5.

Xác định địa điểm, đoàn người Hạ Thanh Lâm liền rời đi, hẹn hôm sau sẽ tới chụp ảnh tuyên truyền.

Tối hôm nay, tôi lại nằm mơ chuyện bảy năm trước.

Người đàn ông trung niên mập mạp ngồi trước mặt tôi, nở một nụ cười tự tin:

"Cô có biết tôi là ai không? Chỉ cần đi theo tôi, không lo không gặp dịp nổi tiếng."

Tôi nghĩ cũng không muốn nghĩ, trực tiếp cắt ngang lời ông ta:

"Không cần, tôi có bạn trai rồi."

Tôi cự tuyệt rất quả quyết, không để cho ông ta chút mặt mũi nào.

Vị đại lão tư bản này đã bị chọc giận.

Khi đó tôi ở trong giới giải trí đã có chút thành tích, có vài hình tượng nữ hai đã gây ấn tượng sâu trong lòng người hâm mộ, cũng đã được chọn vào vai nữ chính trong bộ phim mới.

Con đường trải hoa dường như đã ở ngay trước mắt tôi.

Ngày hôm sau, sau khi tôi từ chối đại lão.

Nhà sản xuất gọi điện thoại nói cho tôi biết, bọn họ đã chọn được vai nữ chính rồi không muốn chọn tôi.

Sau đó, các hợp đồng quảng cáo, chương trình tạp kỹ, các lời mời dự tiệc tối, toàn bộ đều bị hủy bỏ.

Tôi hỏi một người quen làm bên sản xuất, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Đối phương do dự rất lâu mới nói với tôi:

"Tô Thù, cô đã đắc tội với người không nên động vào rồi."

Cùng ngày, Hạ Hải Lâm từ Thượng Hải xa xôi gọi điện thoại cho tôi, vui vẻ nói với tôi rằng anh thông qua thử vai, nhận được một vai nam ba.

Đây là lần đầu tiên anh nhận được một vai diễn có nhiều phân cảnh như thế.

Đáng ra tôi nên mừng thay anh nhưng vẫn không nhịn được mà bật khóc.

Hạ Thanh Lâm vội vàng đi xe suốt đêm trở về.

Mà chuyện xấu đã xảy ra vào đêm này.

Quản lý sắp xếp cho tôi tới một bữa tiệc tối, tới nơi rồi tôi mới phát hiện là ván cờ của vị đại lão tư bản kia.

"Hối hận không?" Ông ta từ trên cao nhìn xuống tôi.

Tôi đáp: "Không."

Một tia tức giận lướt qua trong mắt ông ta, rồi chuyển thành một nụ cười quái dị:

"Là bởi vì người bạn trai kia sao? Tôi thật sự cũng muốn nhìn thử xem tên đó có năng lực gì mà khiến cô dẫm đạp lên thể diện của tôi như vậy."

Ngụ ý, ông ta dự định xuống ta với bạn trai tôi.

Mãi cho tới lúc này tôi mới chính thức cảm thấy sợ hãi.

Lấy địa vị của ông ta chỉ cần động tay một cái Hạ Thanh Lâm sẽ mãi là kẻ vô danh.

Tôi đã sa vào bùn lầy, không thể kéo cả anh xuống nước cùng được.

Vì thế, tôi cắn răng nói dối:

"Thật ra tôi không có bạn trai, chẳng qua là thấy ông ghê tởm thôi."

Đại lão nở nụ cười kiêu ngạo mà điên cuồng:

"Được, tốt lắm."

"Không nghe lời tôi, cô cũng nên biết mình phải trả cái giá đắt."

Chuyện sau đó tôi cũng không nhớ rõ lắm.

Tôi bị hạ thuốc, ý thức mơ hồ, chỉ biết quần áo của mình bị cởi hết, bị coi như hộp đừng đồ ăn đóng gói các món cao lương mỹ vị.

Các vị khách cùng nhau thưởng thức bữa ăn, dùng chiếc đũa trêu đùa thân thể tôi, xung quanh là những tiếng cười bỉ ôi và xúc cảm dầu mỡ kinh tởm xâm chiếm giác quan của tôi.

Mà Hạ Thanh Lâm cũng gặp tai nạn trong đêm này, anh bị bỏng nhiều chỗ, khuôn mặt gần như bị hủy hoại.

Tôi kéo lê thân thể đầy vết thương, muốn đi tới bệnh viện thăm anh.

