.

Người đàn ông trung niên khá hài lòng với phong cách của nhà cũ, ông nhìn vài lần rồi nói: "Căn nhà này trang trí rất đẹp, trang phục nhân viên cũng khá đẹp."

Chú hai Lưu vào cửa thấy Úc Thanh đang ngủ trên sofa, chú định gọi cậu dậy nhưng bị người đàn ông trung niên ngăn cản: "Không cần đâu, chúng tôi chỉ ghé qua nhìn thử thôi mà. Đừng làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi, có nhân viên dẫn đường rồi còn gì."

Tiêu Hiểu cũng đoán được danh tính của những người này, cô nhớ đến mặt nạ là Úc Thanh đang đeo, cô vội chạy đến định giúp cậu tháo xuống. Nhưng khi đến cạnh thì cô rất hoang mang nhìn gương mặt đang ngủ say của Úc Thanh.

Đâu có mặt nạ quỷ nào đâu!

Chẳng hiểu sao cô thấy có gì đó không đúng cho lắm nhưng chẳng biết đó là gì....

Cô từng nghĩ ông chủ Úc đẹp trai nhưng không ngờ đẹp đến mức này. Giờ cậu đang ngủ say, dường như có ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lấy cả người của cậu, tựa như hào quang của thần tiên vậy....

Tiêu Hiểu cũng không chú ý đến tình hình bên ngoài nữa, hiện tại cô có mong muốn chụp cho Úc Thanh mấy bức ảnh, mong muốn này cực kỳ mãnh liệt!

Về phần nhóm của Từ Mộ, họ không thể bước vào nhà được vì từ trong nhà cũ có một con chó lông trắng muốt chạy ra, vẻ mặt nó hung dữ sủa lên và chặn họ lại.

Nhưng khi nhóm khảo sát bước ra thì nó thay đổi sắc mặt ngay và luôn, nịnh nọt nhường đường cho người ta, thậm chí còn cho người ta vỗ đầu.

"Đây là loài chó nào vậy? Bộ lông trắng muốt, đẹp quá!" - một người trong nhóm khảo sát lên tiếng khen. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

"Hồ..." - ánh mắt Chương Thụ chớp chớp - "Hồ khuyển(1)."

"...." Hồ Nhị gừ gừ hai tiếng phản đối, hồ khuyển cái đầu nhà ông.

"À à à là hồ khuyển trắng sao?" - có người cười lớn.

"Đúng vậy, mấy thứ này là do Tiểu Úc đưa từ thành phố về, chắc chắn rất có giá trị." - thím hai Lưu vội nói thêm - "Đi lâu như vậy chắc mọi người cũng mệt và đói rồi, mọi người ghé nhà tôi ăn cơm nhé."

"Mệt thì không mệt lắm nhưng nghe nói tay nghề của bà chị rất ngon nên tôi cũng muốn nếm thử." - người đàn ông trung niên cười ha hả

Ông cũng cảm thấy kì lạ, đoàn khảo sát của ông đến đây từ sớm, lên núi rồi xuống núi, chân đau nhức nhưng chả hiểu sao khi bước vào ngôi nhà này thì tất cả cảm giác đau nhức đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại cảm thấy rất thoải mái.

Còn một chuyện nữa là, ngoài trời thời tiết nóng như đốt lửa, trong đây cũng không có quạt hay điều hòa vậy mà lại mát hơn bên ngoài rất nhiều, cũng chẳng có muỗi, rất thoải mái. Nếu không phải công việc đã lên lịch trình thì có khi ông đã ở lại đây hai ngày cho thoải mái.

Đoàn người rời đi trong sự hài lòng.

Nhà cũ khẽ rung lên một cái rồi quay lại bình thường rất nhanh.

Trong mơ màng Úc Thanh nghe thấy rất nhiều người nói chuyện nhưng cậu không nhìn rõ đó là ai.

Họ nói chuyện rất nhỏ, có người thì hét lớn, có người thì vâng dạ, có người hung dữ. Cậu trốn một bên không lên tiếng, chờ những người đó dần đi mất, mãi đến khi cậu nghe thấy giọng nói vang lên rõ ràng ------

"Nghe nói gì chưa, cháu trai ông Úc về sống trong ngôi nhà tổ bị ma ám đó."

"Thật hay giả...."

"Tôi lừa ông làm gì, thằng nhỏ không chỉ ở mà còn mở khách sạn để người khác vào thuê ở nữa đó."

"Ôi trời, ai lại ở trong căn nhà đó chứ. Còn muốn mở khách sạn nữa, cấp trên không duyệt đâu nhỉ..."

"Ui ông đừng nói thế, lão hai nhà ông Lưu mở đường giùm rồi."

"Haiz...ai chứ lão hai Lưu kia thấy tiền mà mắt sáng rực."

"Mà cũng không có gì đâu, nhà họ Úc ở tuốt bên kia lận, chúng ta đừng để ý tới là được, cũng đừng đế khách du lịch ghé qua đó là được."

"Đúng, đúng, đúng..."

...........

Úc Thanh mở mắt ra và nhẹ nhàng nói: "586 à nếu không có gì thì không cần phát sóng lại mấy cái này cho tôi xem đâu."

