Úc Thanh cảm thấy rất ngạc nhiên, nhà của cậu đã lâu không có ai ở, cỏ mọc um tùm, nổi tiếng là căn nhà bị ma ám, lẽ ra sẽ không có ai đến đây mới đúng chứ?

Nhưng lúc này ngoài sân đã xuất hiện vài người lạ, nhìn cách ăn mặt, trang thiết bị mang theo thì họ không giống như người trong thôn, có lẽ là du khách ghé ngang qua đây!

Những người này vừa bước vào đã rất phấn khích, họ chụp ảnh khắp nơi rồi hét to: "Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!"

586 nhỏ giọng nói: "Ký chủ thân yêu ơi, cậu có muốn tôi thả ma ra dọa họ không?"

Lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn, khoảng khắc khi ngày và đêm luân phiên nhau sẽ tạo ra một bầu không khí khá thần bí, nếu dọa một cái bảo đảm sợ mất dép luôn.

Nhưng Úc Thanh cũng không muốn gặp rắc rối, cậu nói: "Thôi đừng, người ta đến đây để du lịch, lỡ dọa họ sợ rồi phát bệnh thì lần sau họ không tới nữa thì sao đây."

Cánh cổng vào sân nhà cậu chỉ là hàng rào bình thường, mưa to gió lớn bao năm đã làm cho nó trở nên vô dụng, cũng khó trách người ta tìm đến đây.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy cậu thì mấy du khách vội buông gậy livestream và điện thoại xuống, ngơ người nhìn ba người đứng trong hành lang nhà cũ: "Thì ra có người ở..."

"Đây là nhà của rôi, vừa mới sửa lại, mọi người có muốn ở lại đây không?" - Úc Thanh chào hỏi.

Người thanh niên dẫn đầu vội xua tay: "Không cần, chúng tôi có chỗ ở rồi! Chúng tôi đến đây là vì..."

Hắn ta nhìn trái nhìn phải giống bạn của mình, hắn còn vươn cổ nhìn vào bên trong nhà, ngập ngừng nói: "Thì ra đây không phải nhà ma sao? Chúng tôi nghe nói ở đây có ma nên mới cố ý đến xem thử thế nào?"

Úc Thanh: "........."

586 cực kỳ tích cực: "Ký chủ ký chủ! Tôi có gió âm, có tiếng ma kêu quỷ hờn, có ác linh! Tùy tiện chọn một cái cũng đủ dọa cho mấy người nạy chạy mất dép!"

Úc Thanh không để ý đến hệ thống mà chỉ giải thích: "Nơi này không có ma đâu! Tất cả chỉ là thông tin sai lệch thôi."

Mấy thanh niên nam nữ không khỏi thất vọng rồi lẩm bẩm rời đi.

"Tôi còn tưởng trong núi sâu rừng già này có chuyện gì kích thích lắm chứ..."

"Hướng dẫn viên du lịch đúng là không đáng tin chút nào hết, còn nói ở đây có nhà ma. Làm chúng ta đường xa ngạn dặm lặn lội đến đây để livestream....."

"Không đúng lắm nha, tui đã xem hình chụp của người khác mới tới đây đó!"

"Thôi bỏ đi, chúng ta chụp hình đi...."

.....

Úc Thanh tiễn hết người đi thì bắt đầu nấu cơm chiều, mặc dù nhà bếp chưa được dọn dẹp nhưng có nồi, có điện và bếp nấu thì vẫn có thể nấu được. Nhà cũ đã dựng cho cậu một chiếc bàn ngoài hành lang rất tiện cho việc nấu nướng này nọ.

Úc Thanh cắt thịt xông khói, nấu cơm, hầm thịt bò, xào trứng cà chua và luộc rau. Cậu nhìn bãi cỏ hoang ngoài sân, thầm nghĩ, vẫn nên dọn sạch rồi trồng gì đó, không thể ngày nào cũng ra ngoài mua rau.

Cậu thuận miệng nói hai câu, chợt nghe thấy Chương Thụ nói: "Rau sao? Trước mắt cậu đó, có rất nhiều."

Úc Thanh thắc mắc thì thấy Chương Thụ tùy tiện hái một nụ cỏ dại rồi nói: "Rau dại này có thể ăn đấy."

Úc Thanh nhìn rau dại kia, mọc khắp sân, chiều cao ngang ngang nhau, lá xanh mướt, có hoa nhỏ màu trắng, có cả quả màu đen nho nhỏ. Cậu hơi do dự một chút.

