9.
Nụ cười trên khuôn mặt tôi cứng lại.
Hai tay Hạ Thanh Lâm ôm lấy mặt tôi, ở khoảng cách gần như vậy chỉ cần khẽ nhón chân là có thể hôn lên môi anh. Ngay lúc đó, khuôn mặt thiếu niên ở gần mất đi thay bằng một khuôn mặt trưởng thành mà trầm ổn, nhìn về phía tôi mong chờ, trong mắt vẫn tồn tại chút trẻ con.
Anh liếm môi, nhìn vào mắt tôi, giọng nói mang theo vài phần van xin đáng thương:
"Tiểu Thù, anh còn có thể bên em không?"
Trái tim tôi mềm nhũn nhưng cơ thể tôi lại cứng ngắc chống đối lại tình cảm.
Tôi hi vọng mình có thể sớm buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng cũng lại hy vọng, hy vọng giống như mặt trời mọc chiếu sáng đằng đông, hy vọng ánh trăng chiếu sáng bóng tối.
Lý trí nói cho tôi biết, hiện giờ chúng tôi đã là người của hai thế giới, tôi không nên có những ý nghĩ tham vọng như vậy.
Trong thâm tôi vẫn không ngừng khao khát anh.
"Anh đã nói, đó chỉ là tình cũ, anh đã buông xuống từ sớm. Hiện giờ lại hỏi như vậy là sao?"
Cuối cùng lý trí của tôi cũng rút ra được một tia thanh tỉnh chống đỡ chính mình thoát ra khỏi cái ôm của anh.
Hạ Thanh Lâm sửng sốt.
Có lẽ tôi cũng muốn hỏi anh câu "Sao có thể là tình cũ khó quên" lúc ở trấn cổ kia.
Tôi thừa dịp anh ngẩn người đứng dậy muốn rời đi.
Đi được vài bước tôi đã bị Hạ Thanh Lâm nắm lấy cổ tay.
"Không phải tình cũ."
Anh bỗng nhiên lên tiếng nói.
Tôi quay lại nhìn, dường như có hai ngọn lửa trong đôi mắt anh, lặng lẽ bốc cháy:
"Đối với anh mà nói đó không phải là tình cũ. Đoạn tình cảm này đối với anh không có một hoa từ văn mỹ nào có thể diễn tả được."
Hô hấp của tôi giống như đình trệ.
Cơ thể vừa mới được buông lỏng ra đã bị siết chặt lại, tâm trí đang do dự của tôi cũng dịu đi, tôi vòng tay qua lưng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Anh như được cổ vũ, ôm chặt lấy tôi.
Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng và tinh tế lên môi tôi.
10.
Sáng sớm, tôi tỉnh lại trên giường ở phòng của Hạ Thanh Lâm.
Ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm mang theo những ấm áp đã lâu tới.
Tôi vừa quay đầu lại, gương mặt thanh tú của Hạ Thanh Lâm hiện ra ngay trước mắt.
Anh cười nhìn tôi: "Tỉnh rồi?"
Giống như là mơ vậy.
"Ngủ ngon không?" Tôi hỏi anh.
"Rất tốt, đã lâu rồi chưa ngủ ngon như vậy."
Hạ Thanh Lâm vùi đầu vào vai tôi, tham lam mà hít mùi hương.
Anh há miệng muốn nói gì đó với tôi nhưng bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
Là Lê Nhược Nhược gọi cho anh.
"Có thể là chuyện của đoàn phim." Hạ Thanh Lâm giải thích một câu, nghe điện thoại trước mặt tôi.
Vừa được nối máy liền nghe thấy giọng nói kích động của Lê Nhược Nhược:
"Alo, Thanh Lâm hả? Anh đoán xem cái người nhân viên ở nhà trọ đó là ai."
Chỉ một câu nói này khiến tôi và Hạ Thanh Lâm biến sắc.
Lê Nhược Nhược tự nói:
"Anh có nhớ Tô Thù không? Nữ chính trong vụ tai tiếng "sao nữ bán thân để nổi tiếng". Bảy năm trước, cô ta vì leo lên kim chủ, tin xấu ào lên bị phong sát không ngờ thế mà lại trốn ở trấn cổ bé nhỏ này. Em nghe bà chủ gọi cô ta là Tiểu Tô, có lẽ cô ta không rời đi."
