3.

Tôi nghĩ có lẽ Hạ Thanh Lâm đã nhận ra tôi.

Dù sao chúng tôi cũng đã từng ở bên nhau ba năm.

Đó cũng là ba năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Mười năm trước, chúng tôi vừa mới tốt nghiệp đại học đã được nhận làm vai quần chúng trong cùng một đoàn làm phim truyền hình.

Ở trường quay, việc chúng tôi thường xuyên làm nhất chính là chờ đợi.

Chờ diễn viên chính chuẩn bị xong trang phục, chờ những phân cảnh ngắn và rời rạc, chờ sau khi bị bỏ sót lại đột nhiên được gọi tới.

Trong lúc chờ đợi chúng tôi sẽ tán gẫu vài câu, rồi trở thành bạn bè, sau đó lại trở thành người yêu.

Khi đó chúng tôi chưa có gì ngoại trừ những mong đợi vào tương lại tươi sáng.

Tôi nhớ đêm mùa đông đó, nhà trọ rất lạnh, gió mang theo mưa.

Tôi mặc hí phục lạnh run người, không biết anh lấy từ đâu ra một củ khoai lang nướng nóng hổi nhét vào tay tôi.

Hơi ấm tỏa ra xua tan đi khí lạnh, dạ dày ấm, tim cũng ấm.

Đêm đông lạnh với củ khoai nóng trong tay làm tôi cảm thấy hạnh phúc.

Sau này, tôi cũng đã trải qua rất nhiều cơn mưa, rất nhiều đêm đông lạnh.

Nhưng sự ấm áp của củ khoai năm đó vẫn in đậm trong lòng tôi.

"Tô Thù." Giọng nói của Hạ Thanh Lâm vang lên từ phía sau kéo tôi ra khỏi vùng kí ức.

Đã rất lâu rồi tôi mới nghe thấy có người gọi tên mình.

Ngoại trừ chị Vân biết tên tôi trên chứng minh thư còn những người khách khác tới đây đều gọi tôi là Tiểu Tô.

Tôi dặn lòng không quay đầu lại, hy vọng Hạ Thanh Lâm nghĩ là nhậm lầm người rồi tự giác rời khỏi.

Nhưng giây tiếp theo, một ngón tay thon dài đã tháo khẩu trang của tôi xuống.

"Quả nhiên là em."

Hạ Thanh Lâm yên lặng nhìn tôi, trong mắt là thứ cảm xúc tôi không thể hiểu.

Cơ thể tôi cứng đờ, tôi tiếp tục dọn phòng cho khách, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Thưa ngài, ngài nhận nhầm người rồi ạ." Tôi đáp qua loa.

Chia tay bảy năm, cuộc sống đã bào mòn tôi thành một con người khác.

Tôi không muốn đối mặt với anh người đang tỏa sáng bằng dáng vẻ này của mình.

"Giả bộ, cứ giả bộ đi." Trong mắt Hạ Thanh Lâm tràn ngập tức giận, anh nghiến răng nói: "Tô Thù, cho dù em có hóa thành tro anh cũng nhận ra em."

Tôi thở dài.

Cuối cùng tôi cũng ngừng việc trong tay lại nhìn anh:

"Nhưng, anh vốn không cần phải nhận ra tôi."

"Không cần?" Hạ Thanh Lâm nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói lạnh như băng: "Em vừa rời đi, là trốn anh bảy năm, ngay cả lời nhắn để lại cũng không có. Giờ lại nói với anh là không cần thiết."

Tôi nghẹn họng, thấp giọng nói: "Tôi với anh đã chia tay rồi."

"Lý do là gì?"

"Lúc trước không nói với anh, là do tôi thấy quá mệt mỏi."

"Cái anh muốn nghe là nguyên nhân thật sự."

Giọng nói của anh đã kiềm chế rất lâu rồi đột nhiên bùng nổ như là núi lửa phun trào, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bộc phát.

Tôi ngẩn người.

Đè nén sự chấn động trong lòng, tôi cười nhạt:

"Nguyên nhân chính... những tin tức đó, chẳng lẽ anh chưa từng thấy sao?"

Năm đó, các bài báo đều nói tôi vì muốn vinh hoa nên đã chủ động đi tìm kim chủ dùng quy tắc ngầm.

Những tấm hình khó coi lan truyền khắp Weibo.