586 cũng nhắc nhở: "Ký chủ cẩn thận có độc!"

Chương Thụ như một bộ bách khoa toàn thư: "Đây là cây long quỳ, có thể ăn được chồi non. Tên thường gọi ở địa phương là súp lơ trắng!"

Nhà cũ cũng xen vào: "Mấy chuyện về thực vật cứ nghe Chương Thụ sẽ không sai đâu!"

Nhà cũ cũng xem như người nhà của cậu nên sẽ không lừa cậu, đúng không? Úc Thanh bắt chước cách hái của Chương Thụ và bắt đầu hái, hái mãi mê đến khi dừng lại thì đã đầy một giỏ lớn mà vẫn hái chưa đã tay. Cậu nhớ tối nay sẽ có động vật đến đây ăn cỏ nên cậu hái thêm một ít để lại trong tủ lạnh có gì sáng mai ăn mì.

Thịt bò hầm trong nồi đã sôi từ lâu, Úc Thanh muốn hầm cho mềm thêm một chút nên không mở nắp nồi ra. Hồ Nhị tham ăn ngồi nhìn chằm chằm vào cái nồi và chảy nước bọt.

Chỉ có nhà cũ hít sâu một hơi, tiếc nuối nói: "Vẫn không thơm bằng mùi bếp củi."

Úc Thanh cũng thích những bữa ăn được nấu bằng bếp củi: "Ngày mai chúng ta cũng sẽ nhóm lửa nấu cơm."

Nhà cũ cực kỳ vui vẻ, ngay cả bóng đèn trong nhà cũng sáng lên vài phần.

Trời dần tối, ngôi nhà cũ dưới bóng cây long não phát ra ánh sáng vàng ấm áp, chiếu sáng lên ba người trên hành lang cũ.

Úc Thanh cảm thấy bữa tối hôm nay không tệ lắm, thịt bò hầm với củ cải do thím hai đưa qua ăn cùng với nhau rất ngon. Một mình Hồ Nhị ăn hơn nửa nồi thịt.

Úc Thanh lại thích phần rau dại mới hái hơn, co vị đắng, mùa hè ăn sẽ giúp giải nhiệt, sau khi nuốt cả khoang miệng còn có vị ngọt nhẹ, rất kì diệu.

Chỉ có mỗi một mình 586 còn đang bận suy nghĩ: "Ký chủ ơi, cậu không tính kinh doanh nơi này thành một nhà ma sao? Cái này dễ làm mà, cậu nhìn nè, ở đây có núi, không khí cũng ổn. Tôi chỉ cần ném đạo cụ ra, cậu chẳng cần làm gì hết chỉ cần ngồi đếm tiền thôi, thậm chí cũng không cần tốn thêm phí sửa chữa gì luôn....."

Úc Thanh gắp một miếng thịt bò, cậu nói chậm rãi: "Thì giờ tôi mở khách sạn cũng có tốn kém gì đâu."

586: "........." hình như cũng đúng. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Úc Thanh bổ sung thêm: "Không phải cậu luôn nói tôi phải tĩnh dưỡng cơ thể sao? Gặp ma mỗi ngày không tốt đâu, biết chưa?"

586 nghẹn ngào: "Nhưng mà ký chủ ơi, bên cạnh cậu cũng là yêu đó, dù là hình người nhưng cũng là yêu quái đó."

Úc Thanh nhìn Chương Thụ đang gãy bàn tính để tính xem bữa ăn hôm nay tốn hết bao nhiêu tiền: "Đây là thụ yêu, nhớ chưa?"

Rồi cậu nhìn người đối diện với cái miệng dính đầy dầu: "Còn đây là hồ ly."

"Tôi là người. Tốt xấu gì thì chúng ta cũng sẽ sống với nhau mà." - Úc Thanh nhấn mạnh.

586: "....."

Ăn uống xong xuôi, thu dọn chén dĩa xong thì Úc Thanh cảm thấy hơi buồn ngủ. Từ sau khi bị đột tử cậu rất dễ bị mệt, thế là cậu ngồi xuống, thầm nghĩ, tắm xong sẽ đi ngủ. Ai ngờ vừa bước vào nhà thì đèn ở cửa sáng lên.

"Có, có ai không?" - một giọng nữ đầy lo lắng cất lên.

