Sáng sớm, Úc Thanh đã bị 586 đánh thức: "Ký chủ, đến giờ dậy ăn sáng rồi!"

Úc Thanh nhìn thời gian, thấy mới bảy giờ, cậu không nói nên lời: "Tôi từ chức rồi mà 586, không cần dậy sớm như vầy đâu."

"Ký chủ, không ăn sáng trong thời gian dài cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến đột tử đó!" - 586 nghiêm giọng đe dọa.

Úc Thanh không còn cách nào nên đành đứng lên và suy nghĩ xem sẽ ăn sáng với thứ gì.

Trong thôn không giống như trong thành phố, sẽ không bán thức ăn sáng nhưng cũng may ở nơi này có không ít nông gia nhạc, Úc Thanh thoải mái đi đến cửa hàng nhà họ Lưu kế bên mua đồ ăn sáng rồi thuận tiện mua một số đồ dùng hàng ngày.

Thím hai Lưu vui vẻ nói: "Đều là người một nhà, tới nhà thím ăn còn trả tiền cái gì chứ. Con muốn mua gì ở nhà thím thì cứ lấy đi, nếu không có thì vừa lúc chiều nay chú của con cũng lên trấn nhập ít hàng, lúc đó con theo ổng là được."

Thì ra nhà họ Lưu không chỉ mở nông gia nhạc mà còn mở một tiệm bán quà vặt. Úc Thanh nhìn sơ qua trong đây có đầy đủ những vật dụng cần thiết, cậu đỡ phải chạy đi mua nhưng mấy thứ như nồi, xoong, chảo thì vẫn phải lên trấn mua.

Chú hai Lưu thấy cậu muốn ở lại thôn trong một thời gian dài nên cũng không còn tâm tư như trước nữa, ngược lại chú còn nhiệt tình nói rằng có chú ở đây thì cậu có thể mua được cái nồi dùng bền nhất, con dao bén nhất!

Úc Thanh ăn sáng xong liền lái xe đi, vừa chạy ra sân đã thấy Chương Thụ ôm bàn tính đứng dướii gốc cây, sắc mặt không biểu cảm mà nói: "Cậu muốn đi?"

Nhà cũ lặng lẽ hé cửa ra như đang muốn nghe lén.

"Không có!" - Úc Thanh giải thích - "Trong nhà cần mua thêm ít đồ, tôi cùng chú hai Lưu lên trấn mua ít đồ rồi về thôi."

Chương Thụ nhìn cậu chăm chú, cuối cùng cũng nói: "Đi sớm về sớm!"

Nhà cũ không lên tiếng nhưng có một cơn gió mạnh thổi tới, làm lá cây long não kêu xào xạc, đập trúng cửa sổ làm cho khung cửa cũng chuyển động.

Úc Thanh cam đoan nói: "Trước khi trời tối tôi sẽ trở về."

Gió ngừng thổi, Úc Thanh nhẹ nhàng thở ra, cậu khởi động xe rời khỏi sân và đi theo chiếc xe ba bánh của chú hai Lưu.

"Haizzz cậu ấy đi rồi!" - nhà cũ u sầu nói, ánh sáng trong phòng cũng mờ đi.

Chương Thụ nhắm mắt lại, cảm nhận một lúc rồi nói: "Cậu ấy không nói dối, cậu ấy sẽ quay về."

.............

Từ thôn lên đến trấn hơi xa, đi mất một giờ lái xe nhưng Úc Thanh không thấy nhàm chán chút nào.

Suốt dọc đường đi cậu đều lo lắng liếc nhìn một con vật đang nằm trong ghế sau qua gương chiếu hậu, sau khi xác nhận bản thân không bị hoa mắt thì mới âm thầm hỏi: "586, cái con đó vào xe lúc nào vậy?"

"Tối qua đó!" - 586 vừa nói vừa ngáp - "Tôi thấy dường như ký chủ cũng khá thích nó nên không cưỡng chế nó rời đi."

Vì thế cả dọc đường Úc Thanh lái xe rất cẩn thận vì sợ đánh thức con hồ ly và dọa nó chạy đi mất.

