Úc Thanh nhìn quanh bốn phía, nhìn cả ngoài cửa sổ, không thấy ai cả, cậu liền hỏi thử: "Ông là ai?"
"Người trẻ, trước hết cậu lấy con gián to kia đi được không, đừng để nó chạy tới chạy lui cù lão nữa." - giọng của ông lão có chút hờn giận.
Con gián?
Úc Thanh nhìn xung quanh một lần nữa, chỉ thấy có con robot hút bụi của cậu đang di chuyển mà thôi.
Cậu ấn điều khiển từ xa để tạm dừng nó lại rồi nói: "Đây có phải là con gián mà ông nói không?"
Ông lão bình tĩnh lại: "Ừ, nó đó!"
Úc Thanh dở khóc dở cười giải thích: "Nó không phải con gián đâu, nó là robot quét nhà dùng để hút bụi thôi."
Sau đó cậu lại hỏi: "Vậy giờ ông có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ? Ông là ai và ông ở đâu?"
Cậu vừa hỏi xong thì ở cửa xuất hiện một người. Người này mặc một thân áo dài màu xanh, tay áo rộng, búi tóc cao, à là kiểu ăn mặc giống như người xưa, trong ngực ôm bàn tính, dựa vào cửa và nhìn cậu với vẻ mặt thờ ơ.
Trong lòng Úc Thanh khẽ bộp một tiếng, cậu lặng lẽ hỏi trong đầu: "586 đây là người hay ma vậy?"
586 thản nhiên nói: "Có khác gì nhau đâu, tôi thấy cậu nói chuyện với ma rất vui vẻ mà."
Úc Thanh: "........" một lần nữa cậu im đi!
Lúc này giọng nói già nua lại vang lên: "Lão chính là căn nhà mà cậu đang ở."
Úc Thanh không kịp phản ứng nào: "Nhà? Ý của ông là...."
"Ha ha ha, cậu có thể xem lão là tinh linh của căn nhà, mặc dù như vậy cũng không chính xác lắm'" - ông lão cười ha hả rồi nói - "Thật ra lão chính là lão, lão và cậu cũng giống nhau, là một sinh mệnh trong một thế giới khác. Tại thế giới đó, tất cả ngôi nhà đều có sinh mệnh của chính mình."
Úc Thanh cảm giác như bản thân vừa nghe một câu chuyện gì đó rất hoang đường: "Ngôi nhà có sinh mệnh...."
Nhà cũ tiếp tục nói: "Đúng vậy! Ở thế giới của lão, mỗi cây sẽ có một đóa hoa tên là "nhà", sẽ kết thành một quả gọi là "nhà" và cuối cùng sẽ thu hoạch được một hạt giống. Sau khi hạt giống được thu hoạch và chăm sóc thì sẽ nảy mầm và trở thành một ngôi nhà. Cách chăm sóc tưới nước khác nhau sẽ cho ra những ngôi nhà khác nhau. Lão có một anh trai, căn nhà của anh ấy là căn nhà cây cao nhất thế giới. Lão cũng có một em gái, nhưng em ấy nhỏ như một bông hoa nhài vì người chăm sóc em ấy là một người tí hon."
"Nhưng em ấy rất hạnh phúc, người tí hon rất bảo vệ em ấy, dành cho em ấy tất cả sự nhiệt tình của mình. Em ấy cũng rất may mắn, ở thế giới của lão những người tí hon sống rất lâu nên họ sẽ ở trong nhà cũng rất lâu. Phải biết rằng, nếu một căn nhà không ai ở sẽ già đi rất nhanh! Cho nên chúng tôi không ngừng tìm kiếm khách thuê nhà để duy trì sự sống. Nhưng ở thế giới của cậu muốn tìm được một người khách thích hợp quả thật không dễ chút nào khụ khụ khụ....."
Nhà cũ nói xong thì ho khan dữ dội. Âm thanh kia rất chấn động, Úc Thanh sợ là ông lão ho xong thì cậu cũng tan tành!