"Ai thế?" - Úc Thanh nghe thấy âm thanh xa lạ, cậu không khỏi ngạc nhiên.

Nhà cũ càng ngạc nhiên hơn, lão "hô" một tiếng, một cành cây lặng lẽ vươn ra từ bãi cỏ sẫm màu, nó vươn cao như một cái cây bình thường. Nhánh cây thổi ra những quả bong bóng như bóng đèn rồi thắp sáng lên.

Người kia cũng băng qua ánh đèn dẫn đường bước vào nhà. Thì ra là một cô gái trẻ, cô mang balo, mặc quần đùi, nhìn thấy có người, cô lo lắng nói: "Xin chào, hồi nãy anh có nói ở đây có thể ở lại đúng không?"

Úc Thanh chợt nhớ ra cô gái này cũng ở trong nhóm người muốn đến xem nhà ma vào lúc chạng vạng vừa nãy.

"Đúng vậy." - Úc Thanh mỉm cười - "Chúng tôi chuẩn bị khai trương, cô là vị khách đầu tiên, chúng tôi sẽ có chiết khấu lớn cho cô. Chỉ tính một trăm tệ một đêm, chỉ là khăn tắm hay đồ dùng cá nhân thì cô tự mang theo nhé."

Cô gái cũng yên tâm hơn, cô mệt mỏi nói: "Cảm ơn anh, tôi có mang theo đầy đủ."

Úc Thanh đăng ký đơn giản cho cô rồi đưa cô đi nhận phòng, cậu nói: "Tôi ở căn phòng duy nhất tại lầu một, có chuyện gì cô cứ đến đó gõ cửa tìm tôi là được."

Nói xong cậu đi xuống, đóng cửa chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ, nếu không 586 lại phát ra lời cảnh báo đột tử nữa cho mà xem.

Dưới lầu một chỉ còn Chương Thụ và Hồ Nhị, cả hai người đều tỏ vẻ không buồn ngủ ------- nhưng thật ra là họ đang mải mê xem TV do Úc Thanh mới lắp đặt.

Úc Thanh không còn cách nào nên chỉ nói với họ giảm âm lượng xuống để không làm phiền khách.

"Ha ha ha, không cần lo đâu, lão làm cách âm tốt lắm." - nhà cũ cao hứng nói, có lẽ lão cũng cảm thấy TV là thứ gì đó khá mới mẻ.

Úc Thanh bước vào phòng, sau khi đóng cửa và xác nhận không nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra từ TV, cậu cũng yêu tâm chuẩn bị đi ngủ.

Trong sảnh, Hồ Nhị không cần ai dạy cũng tự biết cách chuyển kênh liên tục.

Chương Thụ nhìn một lúc rồi đột nhiên nói: "Ra đi!"

Hồ Nhị không biết nên khóc hay nên cười: "Lão Chương à, lão đang nói cái gì vậy hả? Đây là TV, nó giống như bức tranh vậy đó, người trong đây không ra ngoài được đâu."

"Không phải ý đó." - Chương Thụ nói - "Sau lưng ông có một người xấu đó."

Trong nháy mắt Hồ Nhị thấy sau lưng lạnh buốt, quay đầu lại thì quả nhiên có một người đang tựa lưng vào ghế sofa, chống cằm nhìn vào y.

Hồ ly hoảng sợ nhảy ra khỏi chỗ ngồi, sau đó y phát hiện người kia biến mất rồi lại xuất hiện bên cạnh Chương Thụ, ngồi chéo chân.

"Các người muốn làm gì với Úc Thanh?" - người nọ nói.

Anh ta mặc một bộ lễ phục màu đen, bao tay màu đen, tóc đen, nón dạ màu đen. Trừ khuôn mặt thì cả người đều màu đen. Đôi mắt phượng dài hẹp nhìn qua, không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn một cách khó hiểu.

"Đây là chuyện mà chúng tôi nên hỏi cậu mới đúng." - Chương Thụ không nhìn anh ta mà tầm mắt vẫn nhìn TV không nhúc nhích - "Cậu bám lên người cậu ấy có mục đích gì?"

"Tôi là người hợp tác với cậu ấy, cũng là ân nhân cứu mạng của cậu ấy!" - 586 thu hồi ánh mắt, lười biếng nói - "Cậu ấy đã đột tử một lần, tôi sợ cậu ấy trở về đây sẽ không ngồi yên rồi đột tử một lần nữa nên mới xin nghỉ để quan sát cậu ấy. Còn các người thì sao? Hai yêu quái....muốn làm gì với con người?"

