7.
Trước đây, việc Hạ Thanh Lâm thích nhất là nhìn vào mắt tôi.
Anh nói trong mắt tôi sáng lấp lánh giống như sao phát sáng.
Khi đó tôi còn rất vui vẻ.
Lúc ấy tôi có người mình yêu, bằng lòng phấn đấu vì sự nghiệp, cuộc sống của tôi tràn đầy năng lượng, tôi tin tưởng rằng tương lai tươi đẹp phía trước đang chờ tôi.
Nhưng sau này, giữa bao lời chế nhạo, mắng chửi, đùa cợt tôi càng lúc càng ghê tởm chính mình.
Ai cũng nói thời gian chính là liều thuốc giải.
Nhưng bảy năm rồi, tôi vẫn chưa bước ra khỏi những ngày tháng đó, chưa bước ra khỏi quá khứ của mình.
Tôi há miệng muống nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài.
Đúng lúc Lê Nhược Nhược tới, giục Hạ Thanh Lâm rời đi.
"Thanh Lâm, em tìm anh nãy giờ, chúng ta chụp ảnh xong rồi có thể quay về khách sạn."
Các diễn viên chính của đoàn phim đều ở trong một khách sạn năm sao cao cấp nhất trong trấn, những nhân viên khác thì được sắp xếp ở gần đó và ở những nơi rẻ hơn.
Tôi thả lỏng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tâm trạng lo lắng.
Nhưng lại nghe Hạ Thanh Lâm nói:
"Tôi không về khách sạn. Buổi sáng tôi đã nói với nhà sản xuất tôi sẽ ở lại nhà trọ trong trấn cổ này để thuận lợi cho việc thích ứng với hoàn cảnh."
Tim tôi hẫng nhịp.
Lê Nhược Nhược nhíu mày, dường như nhận ra cái gì đó, dùng một ánh mắt quái dị nhìn tôi.
Nhưng chỉ chốc lát sau cô ấy lại cười lên:
"Không hổ danh là ảnh đế, hành động như thế nào cũng đều có nguyên nhân. Em cũng sẽ ở lại nhà trọ của dân, mong anh chỉ dạy thêm."
"Không." Hạ Thanh Lâm nghĩ cũng không thèm nghĩ, cự tuyệt luôn: "Hôm nay cô đừng ở lại nhà trọ này, điều kiện ở đây không tốt lắm, không cần vì tôi mà miễn cưỡng."
Lê Nhược Nhược hậm hực, bị Hạ Thanh Lâm đạp rơi mặt mũi tại chỗ cũng không mạnh mẽ cầu xin.
Cô ấy nhìn đồ đạc trong nhà trọ bằng ánh mắt chán ghét, rồi vẫn quay về khác sạn năm sao cao cấp.
Chỉ là trước khi đi, nhìn tôi một lúc lâu.
Ánh mắt đó giống như có mối thâm cừu đại hận gì với tôi.
8.
Với tư cách là "trợ lý tạm thời" của Hạ Thanh Lâm, anh bảo tôi đi thu dọn hành lý cho anh.
Tôi cứ thẫn thờ vậy mà đồng ý.
Nhưng khi tôi bắt đầu nghiêm túc sắp xếp hành lý cho anh thì anh lại không vui vẻ.
Hạ Thanh Lâm tức giận hỏi tôi: "Thế mà em cũng không từ chối chút nào sao?"
"Hả?"
"Trước kia đều là anh giúp em sắp xếp hành lý, từ bao giờ em lại biết từ mình làm?"
Tôi cười khổ: "Nay đã khác xưa rồi, hiện tại anh là ảnh đế."
Vẻ mặt Hạ Thanh Lâm lại càng không vui, kéo tôi đứng dậy khỏi vali đồ:
"Đừng xếp nữa, ngồi đi, một lát nữa anh sẽ tự xếp."
Tôi không ngồi.
"Vậy nếu như không còn chuyện gì nữa, thì tôi..."
Tôi vừa mở miệng đã bị Hạ Thanh Lâm cắt ngang:
"Ai nói không còn chuyện gì nữa? Lại đây, giúp anh đối diễn."
Da đầu tôi tê rần, cúi thấp đầu nói: "Tôi có thể làm gì được chứ...."
Hạ Thanh Lâm nhướng mày nhìn tôi:
"Không phải đây là chuyện em giỏi nhất sao? Không phải em thích đóng phim nhất sao?"
"Đó là trước kia, hiện giờ tôi chỉ muốn làm một con cá mặn thôi."
Hạ Thanh Lâm nhét kịch bản vào trong tay tôi:
"Vậy cứ coi đó là chức trách của trợ lý, còn có mười ngày nữa là khai máy, anh vẫn chưa tìm được cảm giác."
Ảnh đế mà không tìm thấy cảm giác?
Tôi mở kịch bản ra, dấu trang được đánh dấu ở một đoạn diễn của nam nữ chính.
Đó là điểm đánh dấu chuyển biến trong tình cảm của nam nữ chính.
Kẻ xấu đột nhập vào phòng của nữ chính, cô run rẩy trốn trong phòng vệ sinh, thật vất vả mới chờ được nam chính.
Tôi vừa mới đọc xong một lượt, Hạ Thanh Lâm nhập vai lên tiếng:
"Xin lỗi, là anh tới muộn."
Anh vươn tay, cẩn thận nâng mặt tôi lên, nói bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể:
"Đừng sợ, đều đã qua rồi."
Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên má tôi, có chút ngứa nhưng lại mê người.
Tim tôi đập nhanh hơn, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, cầm kịch bản tìm lời thoại.
Hạ Thanh Lâm nói: "Ôm lấy anh."
"Này... không tốt lắm đâu."
"Trên kịch bản vốn là như vậy, ôm lấy anh."
Tôi mím môi, vươn tay ra không dám ôm, chỉ khẽ đặt lên ngực trái anh.
Lúc này, trái tim anh đang ở dưới bàn tay tôi, hơi thở của anh phả lên tai tôi rất chân thật.
Cho dù biết rõ đây vốn chỉ là diễn kịch nhưng vẫn khiến mũi tôi chua xót.
"Đều qua cả rồi." Hạ Thanh Lâm giống như vầng trăng lại giống như một làn gió, không dám dùng lực mạnh.
Anh khẽ nói: "Tin anh, sau này anh sẽ không để em cô đơn một mình."
Tôi vùi mặt vào cổ anh, nhất thời không rõ là anh đang nói với người đối diễn hay là nói với tôi.
Bức tường vững chắc trong lòng tôi sụp đổ ngay giây phút này.
"Tô Thù." Anh nhỏ giọng gọi tên tôi: "Kỳ thật, em có thể thử nói cho anh biết."
Anh vươn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của tôi:
"Chuyện lúc đó, là do em có nỗi khổ tâm, đúng không? Nói cho anh biết đi. Em không nói, làm sao em biết anh không tin em?"
"Chỉ cần em bằng lòng hé lộ một phần sự thật cho anh thì em sẽ phát hiện anh vẫn luôn đứng ở đây và đợi em."
Đây là lần thứ hai Hạ Thanh Lâm bày tỏ sự tin tưởng với tôi.
Anh nói cho tôi biết, anh và những người khác không giống nhau. Anh sẽ không bao giờ nghi ngờ tôi, không bao giờ thương hại tôi.
Giống như người đã nhận được câu trả lời, anh đang tìm kiếm sự khẳng định từ phía tôi.
Bảy năm qua, anh đều thuyết phục chính mình như vậy sao?
Trong nháy mắt, trái tim tê dại của tôi bỗng đau nhói.
Oan ức tích lũy bảy năm bị đè nén dưới đáy lòng thật cẩn thận nhưng trong khoảnh khắc này đã sụp đổ.
"Không phải, hoàn toàn trái ngược."
Tôi nhắm mắt lại, cam chịu mà nói:
"Em không cho anh biết, không phải vì không tin anh mà là bởi vì quá tin anh."
"Em hiểu rõ, một khi anh biết sự thật anh sẽ không chút do dự mà đứng về phía em. Anh thà bỏ sự nghiệp đang trên đà phát triển, thà đeo trên lưng tiếng xấu giống như em cũng sẽ liều mình đứng dậy bảo vệ công lý cho em."
"Thanh Lâm, nguyên nhân là do em lo cho buổi tuyển chọn của anh, em mới không thể để cho anh biết."
"Em tình nguyện để anh hận em chứ không muốn hủy bỏ sự nghiệp của anh."
Hạ Thanh Lâm vội vàng nói: "Vậy thì làm sao? Anh không để ý."
"Nhưng em để ý."
Tôi không khỏi cao giọng, lồng ngực tôi phập phồng:
"Em đã xác định là sẽ gặp mưa, anh cần gì phải vì em mà bung dù? Trận mưa đó rất lớn, anh cứ cố chấp sẽ đem cả hai người chúng ta bị xối ướt. Mình em hi sinh là được rồi."
Hạ Thanh Lâm nghèn nghẹn:
"Nếu năm đó em nói cho anh, thì ít nhất..., em sẽ không phải chịu một mình...."
Tôi lắc đầu: "Đúng, khi ấy em thật sự không tự nguyện, em bị hạ thuốc, không thể động đậy. Nhưng nói chuyện này với anh làm gì? Với tính khí nóng nảy của anh, anh có thể chịu được chuyện này không? Cho dù anh nhịn được, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, vị đại lão kia sẽ không bỏ qua cho anh. Anh đấu với ông ta, sẽ không thắng được."
Hạ Thanh Lâm cụp mắt, lông mi khẽ run nhưng lại bắt lực mà hạ xuống:
"Cho nên... sau khi em rời khỏi anh đã sớm tính toán xong mọi chuyện."
Tôi thở dài:
"Thanh Lâm, anh phải hiểu, em không hy vọng anh vì em mà bỏ cuộc."
"Đóng phim là ước mơ của em cũng là ước mơ của anh. Khi đó, anh vừa mới nhận được vai diễn quan trọng trong đời. Em đã biết rõ với nỗ lực và thiên phú của anh chỉ cần gặp dịp nhất định có thể bơi ra biển lớn."
Tôi nhìn khuôn mặt anh tuấn như tạc của Hạ Thanh Lâm, mỉm cười:
"Anh nhìn xem, ánh mắt của em vẫn luôn đúng, anh đã trở thành ảnh đế đỉnh lưu. Nếu như khi ấy dính vào em anh sẽ không có mọi thứ như bây giờ."
Hạ Thanh Lâm không cười, anh cụp mắt, mu bàn tay vì dùng sức mà nổi gân xanh.
Phải một lúc lâu sau.
Anh nói: “Nhưng mà Tiểu Thù à, anh không có em.”