Nghe nhà cũ kể lại thì cậu cũng hiểu sơ sơ. Ngày xưa không biết vì lý do gì mà hạt giống của nhà cũ lại rơi xuống thế giới này vừa vặn được tổ tiên của nhà họ Úc nhặt được. Vì thế nhà họ Úc trong một đêm đã có một căn nhà to làm cho mọi người khiếp sợ, bí mật này có lẽ chỉ có vị tổ tiên nhặt được hạt giống mới biết. Nhưng chuyện gieo một hạt giống rồi trồng ra một căn nhà là một chuyện không thể tưởng tượng được nên tổ tiên đã giữ kín như bưng không nói với thế hệ sau...
Nhà cũ ho khan xong lại cẩn thận hỏi: "Cậu có muốn dọn vào đây ở không?"
Úc Thanh lại nhìn người đàn ông mặc áo xanh đang đứng ở cửa: "Đây cũng là khách thuê nhà sao?"
Nhà cũ giải thích: "Không phải, đó là người của thế giới của cậu. Chúng tôi tự nhận là họ hàng xa với nhau, là cái kiểu bà con không kết được quả "nhà" ấy mà."
Người mặc áo xanh: ".........."
Họ hàng xa không kết quả "nhà"...?
Úc Thanh cân nhắc một chút rồi hỏi: "Ông ấy cũng là cây sao?"
Nhà cũ vui vẻ nói: "Đúng rồi, ổng là hàng xóm của lão đây!"
Úc Thanh: "......."
Hàng xóm....là cây long não trước cửa sao? Tức là cây thành tinh sao?
Nhà cũ nóng lòng hỏi lại: "Cậu thật sự không muốn ở lại đây sao? Nếu cậu có yêu cầu gì cũng có thể nói với lão!" Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Úc Thanh mỉm cười: "Ở chứ, đây là nhà của tôi mà..."
Nhà cũ lập tức cười một tiếng chấn động trời đất: "Ha ha ha tốt quá rồi!"
Úc Thanh nhìn đám bụi ngoài cửa rơi xuống, cậu nói: "Nhưng ông phải ráng nhịn nhột một chút nhé, tôi phải làm sạch hết bụi trên người ông đó."
"Không cần lo đâu!" - nhà cũ nói - "Lão hắt hơi một cái có thể thổi bay tất cả bụi trong nhà ra ngoài! Cậu ra ngoài một chút, trốn sau cây long não, chờ lão hắt hơi xong thì hãy vào."
"??" Dù không hiểu cho lắm nhưng Úc Thanh vẫn làm theo.
586 châm chọc: "Ký chủ à, cậu xác định sống trong ngôi nhà ma này hả?"
Úc Thanh từ sau cây long não thò đầu ra, cậu vừa muốn nhìn thử nhà cũ muốn hắt hơi ra sao, vừa sửa lại lời của hệ thống: "Không phải nhà ma, nhiều lắm chỉ là nhà yêu quái thôi."
Ngay sau đó cậu cảm thấy có một cơn gió kỳ lạ thổi ngay sau lưng của mình.
586 âm thầm nhắc nhở: "Ký chủ, thụ yêu đứng sau lưng cậu kìa."
"Ừ!" - Úc Thanh không để ý tới.
Cơn gió kì lạ kia thổi vào trong nhà, không lâu sau một tiếng hắt hơi chấn động vang lên, cửa sổ nhà cũ bị gió mạnh đẩy ra, bụi bặm cũng bay theo đó ra ngoài. Bụi bay khắp trời, nhưng không bay đi xa mà giống như được điều khiển, tất cả đều rơi xuống gốc cây long não.
Úc Thanh quay đầu lại theo bản năng, cậu thấy bàn tay của Chương Thụ tinh nhanh chóng buông xuống.
