Trên đường núi quanh co, một chiếc ô tô nhỏ đang chạy một cách chậm rãi xuyên qua những hàng cây xanh biếc. Khoảng tám giờ sáng, chiếc xe ô tô cũng chạy đến đường đất bằng phẳng, băng qua rừng cây và cánh đồng lúa. Từ xa, Úc Thanh đã nhìn thấy từng căn nhà nằm ở dưới chân núi. Tuy rằng vẫn còn sớm những trên cánh đồng đã có người đang làm việc.

Úc Thanh bấm còi xe và chào người ở gần nhất: "Bác gái, chào bác buổi sáng ạ!"

Bà lão đang khom lưng trên cánh đồng không thèm liếc mắt nhìn cậu dù chỉ là một cái.

Úc Thanh cũng không để ý. Quê nhà yên tĩnh, không khí trong lành khiến con người ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ, chỉ có âm thanh nhắc nhở không đúng lúc lại vang lên vào lúc này: "Ký chủ ơi, hồi nãy không phải người đâu mà là ma đó."

Úc Thanh: "......." không ấy mình đừng nói được không?

Âm thanh kia lại có chút tiếc nuối: "Ký chủ, ma ở chỗ này không dọa người chút nào hết, ở đây chẳng có ý nghĩa gì cả, không ấy chúng ta quay về thành phố đi."

"Về lại cái gì mà về lại, tôi đã từ chức rồi, nhà thuê cũng trả, nhà mới thì chưa có. Hơn nữa chúng ta cũng đã về đây rồi, cứ thử xem sao." - Úc Thanh cũng quên đi chuyện vừa rồi, tâm tình cậu rất thoải mái.

Thôn Linh Tuyển được bao quanh bởi núi và sông, phía trước núi là một con sông nhỏ, non xanh nước biếc hữu tình vô cùng. Trong ấn tượng của Úc Thanh thì nơi này đã miêu tả bức vẽ hình người "Tiểu Kiều lưu thủy nhân gia" trong bài thơ một cách vô cùng chân thực.

Dù cho cây cầu nơi đây hơi nhỏ, cũng hơi đơn sơ và cả tay vịn bảo vệ cũng không có.

"...."

Úc Thanh cố ý đi đường tắt đến ngã tư này nhưng khi xuống xe thì cậu thấy cây cầu này quả thật hơi nát. Sau khi kiểm tra bằng mắt thì cậu thấy có lẽ không sao, xe của cậu nhỏ mà, đi qua vẫn ổn.

Đi loanh quanh một vòng, cậu thấy nước sông vẫn rất trong, không chỉ nhìn thấy được cá bơi lội tung tắng bên dưới mà còn nhìn thấy cả những thực vật thủy sinh dưới đáy sông.

Chất lượng nước quá tuyệt vời, rất tốt!

Úc Thanh nhẹ nhàng thở ra.

Lần này cậu về quê là để tịnh dưỡng cơ thể. Tuần trước cậu đột nhiên ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói là do cậu thức khuya quá nhiều lại không nghỉ ngơi tốt làm cho các cơ quan chức năng trong cơ thể bị cạn kiệt. Phải nghỉ ngơi thật tốt nếu không sẽ bị đột tử bất ngờ và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Dưới lời cảnh báo về tình trạng tử vong từ bác sĩ và những lời dạy phải trân trọng mạng sống làm cho người ta rơi nước mắt của ba mẹ thì Úc Thanh quyết định từ chức, về quê làm một người nhàn rỗi.

Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, sống một mình trong thôn thì vẫn phải nên tìm một việc gì đó để làm cho qua thời gian.

Làm ruộng thì không được rồi, nhưng cậu đã nghe nói mấy năm nay thôn Linh Tuyền bắt đầu phát triển du lịch, cậu nhớ trong nhà có mấy gian nhà trống để không, hay là sửa lại rồi mở một khách sạn nông gia nhạc nho nhỏ? Có khách đến thì đón khách, không có khác thì tự mình tiêu khiển, nghĩ kĩ thì cũng ổn đó.

Nhưng hai ngày trước ba mẹ đã dặn cậu -------

"Nhà mình mấy năm nay chưa sửa, con về thì tới nhà ông hai Lưu mà ở, ông Hai cũng về quê dưỡng lão, có gì thì hai ông cháu làm bạn với nhau. Ba mẹ đã nói qua trước giúp con rồi!"