"Thanh Lâm, anh nhất định phải cẩn thận đừng để cô ta giở thủ đoạn, loại phụ nữ chỉ biết leo lên quyền thế rất có thể là cố tình câu dẫn anh. Em thấy anh nhiều lần ở cạnh cô ta, đừng để dáng vẻ bên ngoài của cô ta mê hoặc."
Hạ Thanh Lâm cẩn thận nhìn về phía tôi, sợ tôi bị Lê Nhược Nhược làm đau.
Tôi khẽ lắc đầu ý bảo mình không sao.
Những chuyện ác ý này bảy năm qua tôi đã sớm miễn dịch.
"Alo, Thanh Lâm, anh có nghe em nói không?" Lê Nhược Nhược lo lắng hỏi.
Hạ Thanh Lâm từ tốn nói: "Nghe."
Lê Nhược Nhược hạ giọng: "Nghe là tốt rồi. Thanh Lâm, anh mau sa thải cô ta đi, đừng để cô ta làm trợ lý của anh nữa. Để người có tâm tư sai lệch như vậy ở bên cạnh là tai họa."
Hạ Thanh Lâm thẳng lưng và nói rất nghiêm túc:
"Đây là chuyện của tôi, không cần người ngoài xen vào."
Lê Nhược Nhược không cam tâm nói: "Thanh Lâm, em cũng là vì suy nghĩ cho anh, anh phải biết...."
"Không cần, lo tốt cho cô là được."
Hạ Thanh Lâm cao giọng cắt ngang cô ấy, tắt điện thoại.
Cảm giác quyến rũ vừa rồi đã bị cuộc gọi này cuốn trôi.
Không ngờ, thế mà còn có người nhận ra tôi.
Lúc trước bởi vì dịch bệnh bùng phát mà du lịch bị đình trệ ba năm.
Ba năm này, người trong trấn cổ thưa thớt, nhà trọ của người dân cũng vắng khách.
Người ít đi nên xác suất tôi bị nhận ra cao hơn.
Đã rất lâu rồi không ai phát hiện ra tôi là nữ chính trong vụ tai tiếng năm đó rồi cười nhạo, chế giễu.
Chuyện này khiến tôi như gặp ảo giác quay lại quá khứ, quay lại vụ bê bối bảy năm trước đã bị người ta lãng quên.
Cũng không quá một đêm, hiện thực đã đánh cho tôi trở lại nguyên hình.
"Đừng lo lắng, Tiểu Thù, anh sẽ ở cạnh em."
Hạ Thanh Lâm ôm lấy vai tôi, như tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
Nhưng vậy thì cũng không làm giảm bớt bất an của tôi.
"Lê Nhược Nhược có thể nhận ra, đại lão kia có thể sẽ phát hiện... em sợ, sợ ông ta sẽ làm hại đến anh."
Ác mộng quá khứ ùa về, toàn thân tôi không khỏi run rẩy.
Hạ Thanh Lâm ôm chặt lấy tôi, từng câu nói đều chậm rãi, rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết:
"Tiểu Thù, đừng sợ. Đã qua bảy năm rồi, đại lão bây giờ đã không giống như trước. Mà anh cũng không phải kẻ vô danh năm ấy nữa."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Vẫn là khuôn mặt năm đó nhưng bờ vai đã vững chắc hơn, sống lưng thẳng tắp có phần mưu lược và điềm tĩnh hơn trước nhiều.
Hơi thở của tôi dần ổn định, bên tai nghe thấy giọng nói của anh:
"Tối qua em nói, trận mưa đó quá lớn sẽ xối ướt hai người chúng ta. Nhưng nay đã khác xưa, anh đã đủ lớn cũng đủ mạnh để che cho em, vì em mà che mưa chắn gió."
Bàn tay anh nắm lấy tay tôi ấm áp và mạnh mẽ, như thể đang truyền nguồn sức mạnh:
"Tiểu Thù, tin anh."
Tôi hít một hơi thật sâu: "Thật sự... anh sẽ ổn chứ?"
Hạ Thanh Lâm gật đầu khẳng định:
"Đại lão mấy năm nay quá kiêu ngạo, rất nhiều người đang nhìn vào ông ta. Thời đại của ông ta đã qua, rất nhanh sẽ hết thời thôi."