"Bón phân, không nên lãng phí!" - sắc mặt của thụ tinh áo xanh không chút đổi.
Úc Thanh: "......." tự mình bón phân cho mình luôn, cây long não này cũng dữ đấy!
"Xong rồi, cậu vào xem thử có hài lòng không?" - nhà cũ cười ha hả gọi cậu vào.
Úc Thanh từ phía sau cây long não đi ra, phát hiện nhà cũ quả nhiên đã sáng bừng lên. Giữa những lá cây cũng có tia sáng chiếu lên căn nhà cổ kính, thoạt nhìn giống như đã tăng thêm hiệu ứng lấp lánh.
Đẩy cửa ra, tất cả đồ vật trong nhà không có hạt bụi nào cứ như đồ mới tinh vậy!
"Như vầy được không?" - nhà cũ cẩn thận hỏi, nhìn thấy Úc Thanh ngẩn người lão lại hỏi tiếp - "Nếu thấy không thích hợp thì cứ nói, lão sẽ sửa lại cho cậu."
Úc Thanh suy nghĩ một lát: "Trong nhà thiếu phòng tắm, nhà vệ sinh, lão có để ý tôi sửa sang trên người của lão không?"
"Không cần! Lão có thể tự mình sửa được!" - nhà cũ lập tức nói.
Úc Thanh vẫn đang tò mò thì căn nhà bỗng run lên, phát ra âm thanh xèo xèo, tiếng va chạm thùng thùng, còn có tiếng xương cốt co giãn ra.
Ngay sau đó những tấm ván gỗ nhanh chóng hạ xuống, dùng tốc độ cực nhanh làm ra một phòng tắm. Trung tâm trần nhà "phốc" một tiếng, vươn ra một nụ hoa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nụ hoa đang tỏa sáng. Bốn phía thì lục tục thổi bong bóng, mấy nụ hoa nhỏ xuất hiện rất nhiều. Đầu giường mọc ra một cây mới, nảy mầm và nở thành đèn.
Úc Thanh sợ ngây người.
"Sao làm được như thế vậy?"
"Đèn là ánh sáng mặt trời vào ban ngày được lưu trữ lại, nước được lấy từ dưới đất. Nhà chúng ta có hệ thống lọc nước riêng, có thể trực tiếp uống, yên tâm nhé!" - nhà cũ nói xong chủ động vươn tới cây mây cũng là vòi nước ở bồn rửa tay, rót đầy một ly nước trên bàn.
Úc Thanh uống một ngụm, đúng là rất ngọt! Mùi vị này rất khác những loại nước mà cậu đã từng uống qua. Cho dù là nước từ suối trong thôn chảy ra cũng không có cảm giác uống vào là mát cả tim phổi như thế này.
"Cậu thấy sao?" - nhà cũ nín thở nhìn cậu uống nước, lão nhỏ giọng hỏi giống như sợ cậu không thích.
"Uống ngon lắm!" - Úc Thanh nhịn xuống xúc động muốn uống thêm ly nữa, cậu nói - "Nếu tôi đón thêm người vào ở rồi thu phí của họ thì lão có để ý không?"
Tuy rằng đây là nhà của mình nhưng cậu cảm thấy nếu mở khách sạn thì vẫn nên hỏi ý kiến của nhà cũ một chút sẽ tốt hơn
"Hừm..." - nhà cũ rơi vào im lặng suy nghĩ.
"Nếu lão không thích cũng không sao đâu." - Úc Thanh thoải mái nói, vốn cậu về quê là để tĩnh dưỡng cơ thể, cũng không nhất quyết phải làm như vậy mới được.
"Không, vấn đề không phải như vậy. Mà là..." - nhà cũ buồn rầu nói - "chỉ sợ là không ai chịu vào ở, trước đây không phải lão không từng chào đón khách qua đường nhưng mà...họ vừa tới gần đã bị dọa bỏ chạy đi mất!"