Hồ Nhị xem TV mê mẩn, tranh thủ thời gian hừ một tiếng: "Ai cần ông lo, nhiều chuyện dữ!"

Chương Thụ bình tĩnh nói: "Chúng tôi không có ác ý gì. Tôi và lão "nhà cũ" đã bảo vệ nhà họ Úc nhiều năm, sẽ không làm tổn thương cậu ấy. Còn hồ ly này là vì muốn kéo dài tuổi thọ cho nhà cũ nên mới bắt đến đây."

Hồ Nhị đỏ mặt: "Bắt gì mà bắt, là tôi tự nguyện đến đây, biết chưa?"

586 chậm rãi nói: "Tạm thời tôi tin tưởng mấy người, nhưng nếu tôi phát hiện mấy người có ác ý gì thì...."

.........

Úc Thanh nằm trên giường, cậu chưa ngủ. Cậu nghe được hết đoạn hội thoại trong phòng khách. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Thật ra cậu muốn nhắc Hồ Nhị nhớ khóa cửa trước khi đi ngủ, kết quả nghe thấy nhà cũ nói: "Họ bắt đầu cãi nhau rồi."

Vừa nghe thì cậu mới biết 586 đã chạy ra uy hiếp người khác!

Tuy nhiên khi nghe xong thì cậu cũng hiểu sơ, 586 vẫn còn nghi ngờ, cậu cười và nói: "Có lẽ anh ấy lo lão giống như yêu quái sẽ dựa vào việc hút dương khi để sống này nọ ấy mà."

"À...." - nhà cũ suy nghĩ hồi lâu, lão buồn rầu nói - "Tất nhiên không rồi! Lão không biết nói sao nhưng nhà cây của lão sẽ không lấy đi thứ gì từ người khác đâu. Sự tồn tại của lão giống như...giống như...một hồ nước! Nếu trong nước không có sinh vật sinh sống thì sẽ mất đi sức sống. Nhưng nếu có sinh vật sống thì hồ nước sẽ có sức sống. Cậu hiểu chứ?"

Úc Thanh cũng hiểu đại khái. Dù là một ngôi nhà bình thường nếu không có ai ở cũng sẽ cũ, bụi bám khắp nơi, và cuối cùng ngôi nhà sẽ xuống cấp, thậm chí là sụp đổ.

"Vậy lão trở nên già như thế này là do nhiều năm không có ai ở sao?" - Úc Thanh hỏi.

"Uhm, lúc không có ai ở, lão đã đón rất nhiều động vật nhỏ vào ở, có chuột, thỏ, nhện, cả những côn trùng lão không biết tên...." - nhà cũ chậm rãi đếm từ từ - "Nhưng cuộc đời của tụi nó hoặc là quá ngắn, hoặc là không muốn sống ở đây, hoặc là muốn làm cho lão bị hư. Mãi đến khi Hồ Nhị xuất hiện...Lão chưa từng lấy hồ ly nào sống lâu như vậy, còn có thể nói chuyện."

"Nhưng hồ ly đâu chịu ngồi yên một chỗ như người bình thường, lúc thì xa nhà vài ngày rồi trở mới về lại. Thật là một người làm cho người ta lo lắng. Nhưng khi hồ ly rời đi vài ngày sẽ bắt nhiều động vật đến đây ở với lão để lão vui."

Nhà cũ nhớ lại và an ủi: "Cho nên hồ ly không phải là người xấu đâu, đừng lo lắng. Về phần cánh cửa, dù không khóa cũng sẽ không có ai vào được nếu không có sự đồng ý của lão."

"Uhm, tôi biết rồi." - Úc Thanh yên tâm trở lại trên giường.

Cậu vốn muốn đợi 586 trở lại để dặn 586 đừng bắt nạt Chương Thụ và Hồ Nhị nhưng ai ngờ cậu lại ngủ quên trong lúc chờ đợi.

Tuy nhiên, người không thể ngủ lúc này lại là khách thuê phòng!

Tiêu Hiểu đã cãi nhau một trận với đội của mình nên cô tức giận chạy ra ngoài, kết quả chạy một hồi mới phát hiện người trong thôn đã ngủ từ sớm. Gần xa tại nơi đây chỉ còn tòa nhà ma có ánh đèn nên cô đã vào đây hỏi, cũng may là ở đây quả thật có cho thuê phòng và chỉ cần xách giỏ vào ở mà thôi.