Úc Thanh: "........"

Làm bạn...ông Hai Lưu năm nay bảy mươi tuổi mà cậu chưa tới ba mươi đó chèn ơi.

Đây là bi ai của người đã bán mình cho tư bản sao....

Úc Thanh lắc đầu cho thanh tỉnh một chút, cậu quét sạch những suy nghĩ không vui trong đầu, chạy xe qua cầu rồi rẻ phải. Hai bên bờ sông đều là cây cối tươi tốt và cỏ dại xanh um, khi đến nơi thì cậu mới phát hiện ra "nhà cửa" trong trí nhớ của cậu đã bị cỏ hoang bao quanh mất rồi.

Giọng nói vang trong đầu Úc Thanh vẫn đang lẩm bẩm "quay về thành phố đi" đột nhiên dừng lại, nó hoang mang hỏi: "Ký chủ ơi, đây là nhà của cậu đó hả?"

Úc Thanh không muốn thừa nhận! Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Nhưng sau khi nghĩ lại, ba mẹ đã rời khỏi đây đi lập nghiệp từ sớm, ông bà nội lại mất sớm. Căn nhà hơn hai mươi năm không có người ở, cỏ quanh nhà không mọc cao mới là lạ đó!

Thôn Linh Tuyển hẻo lánh, mấy năm trước còn ở trong góc núi, tuy phía sau có núi, phía trước có sông, đối diện sông có ruộng nhưng trên những cánh đồng lại ngẫu nhiên có núi đá dựng lên làm cho sản xuất cơ hóa không thể phổ biến. Trồng trọt cũng chỉ thỏa mãn nhu cầu ấm no của mọi người, thế giới bên ngoài vẫn đang ngày ngày phát triển, người trẻ không ai muốn ngồi yên một chỗ mà chỉ muốn ra bên ngoài phát triển, người còn lại trong thôn phần lớn là những người già sức yếu. Sau khi được mở rộng vào hai năm trước thì nơi đây mới trở nên có sức sống hơn.

Úc Thanh nhìn cỏ dại mọc um tùm trong sân nhà mình, cậu thầm nghĩ, xem ra trước mắt phải ở trong nhà ông Hai Lưu hai ngày, sau đó dọn dẹp sửa sang phòng ốc rồi tính sau.

Cậu bất đắc dĩ lái xe về bên trái, nhìn thấy căn biệt thự nhỏ của ông Hai Lưu. Ông lão không có trong nhà nhưng lại gặp được con trai thứ hai của ông tên là Lưu Trụ, thấy có người nên đã rất ngạc nhiên: "Con là Tiểu Úc đúng không? Con về đây thật luôn...."

Cái gì gọi là về "thật" chứ...

Úc Thanh nghĩ đến việc sẽ ở lại nhà người ta nên cậu cũng tán gẫu vài câu.

"Còn không phải sao, thôn chúng ta có nước từ trên núi chảy xuống, cảnh vật rất đẹp, mấy năm nay còn mở thêm đường, huyện cũng đang nỗ lực xóa đói giảm nghèo cho người dân, du khách đến tham qua cũng nhiều...Gì chứ, con cũng muốn mở nông gia nhạc sao?" - chú Hai Lưu đang vui vẻ nói về sự phát triển trong thôn nhưng khi nghe đến chuyện cậu muốn mở khách sạn thì sắc mặt cũng thay đổi.

"Haizz chú nói con nghe, chuyện này không dễ làm đâu! Nhà cũ của con là nhà ngói quá đơn sơ, giờ nhà trong thôn mình đa phần là biệt thự nhỏ. Du khách đến thôn mình du lịch da số là người thành phố, họ không quen sống trong nhà ngói bình thường đâu. Không phải sức khỏe của con không tốt sao, thôi đừng cố giày vò bản thân mình nữa, cứ ở lại nhà chú đi."

Úc Thanh nói: "Không phải trong nhà con có một tòa nhà cũ sao? Ông nội con để lại căn nhà đó, con nhớ căn nhà đó rất cổ, kiến trúc lại đặc biệt, nếu chịu khó quét dọn rồi bố trí thêm một ít cơ sở vật chất rồi mở một khách sạn chắc không thành vấn đề đâu ạ."