Đúng vậy, sau ghế cậu là một con hồ ly lông trắng đang nằm ngủ! Tám chín phần đây là con hồ ly tối qua cậu đã nhìn thấy.

May mắn là sau khi thôn bắt đầu khai phá du lịch, đường cũng tráng xi măng nên họ chạy thẳng một mạch đến trấn. Úc Thanh dừng xe lại, bám tay lên ghế ngồi và lén nhìn ra sau, cậu thấy hồ ly nằm trọn hết ghế sau, cái đuôi to xù cuộn tròn che mất cái đầu, ngủ rất say, nhìn thoáng qua giống hệt một quả cầu tuyết đang thở phập phồng.

Úc Thanh nhìn nửa ngày, cuối cũng cũng không quấy rầy nó, chỉ để lại một khe hở ở cửa sổ xe rồi lặng lẽ xuống xe đi với chú hai Lưu.

Cửa xe vừa đóng, đuôi hồ ly khẽ giật giật, nó giương mắt lên nhìn xung quanh một chút rồi nhắm mặt lại ngủ tiếp.

..........

Úc Thanh dạo quanh trấn gần cả ngay nên mua rất nhiều thứ, từ dụng cụ đến đồ gia dụng, từ thức ăn nhẹ đến nguyên liệu nấu ăn.

Cậu thật sự không có kế hoạch nào cả, nghĩ cần cái gì thì mua cái đó, thích gì mua đó. Hôm nay cũng là ngày họp chợ nên mọi người trong mười tám dặm đều đổ về đây rất náo nhiệt, có chơi ném vòng, có biểu diễn kịch trong đền thờ.

Úc Thanh nhìn đến nhập tâm nên cũng thử vài lần, vậy mà trúng hai con vịt to làm chú hai Lưu phục sát đất.

Tuy nhiên 586 thỉnh thoảng thúc giục: "Ký chủ ơi, mười hai giờ rồi nên ăn trưa đi nào!"

"Một giờ rồi ăn cơm đi nếu không tôi thả ma dọa cậu bây giờ!"

"Hai giờ rồi, nếu không ăn trưa sẽ bị đột tử đó!"

Dưới sự cảnh cáo đầy quyết liệt và hung dữ của 586 cuối cùng Úc Thanh cũng tìm một quán cơm nhỏ để ăn trưa. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

586 lại lải nhải: "Cậu không sợ cậu đi lâu vậy thì con hồ ly sẽ bỏ trốn sao?"

Úc Thanh thật sự không sợ, vì -----------

"Khóa cửa rồi ông ơi!"

Thế là cậu nhàn nhã trò chuyện, đợi chủ tiệm chất hết đồ gia dụng đã chọn lên xe tải mới quay lại chỗ đậu xe.

Quả nhiên hồ ly vẫn còn trong xe, chỉ là không ngủ nữa mà nhìn chằm chằm Úc Thanh lên xe, để đồ, khởi động xe, lái xe rời khỏi trấn. Sau đó nó mới quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, không hề có dáng vẻ sợ người dù chỉ một chút.

Về tới sân, nó mới từ từ nhảy từ cửa xe xuống, đi theo Úc Thanh cùng nhân viên giao hàng đang bận rộn đem đồ ra vào nhà liên tục, nó còn trưng nguyên vẻ mặt rất nghiêm túc xem họ lắp các thiết bị điện.

Người giao hàng không nhịn được mà xoa đầu hồ ly một cái, còn thốt lên lời khen: "Đây là giống chó gì vậy, đẹp quá!"

Dù chỉ mới bị chạm vào đầu một cái nhưng ánh mắt hồ ly đã không tốt, nó nhe răng bày ra bộ dáng ra oai, Úc Thanh vội đứng ra chắn lại và nói sang chuyện khác: "Ừ thì...tín hiệu TV bên này phải làm sao?"

Chỉ có vài phút nhưng khi cậu quay đầu lại thì không thấy hồ ly đâu nữa.

Không phải bị người ta nhận nhầm là chó nên tức giận chạy đi rồi chứ?