"Ký chủ ơi, có người nói xấu sau lưng cậu đó." - 586 hung dữ nói - "Cần tôi thả một con ma ra hù họ không?"

Úc Thanh đứng dậy nhìn thời gian: "Thả ma gì chứ, không phải cậu yếu nhất vào buổi trưa hay sao?"

586 hừ hừ: ".............hù chơi chơi cũng đủ sức làm."

"Dọa người cũng không giải quyết được gì đâu..." - Úc Thanh nói, cậu đi xuống hành lang, rửa sạch khế, bỗng nhiên cậu cứng đờ người. Mấy trái này....cậu đâu có hái.

Cây khế trong sân rất cao nên cậu chỉ hái được mấy trái ở dưới thấp mà thôi.

Đây là cây khế ngọt nhưng do không có người chăm sóc cộng thêm xung quanh có rất nhiều cỏ dại mọc cao chắn đi ánh sáng nên vị ngọt không đủ.

Nhưng trái khế trên tay Úc Thanh thì lại có vỏ xanh và hơi ngả vàng, cầm trong tay vẫn còn hơi ấm, có lẽ do được ánh nắng trực tiếp chiếu vào. Chỉ có những loại cây ở hướng Nam mới được thế này, hơn nữa trái khế vẫn còn nguyên vẹn không trầy xước gì thì chỉ có thể dùng tay hái chứ không dùng bất kì dụng cụ nào. Nhưng những trái như thế này thường sẽ ở trên nhưng cành cao và nhỏ, người bình thường không thể nào hái được.

Úc Thanh cắt bỏ hai đầu của trái khế rồi cắt thành từng miếng nhỏ hình ngôi sao năm cánh và cắn một miếng, rất mọng nước và ngọt, cái kiểu ngọt đủ ánh sáng mặt trời...

"Hồi nãy có người đến đây sao?" - Úc Thanh hỏi.

"Hình như có đoàn kiểm tra nào đó tới đây, mà sao vậy?" - 586 nói.

Úc Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không có gì hết."

Trong nhà không có người nào khác, nếu không phải do hồ ly hái về thì cũng là do Chương Thụ hái, nếu không cũng chẳng có ai tốt bụng để dành trái cây ngon cho cậu cả.

Cậu rửa mặt, thuận tiện soi gương thì phát hiện mặt nạ quỷ trên mặt đã biến mất.

"586, không phải cậu nói mặt nạ quỷ này sẽ kéo dài trong hai mươi bốn giờ sao?"

"Kỳ ghê...thứ nhất, có thể hôm nay nắng gắt nên làm cho mặt nạ quỷ tan ra!"

Úc Thanh ngủ trong nhà thì lấy đâu ra ánh nắng chứ, cậu cười cười rồi định vào nhà bếp nấu cơm trưa. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Tiêu Hiểu tình cờ xuống lầu, thấy vậy thì lập tức xung phong nhóm lửa giúp cậu.

Thế là trong nhà họ Úc chẳng mấy chốc đã ngập mùi khói của lửa và củi. Ai đứng ở bên ngoài tường cũng có thể nghe thấy tiếng ho khan của hai người vì bị khói hun.

Từ Mộ nghe thấy tiếng ho khan, rồi đưa mắt nhìn con chó trắng to đang canh trước cửa vào sân, gã không dám trực tiếp đi vào nên chỉ có thể lén ngồi bên ngoài và suy nghĩ làm sao để có thể chui vào bên trong.

Tường nhà họ Úc leo đầy những cây gai cao lớn, không leo vào được thì gã cho máy bay không người lái vào. Tuy nhiên trong lúc đang mày mò thì gã thấy có một bàn tay đang lén hái trái khế trên cây. Bàn tay kia như một nhánh cây khô héo, nó lặng lẽ vươn ra đến xem từng trái thật kĩ rồi mới chọn một trái ngon nhất hái xuống.

Trời đất ơi, cái đó chắc chắn không phải tay người!

Đến khi Từ Mộ phản ứng lại muốn lấy máy ra quay lại thì cánh tay khô héo đã biến mất.

Gã càng tin tưởng căn nhà này chắc chắn có vấn đề!

Nếu không thì tại sao Hiểu Hiểu không ở trong một nông gia nhạc đầy đủ tiện nghi và thức ăn ngon mà lại đến đây ở?

Mọi người trong ngành đều biết, lá gan của Tiêu Hiểu rất lớn, tầm nhìn cũng vậy, cô chỉ cần nhìn là biết đâu là tà môn, đâu là cách quay cuốn hút người xem, nếu không vì vậy thì Mộ Quang cũng không ký hợp đồng với cô. Giờ xem ra, hừ, người phụ nữ này nhất định đã phát hiện ra chuyện động trời và muốn tự mình livestream độc quyền đây mà!

Một chiếc máy bay không người lái bay vào bên trong như một con bướm đêm.

Nhưng tiếc thay, chưa kịp bay vào thì nó đã bị một làn khói cuốn lấy.

..........
Hồ khuyển(1): là một giống chó cảnh thuộc nhóm chó Spitz có nguồn gốc từ Nhật Bản và được gọi là chó Spitz Nhật nhưng mình để là hồ khuyển cho dễ nhớ nha.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play