"Chuyện này..." - tròng mắt chú hai Lưu đảo quanh, thở dài rồi nói - "Thôi, con cứ làm theo ý mình là được!"

Úc Thanh mượn một số công cụ, chuẩn bị hôm nay sẽ khởi công, ít nhất cậu phải đi xem có thể dọn được một chỗ ở cho mình cái đã.

Chờ cậu đi rồi, thím hai Lưu bận việc trong phòng cũng xong và đi ra, thím sẵng giọng: "Lão Lưu, sao vừa rồi ông không khuyên thằng bé vậy? Nhà của nhà họ Úc bị ma ám từ lâu rồi sao có thể mở khách sạn được chứ?"

Chú hai Lưu trợn mắt nói: "Bà thì biết cái gì? Để cho nó mở không được mới tốt, nó mà thành công chẳng phải sẽ cướp khách của chúng ta sao? Hơn nữa, phải để nó bị dọa thì sớm muộn gì nó cũng sẽ đến nhà chúng ta ở, nó mang ơn rồi sẽ lì xì thêm cho chúng ta! Rồi ngày thường ăn uống này nọ, thể nào cũng không thiếu phần chúng ta."

"Ông còn thiếu chút lợi ích này hay sao? "- thím hai Lưu nói - "Ông nói xem ông có mất mặt hay không, năm nào anh Úc về tảo mộ không cho nhà mình mấy thứ tốt? Giờ thì ông hay rồi, lại đi lừa gạt con cháu nhà người ta, để cho ba biết ba đánh ông mấy cái bạt tai còn đỡ, nếu để ông cụ Úc bên dưới linh thiên biết thì ông...ông cứ ngồi đó mà chờ người ta xử đẹp ông đi!"

Từ trước đến giờ chú hai Lưu ở trong thôn đã quen chiếm lợi từ người khác nên cũng không thấy gì, hơn nữa, chiếm lợi một chút chứ có làm gì đâu, cũng không phải chuyện phạm pháp gì. Nhưng khi nói đến âm phủ rồi nghĩ đến căn nhà đầy âm khí của nhà họ Úc sát bên thì đột nhiên chú thấy sau lưng hơi lạnh, mặt chú xám xịt trở về phòng.

Tuy Úc Thanh đã đi rồi nhưng cậu vẫn nghe được mọi chuyện một cách rất rõ ràng.

Hệ thống địa ngục trên người cậu rất nhiều chuyện, nó phát sóng toàn bộ cuộc nói chuyện của vợ chồng chú hai Lưu cho cậu nghe.

Cậu bị ràng buộc với hệ thống này từ khi bị đột tử. May mắn là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết được mười tám vụ án oan thì cậu cũng có thể tỉnh lại, không đi đời nhà ma.

"...Thật ra thì hệ thống địa ngục của chúng tôi có vài mô hình, không chỉ có phá án mà còn có mô mình buôn bán kinh danh. Tôi chỉ chọn mô hình có lợi nhất cho ký chủ thôi!" - hệ thống địa ngục 586 lải nhãi mãi không thôi - "Tôi nghĩ rồi, bởi vì ký chủ quá liều mạng cho sự nghiệp nên mới đột tử nên tôi không chọn mô hình kinh doanh này cho ký chủ đâu. Tật xấu duy nhất của ký chủ là sợ ma, cho nên tôi mới để cho cậu đi giải oan cho ma quỷ."

Úc Thanh không nhịn được mà vạch trần nó: "Thôi đi, là vì thấy tôi có thể nhìn thấy ma quỷ nên mới kéo tôi đi đến mấy phó bản linh dị để làm nhiệm vụ thì có."

586: "Nhưng lúc trước ký chủ sợ ma là thật mà!"

Úc Thanh: "......"

586 an ủi cậu: "Mà cậu thấy không, giờ cậu đâu có sợ ma quỷ nữa đâu đã vậy còn có thể chào ma quỷ rất tự nhiên nữa đó."

".........." Úc Thanh chẳng muốn chào ma quỷ một chút nào nhé!