Úc Thanh tiễn người giao hàng đi rồi đi loanh quanh trước nhà vài vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng hồ ly đâu, cậu hơi thẫn thờ.

Quả thật cậu đang muốn nuôi một con gì đó. Mỗi nhà trong thôn đều nuôi chó, tuy chó nhà tính tình hơi bướng nhưng để giữ nhà thì cũng rất ổn. Giờ hồ ly chạy mất rồi, hay là...ngày nào rảnh rảnh cậu sẽ tìm người trong thôn hỏi một con chó con rồi đem về nuôi nhỉ?

Cậu vẫn còn đang cân nhắc thì 586 bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên: "Ký chủ ơi, cậu nuôi chó đi, tôi có chó á!"

Úc Thanh buồn bực: "Cậu lấy chó ở đâu ra?"

586 cực kỳ đắc ý: "Thì là đạo cụ đó .Vật phẩm cực kỳ đặc sắc dưới địa phủ của chúng tôi, chó ba đầu!"

Úc Thanh: "........."

Cho ba đầu dưới địa ngục!

Cậu mà dám lấy chó ba đầu hung dữ để trông nhà thì đừng nói có khách đến mà ngay cả hàng xóm kế bên cũng bị nó dọa chạy mất hồn mất vía cho xem.

Cho nên Úc Thanh từ chối không chút do dự.

Nhân lúc trời chưa tối, cậu chạy nhanh đi nối dây điện. Chương Thụ không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đúng dưới chân cầu thang, ngẩng đầu lên và nói: "Nhà cũ có thể phát điện, là năng lượng mặt trời. Không phải vừa nãy cậu đã thử TV sao?"

Úc Thanh: "......"

Cậu nhìn thấy trong phòng có ổ điện nên vô thức cắm thử, ai ngờ đây là do nhà cũ đã làm ra.

Nhưng cậu vẫn suy nghĩ và nói: "Tốt nhất tôi vẫn nên đi câu điện vào, bây giờ trong nhà có người ở mà đồng hồ điện không tăng thì rất kỳ lạ đó."

Nhà cũ cũng nói: "Cậu nói có lý."

Sau đó lão chủ động duỗi cành cây ra và nói: "Cậu muốn câu điện ở đâu thì nói cho lão biết, không cần đinh gì đâu, lão tự làm hệ thống dây điện được."

Lão đem một đầu dây điện vừa tiếp nhận, trên tường tự xuất hiện một lỗ nhỏ, dây điện được luồng vào đó một cách nhanh chóng, hoàn toàn không nhìn ra bất kì dấu vết khoang đục tường nào.

Một lần nữa Úc Thanh tán thưởng không thôi, có nhà cũ phối hợp, toàn bộ mạch điện trong nhà được lắp đặt rất nhanh.

Sau đó, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi nhìn ra đám cỏ dại trong sân. Cỏ dại này còn cao hơn xe của cậu, phải dọn dẹp gọn gàng lại mới được nếu không ánh sáng và tầm nhìn trong phòng đều bị đám cỏ này chặn lại hết.

Cậu vừa lấy công cụ ra thì nhà cũ đã biến ra cho cậu một chiếc ghế và nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, đám cỏ này để cho Hồ Nhị làm cho."

Úc Thanh kỳ quái hỏi: "Hồ Nhị là ai?"

"Hồ ly!" - Chương Thụ nói đơn giản.

Đôi mắt Úc Thanh sáng lên, câu khoa tay múa chân nói: "Có phải toàn thân màu trắng và to như vầy không?"

Thấy Chương Thụ gật đầu, cậu nghi ngờ hỏi tiếp: "Nhưng mà hồ ly đâu ăn cỏ đâu..."

"Nhưng cậu ta có nhiều đồng bọn ăn cỏ!" - nhà cũ nói.

Đối với Úc Thanh mà nói thì làm cỏ không phải vấn đề gì, cậu đã mua một chiếc máy cắt cỏ nhưng cậu rất muốn nhìn thấy hồ ly nên cũng nói: "Uhm! Vậy cũng được."