Vừa bước vào phòng cô đã bị nơi đây thu hút, nhìn bề ngoài ngôi nhà thì thấy nơi đây mang kiến trúc cổ, nhưng thực tế bên trong rất hiện đại ---- đèn chùm, vòi nước, bồn tắm....nói khi không chứ còn tốt hơn so với những nông gia nhạc kế bên!

Vòi nước nhìn thoáng qua như một cái cây nhưng lại là loại cảm ứng, đưa tay qua nước sẽ tự động chảy ra. Cũng không biết bồn rửa dùng loại đá nào mà mỗi khi nước chảy sẽ có những đốm sáng nhấp nháy. Đèn thì có nhiều hình dạng hoa quả khác nhau, mấy bóng đèn ẩn mình dưới các nhánh cây nhìn rất đẹp và ấm áp.

Trong phút chốc tinh thần của cô sảng khoải hẳn lên, cô không nhịn được mà chụp vài tấm ảnh. Chụp ảnh xong cô mới nhớ ra bản thân là một người chuyên livestream những câu chuyện thần quái, bình thường sẽ đi khắp nơi để chụp những hình ảnh khủng bố. Còn những tấm ảnh vừa chụp lại theo hơi hướng ấm áp đồng quê, mấy tấm ảnh này thật sự không thể dùng rồi.

Nhưng……cảm giác nơi đây rất tuyệt vời!

Càng nhìn Tiêu Hiểu càng thấy thích, chút tức giận trước đó cũng không còn nữa, cô cũng mở tài khoản livestream của mình ra, vì cô không nhịn được!

"Chào mọi người, tôi là Hiểu Hiểu nè! Tôi đã đến nơi rồi đây!

[A a a tôi chỉ lén xem trộm một chút ai ngờ Hiểu Hiểu lại online luôn nè!]

[Hiểu Hiểu không phải đã ký hợp đồng sẽ livestream bên đoàn đội của Mộ Quang sao? Sao tối nay không livestream với bên kia mà lại tự livestream một mình vậy?]

[Ối chà, quan tâm live với đoàn đội hay một mình làm gì? Xem thấy kích thích là được!]

[Kích thích thì không có rồi nhưng tin bát quái thì chắc chắn có. Chắc Hiểu Hiểu với chủ kênh A Mộ có mâu thuẫn, lúc trước khi livestream cùng nhau tôi đã phát hiện họ có bất hòa với nhau đó....]

[Thật luôn hả? Tôi còn nghĩ họ diễn để tăng hiệu ứng livestream thôi ai ngờ là cãi nhau thật sao?]

Nhớ đến chuyện này Tiêu Hiểu không khỏi buồn, nhưng cô vẫn giải thích: "Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi không livestream chuyện thần quái, cá nhân tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với đoàn đội. Tôi nghĩ sau này tôi sẽ không livestream về phương diện này nữa! Về căn nhà ma trên núi thì thật đáng tiếc, chủ nhà đã sửa lại căn nhà này rồi, đây, mọi người nhìn thử đi, đây là bên trong ngôi nhà đó! Nội thất bên trong thật sự không tệ đâu, không tin mọi người xem thử nhé ~~~"

Nói xong cô còn rất hưng phấn đưa máy quay đến tất cả các ngóc ngách trong phòng, tuy rằng đa số mọi người không thích xem cho lắm. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

[Aiiiizzz không có nhà ma thì không vui chút nào hết....]

[Không có chút gì đáng sợ luôn á, tôi sang phòng bên cạnh xem đây! Bái bai mọi người tôi đi trước đây.]

[Tôi từ phòng kế bên qua nè! Không biết nói gì cho đúng luôn, chủ kênh không có việc gì là tốt rồi. Bên Mộ Quang vừa livestream trong núi sâu rừng già, có người sợ quá lăn xuống núi luôn rồi....]

[Thật hay giả vậy? Hơn nửa đêm rồi đã tìm thấy người chưa?]

[Cũng còn may, tìm thấy người rồi nhưng tôi nhìn sơ qua thì hình như bị gãy xương....]

Bình luận trên màn hình có người thổn thức, có người sang phòng livestream bên cạnh để xem náo nhiệt, cũng có người im lặng rời đi,

Tiêu Hiểu nhìn thấy số lượng người xem giảm xuống nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô rất bình tĩnh.