Cậu vung dao lên hai ba lần, xuyên qua đám cỏ cao đến đầu người, trước hết kiểm tra căn nhà ba gian với mái ngói khang trang. Bên trong đầy bụi bẩn, còn có dấu vết bị mưa dột. Trừ giường thì bên trong cũng chỉ có vài băng ghế, quả thật hơi đơn sơ. Nếu muốn dọn dẹp sạch sẽ rồi đón khách vào ở thì đây chính xác là một dự án lớn.

Cậu cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa nhìn xem căn nhà cũ dựa vào bên núi.

Trong trí nhớ của cậu thì căn nhà này từ trước đến nay không có ai ở. Vì tránh cho trẻ con đi lạc, người lớn còn dùng ổ khóa thật to để khóa lại.

Úc Thanh nhớ tới thím hai Lưu lúc nãy có nói nơi này bị ma ám nên cậu cũng quan sát từ xa một cách rất thật trọng. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Dù hiện tại là mùa hè, nhưng trước nhà có một cây long não xanh tươi bao phủ cả căn nhà nên không khí nơi đây vô cùng mát mẻ.

"Ký chủ thân yêu, cái này không phải mát mẻ gì đâu, cái này gọi là âm khí dày đặc!"

"Cũng thú vị đấy." - Úc Thanh nói xong, bỗng nhiên trước mắt hoa lên, sau lưng cây to kia hình như có một bóng màu trắng chợt lóe qua thì phải.

Cái gì thế?

Úc Thanh nhanh chóng tiến lên hai bước, cậu phát hiện cái bóng trắng vụt một cái rồi nhảy đi, nó nhảy lên mái hiên và quay đầu nhìn cậu.

Một con hồ ly trắng.

Một cơn gió thổi qua, lá cây long não thoáng rụng xuống đất, con hồ ly xoay nhẹ người rồi biến mất sau tòa nhà.

Một hồi lâu Úc Thanh vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cậu biết không khí và môi trường nơi này rất tốt nhưng không nghĩ đến nơi này vậy mà có hồ ly lui tới. Con hồ ly kia dáng vẻ tao nhã, toàn thân màu trắng mềm mại, cơ thể to lớn như một con golden, thật sự rất hiếm thấy. Nhất là cái đuôi lông xù kia...

586: "Ký chủ à tôi không ngờ là cậu lại thèm muốn cái đuôi của người ta luôn đó!"

"......." một lần nữa cậu im đi được không?

Úc Thanh không lên tiếng, cậu đứng dưới gốc cây long não nhìn căn nhà cũ ba tầng không phát hiện nơi này có bóng dáng ma quỷ nào cả.

Ngôi nhà này mang phong cách kiến trúc cổ xưa, sảnh trước hành lang làm bằng gỗ, mỗi cây cột đều được chạm khắc tinh xảo, mái nhà theo lối mái cong ở mỗi góc, song cửa sổ bằng gỗ được chạm khắc hoa văn rỗng. Có điều căn nhà hơi cũ và đơn sơ, tấm biển trên cửa đã loang lỗ không thấy rõ chữ viết, còn bị nghiêng sang một bên. Nhìn xuyên qua cửa sổ, bên trong bóng tối tối đen như mực đó giống như có một bóng người hiện lên.

Cậu ngẩng đầu lên lần nữa, trên một cây trúc trước cửa còn treo một miếng vải rách, nhìn như một lá cờ. Nếu trong một bầu không khí im ắng thì nhìn thấy lá cờ này chẳng khác nào lá cờ chiêu hồn, đúng là nhìn giống như có chuyện bị ma ám vậy.

Nhưng bây giờ Úc Thanh không còn sợ ma nữa, cậu đi lên cầm lấy ổ khóa, khá nặng. Dù đã bị rỉ sét nhưng chưa hư, cậu lấy điện thoại gọi cho ba mẹ hỏi xem chìa khóa ở đâu.

586 ở một bên khen ngợi không dừng: "Eo ơi ngó mà xem, ổ khóa này, lá cờ này, cột đỏ tróc sơn này...Ký chủ thân yêu ơi, tôi thấy cậu đừng mở khách sạn làm gì, mở luôn một nhà ma cho bớt việc."

Úc Thanh vừa mở khóa, cậu im lặng một lúc rồi nói: "586 à, không phải tôi đã làm xong nhiệm vụ rồi sao, vậy sao cậu còn đi theo tôi vậy?"