Nhà cũ hít một hơi thật sâu và gọi lớn: "A---huh----"

Nhà cũ hít một hơi tạo ra một cơn gió làm cho mấy nhánh cây long não rung chuyển xào xạc.

Úc Thanh nắm chặt tay vịn của chiếc ghế. Không lâu sau, cậu nghe thấy trên mái ngói có một tiếng vang nhỏ, sau đó một quả cầu tuyết từ trên trời rơi xuống.

Hồ ly trắng nhẹ nhàng đáp xuống trước hiên nhà, đi vòng qua Úc Thanh, ngồi xổm xuống, miệng lẩm bẩm: "Gọi tôi làm gì?"

Úc Thanh: "!!!"

Đây không chỉ là một con hồ ly, mà còn là hồ ly thành tinh?!

"Đây là Hồ Nhị! Đây là Úc Thanh!" - Chương Thụ giới thiệu một cách ngắn gọn.

"Cỏ trong sân cao đến độ không nhìn thấy khách hàng nữa, Hồ Nhị cậu gọi bạn cậu đến gặm hết đám cỏ này đi!" - nhà cũ nói. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Úc Thanh: "......"

Hồ ly duỗi người, nói: " Biết rồi, nhưng ban ngày dễ thu hút người lắm! Đợi tối đi!"

Úc Thanh nhìn hồ ly trước mắt chăm chú!

Nhận thấy ánh mắt của cậu, hồ ly không những không thờ ơ mà còn chủ động đi tới nịnh nọt: "Sờ tai mười tệ, sờ đầu hai mươi tệ, chụp ảnh chung năm mươi tệ, sờ đuôi một trăm tệ! Có muốn thử chút không quý khách hàng?"

Úc Thanh nghe xong liền sửng người một chút rồi không hiểu sao mà gật đầu và lấy điện thoại ra.

586 nhắc nhở: "Ký chủ ơi, cậu bị trúng mị thuật của hồ yêu rồi đó!"

"Không sao đâu." - Úc Thanh trả lời, tiếp tục chỉnh camera và chụp liên tục vài tấm hình.

Không vì sao cả, cho dù không có mị thuật thì lực hấp dẫn này cũng quá lớn rồi! Lông hồ ly mềm mại bóng loáng, xúc cảm này dễ chịu chết mất!

Chương Thụ đứng một bên nói: "Hồ Nhị, đây là ông chủ mới, cậu thu tiền cái gì hả?"

Hồ ly cứng đờ, sắc mặt rất khó coi: "Tức là...tôi làm miễn phí, không có tiền hả?!"

Vẻ mặt hồ ly chuyển thành dáng vẻ hung dữ: "Buông tay! Buông cái đuôi tôi ra liền!"

Úc Thanh rất bình tĩnh, lấy ví tiền ra, rút một tờ một trăm tệ đặt trước mặt hồ ly.

Hồ Nhị nhanh chân vồ lấy, híp mắt phân biệt thử tiền thật hay giả, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Có trả tiền cũng không được sờ lung tung đâu đó..."

Úc Thanh lại đưa thêm một tờ tiền nữa.

"........" - Hồ Nhị nhìn chằm chằm, cuối cùng nó nhận tiền, lời muốn nói cũng nuốt về, ngoan ngoãn duỗi đuôi tới.

Úc Thanh cũng vui vẻ nắm lấy cái đuôi mà cậu muốn sờ! Eo ôi, sờ thích thế!

Nhà cũ cũng cười ha hả thật to: "Tốt quá rồi, xem ra Hồ Nhị cũng thích cậu. Có lẽ việc đón khách không thành vấn đề nữa!"

Úc Thanh thầm nghĩ, tính ra nhân viên cũng đủ rồi nhỉ.

Chương Thụ tính sổ sách, Hồ Nhị làm linh vật, cậu thì thỉnh thoảng làm nhân viên phục vụ, vậy là đủ rồi.

Nhưng nhà cũ không nghĩ giống cậu: "Ông chủ Tiểu Úc, Hồ Nhị làm nhân viên, Chương Thụ tính sổ sách."