Từ nhỏ cô đã có lá gan rất lớn, lúc đầu vì để kích thích thu hút người xem nên cô đã livestream những chuyện thần quái, sau đó thì được bên Mộ Quang đến mời và cô đã gia nhập ngay là không nghĩ nhiều.

Mới đầu khi làm việc với nhau, trải qua các loại thám hiểm, những câu chuyện kì lạ quả thật rất vui vẻ. Mãi đến hôm qua khi cả đoàn đến đây và phát hiện nhà ma không còn nữa thì một người đã đưa ra một phương án, nói thẳng ra là dựng phim.

Lúc này Tiêu Hiểu mới biết thì ra không phải những câu chuyện thần quái mà Mộ Quang livestream đều lại thật, mấy tập cô không tham gia đều mà diễn theo kịch bản...Cô không chấp nhận nên đã cãi nhau cùng đoàn đội, trong cơn tức giận cô đã bỏ đi.

Tuy nhiên thôn này quả thật rất hẻo lánh, toàn thôn đều dựa vào núi sâu rừng già, nghe nói ban đêm thỉnh thoảng còn có dã thú xuống núi, cho nên dân trong thôn ít khi ra ngoài và đều ngủ rất sớm. Cô bốc đồng chạy ra ngoài đến khi bình tĩnh lại thì mới phát hiện xung quanh đã tối đen, lúc này cô mới bắt đầu thấy lo lắng.

Địa hình của thôn này rất phức tạp, nhà đều xây dưới chân núi, thậm chí có căn nhà được xây trên sườn núi, dưới chân núi là sông. Đường đi là sườn núi dốc, ven đường đi còn có núi đá, đi không cẩn thận có thể sẽ ngã bị thương.

Bên bờ sông là cỏ dại rậm rạp, cây cối to lớn, che khuất ánh sao, tối tăm đến mức trên đường lỡ có thứ gì xuất hiện cũng có thể hù chết ngươi.

Cho nên khi nhìn thấy "nhà ma" có ánh đèn, cô đã đi tới. Bây giờ xem ra, cô đã đến đúng nơi rồi.

Sau khi giải thích xong, cô chuẩn bị offline, ai ngờ có một người đã hỏi: [Chủ kênh đi nhà ma ở thôn Linh Tuyền đúng không? Một năm trước tôi đã đi qua đó đó.]

[Chủ kênh vào đó rồi đúng không? Chắc không giống như tôi lúc đó bị mấy thứ tà môn mê hoặc dẫn dắt, đúng không?]

Thế là người này kể về câu chuyện của chính mình. Hắn nói khi hắn đến thôn đã là chạng vạng, lúc đầu định chụp vài bức ảnh rồi tìm nhà nghỉ nhưng hắn thấy một người phụ nữ trẻ tay cầm đèn lồng, mở cửa đi ra, người phụ nữ mỉm cười và vẫy tay với hắn. Cách ăn mặc váy dài, tay áo rộng y hệt phong cách cổ trang xa xưa, gương mặt thì quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành, phảng phất giống hệt như tiên. Tuy hắn thấy không thật lắm nhưng vẫn không tự chủ mà đi theo người phụ nữ đi vào trong. Và kết quả là….tuy bên ngoài ngôi nhà đã cũ nát nhưng bên trong không như thế, chỉ là hơi đơn sơ nhưng cũng sạch sẽ. Người phụ nữ mời hắn uống rượu ngon, ăn đủ loại quả dại còn mời hắn ở lại qua đêm...

Sau khi say mèm hắn mơ màng ngủ đi và đã nằm mơ một giấc mơ rất đẹp, nhưng khi tỉnh lại thì người phụ nữ đã biến mất, ngôi nhà không khác gì lúc bước vào, đầy mạng nhện và bụi bẩn, vừa nhìn đã biết nơi này đã lâu không có ai ở. Hắn chạy ra ngoài hỏi người dân trong thôn mới biết bản thân đã vào nhà ma và hắn đã ở trong đó ba ngày.

Căn nhà hoàn toàn không có ai ở, đã bỏ hoang nhiều năm, càng không có người phụ nữ khuynh nước khuynh thành nào cả. Hay nói một cách khác là hắn ở trong ngôi nhà ma ngủ suốt ba ngày!