"Bởi vì ký chủ chưa dùng bất cứ đạo cụ nào hết! Cấp trên nói là chưa từng có một ai không dùng đạo cụ nào mà có thể qua cửa nên đã nghi tôi làm giả. Vì vậy cấp trên ra lệnh cho tôi phải thanh lý hết hàng tồn kho mới có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ." - 586 lẩm bẩm nói.

"Thật chứ?" - Úc Thanh nghi ngờ.

Giờ lá gan của cậu lớn rồi, cậu sẽ không sợ ma nữa. Nhưng đồ ở địa ngục mà mang đến nhân gian có thể làm được gì nhỉ?

"Được chứ, tin tôi!" - 586 lại xúi - "Ký chủ, cậu nghe tôi mở nhà ma đi!"

"....." Úc Thanh không để ý tới nó, cậu mở cửa, dây xích rơi xuống đất, âm thanh vang lên rất chói tai.

Tình hình trong nhà còn tệ hơn so với tưởng tượng của cậu, bụi đóng rất dày, bên trên có mạng nhện y như động bàn tơ trong phim, thỉnh thoảng còn có cả xác nhện. An ủi duy nhất trong căn nhà này là đồ vật trong nhà không bị hư.

Úc Thanh nhìn một lúc, tầng trệt có phòng khách, ba tầng lầu có phòng ngủ, bên trong bố trí vật dụng cũng đầy đủ, giường gỗ chạm khắc, bàn ghế đầy đủ, thậm chí cón có cả ấm trà hoàn chỉnh.

Cậu có cảm giác, chỉ cần quét dọn sạch bụi là có thể vào ở ngay và luôn.

Nghĩ là làm, cậu đội nón rơm và đeo khẩu trang, giơ cây trúc lên quét mạng nhện trước, mới đưa qua vài vòng thì cậu dừng lại và hỏi: "586, cậu có thấy hình như ngôi nhà mới chuyển động không?"

Cậu thấy hình như ngôi nhà run lên một cái thì phải.

"Không có đâu. Ký chủ ơi cậu tự dọa chính mình là được rồi, không cần dọa hệ thống đâu!"

Úc Thanh đứng im một chỗ, xác định không có chuyện gì nên tiếp tục quét mạng nhện. Cậu tính dọn sạch một căn phòng để mình ở trước nên cậu dọn sạch mạng nhện rất nhanh, sau đó cậu bắt đầu quét tro bụi.

Cây chổi vừa quét qua sàn nhà, bụi bẩn được quét sạch và lộ ra sàn nhà có vân gỗ rất đẹp. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Đúng lúc này, cậu cảm nhận được rõ ràng ngôi nhà run lên!

"586, vừa rồi..." - Úc Thanh do dự ngừng việc quét bụi lại và không nhịn được nên hỏi - "Vừa rồi ngôi nhà run lên đúng không?"

586 cũng phát hiện: "Hình như có, vậy ngôi nhà này bị ma ám thật sao? Nhưng tôi không phát hiện ra ma mà!"

Úc Thanh không xác định, cậu cũng không nhìn thấy bóng ma nào nên thử quét lại một lần nữa.

Ngôi nhà không run lên nữa.

Vừa nãy là ảo giác sao?

Úc Thanh tiếp tục dọn dẹp, không lâu sau căn phòng đã được dọn sạch. Chỉ có điều bụi mịn quá nhiều, chổi không quét sạch nên cậu chạy ra xe lấy máy hút bụi và khởi động.

Robot nhỏ, di chuyển nhanh chóng và linh hoạt. Úc Thanh lau bàn ghế và ngồi xuống nghỉ.

Mặc dù đã được hệ thống cứu mạng sống trở về nhưng thể chất của cậu vẫn còn rất kém chưa bình phục lại được. Sáng sớm lái xe suốt ba tiếng rồi còn dọn dẹp nhà cửa nên bây giờ cậu rất mệt.

Vừa ngồi xuống, cậu lại có cảm giác căn nhà lại run lên nhưng lần này rung lắc rất mạnh, mấy chiếc ly trên bàn cũng phát ra tiếng va chạm.

Một giọng nói già nua vang lên: "Ai đó...đừng cù lão nữa, lão nhột lắm!"

Úc Thanh: “!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play