Úc Thanh nhớ lại dáng vẻ quỷ quái lúc trước của nhà cũ, dáng vẻ đó dọa người ta chạy mất dép cũng không có gì lạ cho lắm, cậu liền an ủi: "Giờ lão rất sạch sẽ và xinh đẹp, bây giờ người ta thích sống trong căn nhà như thế này lắm..."
"Haizzz cậu không hiểu đâu..." - nhà cũ vẫn không tin tưởng cho lắm.
"Không sao hết, chúng ta cứ từ từ." - Úc Thanh nói.
Nhà cũ cũng quên hết những chuyện không vui trong quá khứ, lão vui vẻ nói: "Vậy là cậu không bỏ đi đúng không?"
Úc Thanh nghĩ lại thân thể của chính mình, trong thời gian ngắn không thể khỏe hơn chút nào, cậu nói: "Tất nhiên rồi!"
Nhà cũ lại cười ha ha thật lớn!
Úc Thanh quyết định lái xe lại đây, cậu tính đêm nay sẽ ở lại nhà cũ.
Trước cửa nhà họ Lưu, thím hai Lưu đang tán gẫu với một ông lão, thấy cậu thím liền nhiệt tình nói: "Tiểu Úc đã về rồi sao, phòng của con thím dọn dẹp xong rồi, đêm nay con muốn ăn gì để thím nấu cho?" Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Úc Thanh nói: "Dạ không cần đâu thím, con quét dọn nhà cũ cũng xong rồi nên đêm nay con về đó ở luôn ạ!"
Thím hai Lưu giật mình: "Con muốn vào đó ở thật sao?"
Ông lão cũng thử nói: "Con không gặp chuyện gì lạ sao?"
Thím hai Lưu giới thiệu: "Đây là bác Lý sống trên cầu, không biết con còn nhớ không, lúc trước nhà con làm nhà bếp là do bác Lý làm đó!"
Úc Thanh cũng nhớ ra, đây cũng là hàng xóm của cậu, ở cạnh nhà cũ ngay trên thượng du sông. Chỉ là bên nhà cũ đã quá hoang tàn, hơn nữa còn dựng hai bức tường cao ngăn cách như để ngăn thứ gì đó chui qua, thử hỏi vậy thì sao nhìn thấy người được chứ?
Úc Thanh gật đầu chào rồi hỏi: "Có chuyện gì lạ sao ạ?"
"Không có gì, chỉ là ở đó hình như có cái gì đó kỳ lạ thường xuất hiện..." - bác Lý do dự không nói tiếp.
Thím hai Lưu thì ngược lại nói lớn: "Thì là chuyện ngôi nhà đó bị ma ám! Tiểu Úc à, từ nhỏ con đã ở ngoài nên không biết, trong ngôi nhà đó có một người phụ nữ tóc tai bù xù hay đứng trước cửa vẫy tay, nhưng khi tụi thím tới gần thì không thấy gì hết. Con nói xem có tà môn không chứ? Con về đây là để tĩnh dưỡng thân thể, con nhớ cẩn thận đừng để trúng tà khí. Không ấy con cứ đến nhà thím ở đi con, nhà thím cái gì cũng có hết!"
Úc Thanh cảm ơn ý tốt của thím, cậu đưa một ít quà mà bản thân đã chuẩn bị cho họ rồi thuận tiện hỏi: "Thím ơi, thím biết chỗ nào có thể mua gà con vịt con và hạt giống này nọ không ạ?"
Tuy rằng cậu không có năng lực làm ruộng nhưng trong sân trồng chút rau, nuôi chút gà và vịt thì vẫn ổn, coi như để giết thời gian.
Thím hai Lưu lập tức nói: "Mua cái gì mà mua, nhà thím có đầy đủ, con cần gì cứ lấy!"