Điều kỳ lạ là hắn hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi nào, tất cả như một giấc mộng hão huyền. Khi quay về hắn vẫn không thấy người phụ nũ kia, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lạc lỏng nên đã viết một cuốn du ký rồi đăng trên các phương tiện truyền thông và đã gây ra tiếng vang lớn, dần dần thu hút nhiều người đến khám phá ngôi nhà bị ma ám....

[Nói vậy là, mọi thứ mà chủ kênh nhìn thấy bây giờ đều là ảo giác sao? Choy má tự nhiên thấy sợ à....]

[Không có đâu, cho dù là ảo giác có thể gạt được ánh mắt thì cũng không lừa ống kính công nghệ cao đâu mọi người ơi!]

[Tôi thấy chủ kênh nên tìm nơi khác để ở đi, con gái ở một mình không an toàn đâu....]

Tiêu Hiểu cười và nói: "Mọi người suy nghĩ nhiều rồi, cách đây hai ngày ông chủ của ngôi nhà đã trở về và sửa lại nhà. Chúng tôi đã qua nhà dì hàng xóm và xác nhận nơi này có người ở." Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Sau đó cô chớp chớp mắt: "Ông chủ rất đẹp trai đó nha! Kiểu mà nhẹ nhàng điềm tĩnh đó, mọi người có muốn nhìn không?"

Bình luận trên màn hình trở nên kích động hẳn lên ---------

[Sau người phụ nữ khuynh nước khuynh thành là một anh chàng đẹp trai sao? Ây yoyo cũng có thể lắm chứ!]

[Tôi muốn nhìn nè!]

[Xong rồi, lầu trên sập bẫy rồi.]

[Tuy cảm thấy có chỗ không đúng lắm nhưng mà...tôi có một người bạn muốn nhìn!]

[Mị cũng có một ngươi bạn...]

Sau đó là một loạt bình luận có một người bạn xuất hiện.

Tiêu Hiểu cười nói: "Ha ha ha, bây giờ chắc người ta đã ngủ rồi. Lần sau nói tiếp nhé, với lại tôi cũng phải hỏi xem người ta có đồng ý xuất hiện không nữa."

Cô nói chúc ngủ ngon với fan, sau đó tắt điện thoại và đi tắm.

Bồn tắm có hai nút nóng và lạnh để chọn, nút bấm hơi cứng không ấn được nhưng khi Tiêu Hiểu chạm vào thì nước ấm lại chảy ra. Thì ra là nút cảm ứng sao!

Rõ ràng không có nút chỉnh nhiệt độ vậy mà khi cô đưa tay thử thì nhiệt độ nước lại vừa phải làm cô rất vui vẻ. Không nghĩ trong một thôn nhỏ trên núi lại có một ngôi nhà có cơ sở vật chất thông minh như thế này!

Không biết bồn tắm được làm bắng chất liệu gì, có màu trắng ngà vân gỗ, sủi bọt khí nhỏ. Cô ngâm mình trong bồn nước mà có cảm giác như đang ngâm trong suối nước nóng. Dòng nước trong veo như cuốn trôi đi hết những điều không thoải mái trong lòng, Tiêu Hiểu ngâm mình chẳng những tiêu tan hết những mệt mỏi của cơ thể mà ngay cả tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Dù ông chủ đã nói trong phòng không có khăn tắm hay bât cứ đồ dùng cá nhân nào nhưng trang thiết bị trong đây rất hiện đại và thông minh đã là một điểm cộng rất lớn. Có lẽ khi trang hoàng căn phòng này ông chủ đã tốn rất nhiều tiền, cô cảm thấy một trăm tệ một đêm thì quà rẻ, lương tâm của cô cảm thấy không tốt cho lắm.

Những nông gia nhạc gần đây đều tính hai trăm tệ một đêm, khi mới vào phòng nhìn cách bài trí thì Tiêu Hiểu cảm thấy phòng này có thể tính hơn hai trăm. Sau khi ngâm mình trong bồn tắm thì giá cả đã tăng lên năm sáu trăm.

Ngay cả khách sạn trong thành phố cũng không có trải nghiệm tốt như vầy đâu...

Sau khi cãi nhau với đoàn đội, Tiêu Hiểu tính ngày mai sẽ rời đi nhưng bây giờ cô không muốn rời đi chút nào cả.

____Editor: ei, không nghĩ đến hệ thống có hình dạng con người luôn đó và cũng không ngờ hệ thống bảo vệ Úc Thanh dữ vậy luôn, tự dưng thấy hệ thống cũng dễ thương ^^
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play