Hồ ly lập tức xù lông: "Gì chứ? Muốn tôi làm phục vụ sao? Tôi không làm đâu nhé!"

Úc Thanh suy nghĩ: "Chúng ta không cần nhân viên phục vụ đâu."

Ý tưởng ban đầu của cậu chỉ là muốn tìm một chỗ dừng chân, không phải một nơi ăn chơi này nọ vì dù sao làm mấy cái này cũng không dễ dàng cho lắm. Hơn nữa cậu về đây là để tĩnh dưỡng cơ thể, không phải để kiếm tiền, cho nên chỉ muốn làm một khách sạn nho nhỏ, mặc khác làm như vậy sẽ không xung đột gì với những nông gia nhạc của hàng xóm.

Hồ Nhị như được cứu nên vội vàng ôm lấy chân cậu: "Ông chủ nói rất đúng."

Nhà cũ cười ha hả: "Lão cũng chỉ tưởng tượng một chút thôi, không cần lo lắng đâu, vì nơi này cũng không ai đến đâu."

Lão vừa nói như vậy thì ánh mắt của Chương Thụ và hồ ly đều trở nên buồn rầu.

Úc Thanh bỗng nhiên tò mò: "Lúc trước mấy người kéo khách thế nào vậy?"

Chương Thụ liếc mắt nhìn đồng bọn hồ ly một cái.

Hồ ly trắng nhận mệnh, cúi đầu cuộn mình, lúc đứng dậy cũng đã biến thành một người đàn ông mặc áo màu trắng, cùng kiểu quần áo cổ xưa giống như Chương Thụ, chỉ có khuôn mặt thì tinh xảo hơn hẳn. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Úc Thanh liếc mắt nhìn mái tóc dài kia thì cậu cũng hiểu "ma nữ" trong lời nói của thím hai từ đâu mà có.

Cậu buồn cười nói: "Sao cậu không để nguyên hình mà lại xuất hiện như thế này vậy?"

Nếu là động vật thì ít nhất người trong thôn cũng không sợ hãi.

Hồ Nhị lo lắng nói: "Tại tôi sợ bị phát hiện ra rồi sẽ bị bắt làm thịt kho tàu chứ sao nữa?"

Chương Thụ lạnh lùng nói thêm: "Thịt của ông có ngon gì đâu mà sợ, tám phần là ông sợ bị lột da thì đúng hơn!"

Hồ Nhị: "......"

Úc Thanh: "......"

Úc Thanh cũng không biết nói gì cho đúng vì cậu không rõ là dân trong thôn có như lời hồ ly nói hay không. Cậu nhớ ba mẹ đã từng kể ngày trước trong thôn có khá nhiều heo rừng thường xuống núi phá hoại hoa màu, mỗi lần chúng xuất hiện thì kết quả cuối cùng đều nằm trên bàn ăn. Vài năm nay thì heo rừng ít xuất hiện hơn và gần như đã biến mất.

Cậu chỉ có thể nói: "Để hôm nào tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo, người ta thấy cậu thuộc quyền sở hữu của tôi sẽ không dám bắt cậu làm thịt đâu."

Trong thôn đều như vậy đó, chỉ cần động vật có chủ thì cho dù là một con gà chạy ngoài đường cũng không ai dám trộm ăn thịt mà ngược lại còn chủ động nói với chủ của nó.

Úc Thanh cũng rất khâm phục, gà vịt trong thôn nhiều như vậy mà chẳng hiểu sao mọi người trong thôn như có hỏa nhãn kim tinh, đều phân biệt được con này của nhà nào, con nào của nhà mình. Mà gà vịt cũng hay, ra khỏi cửa đi dạo lung tung đến chạng vạng lại về đúng nhà của mình, giống như ngựa quen đường cũ, quả thật đỉnh của chóp.

Mấy người đang trò chuyện với nhau, bỗng nhiên nhà cũ nói: "Có, có người đến!"

___Editor: hồ ly có vẻ đóng vai trò tấu hài hen =)))))))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play