Thế là Úc Thanh không hiểu tại sao lại bị nhét một đống rau dưa và trái cây, còn thêm một mớ thịt khô vào tay. Về phần gà con và vịt con thì thím hai Lưu nói vài ngày nữa trong nhà sẽ có vài lứa nở con, đến lúc đó sẽ đưa cho cậu vài con.
Úc Thanh lái xe trở về nhà cũ, đem hết đồ đặt lên bàn, cậu ngồi xuống nghỉ một lát rồi chợt nhớ đến chuyện nấu cơm cũng không dễ dàng gì cho lắm. Nhà cũ không có bếp, cậu thì không có nồi, niêu, xoong chảo hay bất cứ dụng cụ nấu ăn gì. Cho nên dù giờ có nguyên liệu trong tay thì cũng vô dụng, có lẽ tối nay phải ăn mì gói rồi.
Cậu đang tính ra ngoài đi mượn ấm nấu nước nóng, dưới ánh hoàng hôn cậu nhìn thấy ai đó đang trốn trước cổng.
"Ai đó?" - Úc Thanh vừa đi tới thì phát hiện ra là người quen.
Người này dường như đang do dự, khi nghe thấy giọng của cậu thì sợ tới mức suýt nữa té ngã nhưng khi nhìn thấy rõ có người đi tới thì người này nhanh chóng vỗ vỗ ngực để nhuận hơi rồi nói: "Là Tiểu Úc sao, làm chú sợ muốn chết!"
"Chú hai có chuyện gì sao chú?" - Úc Thanh buồn bực hỏi.
"Thì là...thím của con nói sợ con về không có dụng cụ nấu nướng nên thím nấu một ít thức ăn rồi bảo chú đưa qua cho con!" - chú hai Lưu đưa rổ trúc qua rồi chạy nhanh đi, vừa chạy vừa nói - "Sẵn còn nóng con tranh thủ ăn ngay đi nhé, chú về trước!"
Úc Thanh chưa kịp nói cảm ơn thì người đã bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.
Chú hai Lưu bước nhanh về nha, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Bác Úc ơi bác Úc, ban ngày con nói chỉ nói hồ đồ thôi, giờ con mang thức ăn qua cháu trai của bác rồi, bác đừng trách rồi theo con về nhà bác nhé..."
Úc Thanh đem thức ăn vào nhà và cất gói mì đi, cậu nghĩ thầm, xem ra ngày mai ít nhất phải dọn dẹp nhà bếp mới được, không thể ngày nào cũng ăn ké cơm nhà người ta được.
Vốn dĩ cậu muốn gọi người đàn ông mặc đồ xanh ăn cùng nhưng nhìn mãi chẳng thấy bóng dáng đâu nên đành hỏi nhà cũ: "Lão có muốn ăn cùng không?"
Nếu căn nhà là một sinh mệnh như ông lão đã nói thì chắc phải ăn cơm chứ?
"Ha ha ha ngôi nhà như lão chỉ cần ánh nắng mặt trời, đất và nước là đủ rồi!" - nhà cũ đắc ý - "Tất nhiên thỉnh thoảng lão cũng cần hít một chút khỏi lửa!"
Nói rồi lão hít một hơi, một hơi này hít thật sâu rồi lão bình luận: "Thơm quá! Đồ ăn nhà này nấu thơm mùi khói và lửa quá!"
Úc Thanh mỉm cười và bắt đầu ăn. Tay nghề của thím hai Lưu thật sự rất tốt, đồ ăn nấu bằng bếp củi nên có hương vị như lời nhà cũ đã nói, đúng là có hương vị đặc biệt. Mùi thơm của thức ăn hòa cùng mùi của bếp củi, hương vị này làm cho người ta cảm thấy ngày tháng cứ như những đám mây đang bay từ từ, rất chậm rãi và dễ chịu.