Quản lý của anh ngăn tôi lại:

"Tô Thù, chuyện xấu của cô ai cũng biết. Nhưng Hạ Thanh Lâm còn có tương lại, cô đừng hại cậu ấy."

Tôi nói: "Được, tôi không gặp anh ấy, nhưng hãy chuyển ba mươi vạn này đến tài khoản của anh ấy. Đừng nói là tôi đưa, tôi sẽ chia tay với anh ấy."

Sau khi thanh toán xong tiền vi phạm hợp đồng tôi chỉ còn lại ba mươi vạn này.

Hạ Thanh Lâm những năm này đều diễn những vai quần chúng, tiền cũng chẳng có bao nhiêu, cho nên sẽ không có tiền trả viện phí.

Chờ đến khi thấy người quản lý của anh chuyển ba mươi vạn đến tài khoản của anh tôi mới an tâm.

Hạ Thanh Lâm, chờ sau khi anh xuất viện, hay tìm một nơi rông lớn mà quên em đi.

Anh tài hoa như vậy nhất định sẽ có tương lai tươi sáng.

6.

Tôi tỉnh giấc lúc trời còn đêm, ngồi ngẩn người đến hừng đông.

Sau khi tôi thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài, một lát sau người của đoàn chụp ảnh tuyên truyền đã có mặt.

Hạ Thanh Lâm và Lê Nhược Nhược tới cuối cùng.

Hai người vừa nói vừa cười, thảo luận về nhân vật trong kịch bản.

Cả quá trình Hạ Thanh Lâm chỉ liếc nhìn tôi "trợ lý tạm thời" một cái, không nói một câu.

Cho dù đã chia tay bảy năm nhưng trong lòng tôi vẫn thầm cảm thấy đau đớn.

Đang muốn rời đi, lại bị Hạ Thanh Lâm gọi lại.

"Thiếu một người chiếu đèn, cô làm đi."

Tôi cứ tưởng anh vẫn luôn tập trung nhìn Lê Nhược Nhược, không ngờ tôi chuẩn bị chạy đi đã bị phát hiện.

Vì vậy, tôi chỉ có thể làm tốt công việc chiếu đèn, bị ép nhìn anh làm những cử chỉ thân mật dưới ống kính.

Lúc đầu thì còn hơi đau xót nhưng dần dần đã biến thành chết lặng.

Người ở trong bùn như tôi bây giờ nhìn anh giống như nhìn trăng sáng trên trời, tôi không thể với tới được.

Ngay cả ghen tị cũng không có tư cách.

Chờ anh chụp ảnh xong, nhiếp ảnh gia chọn vài bức ảnh rồi gửi cho hai nhân vật chính.

Hạ Thanh Lâm cầm lấy ảnh chụp hỏi tôi: "Ảnh chụp đẹp không?"

Trên bức ảnh là đôi nam nữ đối mắt với nhau, ánh mắt e thẹn đầy tình cảm.

Tôi chậm rãi trả lời: "Đẹp."

Rõ ràng là khen ngợi nhưng Hạ Thanh Lâm lại không vui vẻ:

"Em cảm thấy anh chụp ảnh cùng người phụ nữ khác đẹp sao?"

Tôi ngẩn người, nhất thời không hiểu rõ ý của anh:

"Vậy... không đẹp?"

Bất mãn trong mắt Hạ Thanh Lâm càng sâu, anh hít một hơi thật sâu như là đang kiềm chế gì đó:

"Em không cần dùng dáng vẻ không quan tâm này đối phó với anh. Em có dám nói, vừa rồi lúc anh cười nói với người khác không để ý tới em, em không hề khó chịu chút nào không?"

Tôi hỏi ngược lại: "Anh cố ý?"

Anh không trả lời mà chỉ nhìn tôi.

Ánh mắt nhìn tôi sâu xa, giống như qua ánh mắt có thể nhìn thấu tôi, thấy được nội tâm bên trong tôi.

"Tô Thù, em đã thay đổi rất nhiều."

Tôi cười cười: "Bảy năm rồi, ai mà chẳng thay đổi chứ?"

Qua tuổi ba mười, collagen dần mất đi, thanh xuân càng lúc càng xa tôi.

Nhưng Hạ Thanh Lâm lắc đầu:

"Không phải diện mạo của em thay đổi mà là ánh mắt của em."

"Tô Thù, trong ánh mắt của em, anh không nhìn thấy ánh sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play