Vì muốn quyền quý mà nhẫn tâm bỏ rơi người bạn trai cũ vô danh, nghe hợp lý đấy chứ?

Sắc mặt Hạ Thanh Lâm trắng bệch, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào tôi:

"Những thứ trên báo là do người khác nói, anh không tin."

"Tô Thù, anh chỉ tin lời em nói."

Trong lòng tôi đau xót.

Tôi bấm móng tay vào sâu trong thịt, cười nói:

"Cảm ơn sự tin tưởng của anh nhưng đã bảy năm rồi, chuyện này cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa."

4.

Năm đó sau khi những bài báo đưa tin xấu đăng lên, không ai quan tâm tới lời tôi nói.

Tôi bị nhổ nước bọt, bị xa lánh, bị buộc phải rời khỏi giới giải trí.

Người thân bạn bè xa lánh tôi giống như tôi là loại dịch bệnh gì đó.

Tôi không còn đường lui, lăn lộn qua vài thành phố mới tới trấn cổ hoang vu này sinh sống.

Nhưng tới bây giờ, đã qua bảy năm, Hạ Thanh Lâm tới nói với tôi.

Anh tin tôi, muốn nghe chính lời tôi nói.

Một câu tin tưởng này, đến muộn bảy năm.

Tôi và anh đã sớm không còn là người cùng thế giới.

Không khí trầm mặc đầy ngượng ngùng, mãi cho đến khi giọng nói của Lê Nhược Nhược vang lên:

"Thanh Lâm, sao anh lại chạy tới chỗ này?"

Lê Nhược Nhược bước tới, đôi mắt nhìn Hạ Thanh Lâm cười cong như lưỡi liềm, mỗi cái nhấc tay cũng rất đẹp đẽ.

Hạ Thanh Lâm thuận miệng nói: "Qua đây nhìn thử phòng một chút."

Lúc này ánh mắt Lê Nhược Nhược mới chuyển về phía tôi:

"A, đây không phải cô gái vừa mới chỉ đường cho chúng ta sao? Bỏ khẩu trang ra trông cũng rất xinh."

Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, hơi nhíu mày:

"Nhìn cô giống cái người... cái người... tên cô là gì?"

Ngón tay tôi run lên, cơ thể tôi co rúm lại như thể bị điện giật.

Hạ Thanh Lâm liếc nhìn tôi, cắt ngang suy nghĩ của Lê Nhược Nhược: "Những người khác đâu?"

Lê Nhược Nhược lập tức bị kéo suy nghĩ đi: "Không thấy họ đâu, em đoán chắc họ sẽ đến nhà trọ nhanh thôi."

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau thì thấy chị Vân dẫn đạo diễn và đoàn người đi về phía sân sau.

Đạo diễn vừa thấy Hạ Thanh Lâm liền đi tới, dùng giọng điệu kính trọng hỏi:

"Thanh Lâm, thấy sao? Chỗ này giống tiểu viện Thính Vũ trong lòng cậu không?"

Ánh mắt Hạ Thanh Lâm đảo một vòng qua tôi, lên tiếng nói:

"Vậy cứ chọn chỗ này đi."

Đạo diễn sửng sốt: "Như vậy đã quyết định rồi? Còn hai cái dự bị nữa, không tới xem qua chút sao?"

"Không cần, chỗ này rất tốt." Hạ Thanh Lâm nhìn về phía chị Vân mỉm cười lấy lòng, anh nói: "Trợ lý của tôi đã xin nghỉ phép về nhà, tôi cần một trợ lý tạm thời hiểu rõ tình huống của trấn cổ."

Cơ thể tôi căng chặt, ẩn ẩn có dự cảm gì đó.

Quả nhiên, ngón tay thon dài của Hạ Thanh Lâm chỉ về phía tôi:

"Cứ chọn cô ấy đi. Không có vấn đề gì chứ?"

Chị Vân không chút do dự nói: "Không thành vấn đề! Bảo đảm phục vị ngài chu đáo!"

Hạ Thanh Lâm không hỏi tôi mà hỏi thẳng chị Vân, thậm chí còn không cho tôi cơ hội từ chối.

Nhưng khi tôi trong tình trạng tôi tệ nhất, chị Vân là người duy nhất bằng lòng thu nhận tôi.

Nếu như tiểu viện được chọn để quay phim, chị ấy cũng sẽ không chán nản về chuyện làm ăn.

Tôi không muốn khiến chị ấy thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play