Khi cậu ăn xong thì ngoài trời cũng đã tối đen, phòng khách của lầu một có vài ánh đèn nhỏ được bật lên, chiếu sáng mọi nơi làm cho khung cảnh dần trở nên ấm áp hơn. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Úc Thanh sắp xếp đồ đạc xong, lấy chiếc gối trong xe vào trong nhà và đặt lên đầu giường. Còn chiếc giường không biết từ khi nào mà nhà cũ đã thêm chiếu vào, còn tỏ vẻ nếu Úc Thanh muốn nằm êm hơn cũng không thành vấn đề.
Úc Thanh đang muốn đi tắm, đột nhiên phía sau có người nói: "Người còn lại trên người cậu là ai vậy?"
Cậu quay đầu lại thì phát hiện ra là Chương Thụ.
Ai ở trên người cậu chứ? .....Ý là hệ thống sao?
"Một người bạn!" - Úc Thanh nói.
586 kinh ngạc: "Ký chủ ơi, người này có thể phát hiện ra tôi sao?"
"Là bạn thật chứ?" - Chương Thụ nghi ngờ - "Nếu cần trừ tà hay gì thì cứ nói với tôi. Đạo hạnh của tôi cao không sợ mấy tiểu quỷ này đâu!"
586: "...."
Úc Thanh vào nhà tắm, phát hiện trong đây có hoa văn gỗ màu trắng, có bồn rửa tay, có vòi sen, có gương, đầy đủ tiện nghi. Có nước nóng lạnh, nước nóng rất ấm giống như được ánh mặt trời chiếu cả ngày.
Vừa mới cởi áo ra, cậu chần chừ hỏi: "Nhà cũ ơi?"
"Hả? Sao thế?"
"Lúc mà tôi tắm thì lão có...."
"Ha ha ha...." - nhà cũ liền hiểu rồi lại cười ha hả - " Yên tâm đi, cảm quan của lão và cậu không giống nhau. Thế giới của cậu trong mắt của lão chỉ là một ánh sáng. Tất nhiên, cho dù là ánh sáng thì lão cũng không nhìn lén đâu."
Úc Thanh yên tâm, ấn công tắc vòi sen và bắt đầu tắm, mà cậu còn hơi ngại: "Vậy lão có thể nói chuyện nhỏ một chút không?"
Cậu rất lo, hôm nay nhà cũ đã hắt hơi một cái rất lớn, còn động một chút là cười to ha hả, hàng xóm hai bên mà nghe được chắc sẽ bị doạ không ít...
Nhà của cười ha hả nói: "Họ không nghe thấy đâu. Cậu là người thứ hai có thể nghe thấy lão nói chuyện!"
"Người thứ nhất là tổ tiên của tôi sao?"
"Uhm, đúng vậy."
Cuối cùng Úc Thanh cũng hoàn toàn yên tâm.
Hôm nay cậu đã bôn ba trở về đây nên cũng quá mệt, tắm xong cậu lập tức lên giường và lăn ra ngủ.
Ban đêm ở quê cũng không yên tĩnh cho lắm, có tiếng ếch kêu ở bờ sông vọng tới, ngoài cửa sổ có tiếng dế kêu râm ran. Nhưng Úc Thanh không thấy ồn ào chút nào cả, cậu còn cảm thấy những âm thành này giống như khúc hát ru con, làm cho cậu chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Bóng đèn nhỏ trong phòng cũng dần tối lại, cuối cùng tắt đi.
Trong bóng tối, Chương Thụ mặc áo xanh xuất hiện trong phòng ngủ, nhìn thấy người đã ngủ say, ông hững hờ nói: "Cơ thể cậu ấy không tốt cho lắm, ở lại đây không được bao lâu đâu."
"Suỵt..." - nhà cũ im lặng vươn một cành cây, đắp lại chiếc mền rơi xuống cạnh bên Úc Thanh, lão nhìn ánh sáng yếu ớt mỏng manh trên người cậu rồi nhỏ giọng nói: "Sẽ tốt lên thôi."
___Editor: nhà cũ dịu dàng như một người ba già lo cho con trai vậy…..