11.
Tôi đoán Hạ Thanh Lâm đã biết chuyện gì ở bên trong.
Nhưng không ngờ, đại lão kia rớt đài nhanh như vậy.
Chỉ hơn mười ngày, tin tức mới được đã được tung ra, vị tư bản kia có liên quan đến việc trốn thuế đang tiếp nhận điều tra của cơ quan tư pháp.
Hôm nay, đúng là ngày Hạ Thanh Lâm khai máy phim mới.
Anh tham gia khai máy trở về, thấy tôi đang chăm chú đọc báo trên điện thoại, cười hỏi:
"Thế nào, yên tâm hơn chút nào chưa?"
Tôi hỏi anh: "Anh đã biết tin tức từ trước?"
Hạ Thanh Lâm gật đầu: "Chứng cứ ông ta trốn thuế thật ra đã sớm bị tìm thấy. Chỉ là bây giờ mới bị tuôn ra."
Tôi nhìn đuôi lông mày của anh nhướn lên, trong đó còn hiện lên vài tia đắc ý.
"Là anh làm sao?" Tôi hỏi.
Hạ Thanh Lâm dừng một chút nói: "là ông ta tự tạo nghiệp."
Thời gian kỳ diệu như vậy đấy.
Lúc trước là đại lão trên cao, chỉ tay năm ngón cuối cùng cũng có ngày ngã xuống.
Đúng là bảy năm trước tôi đã dính tai tiếng không thể rửa sạch nhưng may mắn là Hạ Thanh Lâm sẽ không bị tổn hại vì âm mưu của ông ta.
Sẽ không làm liên lụy đến anh, tôi cũng thấy yên lòng.
Hạ Thanh Lâm mặc trang phục đóng phim, để tôi đi cùng anh đến phim trường.
Vừa tới phim trường được một lúc thì thấy Lê Nhược Nhược đi tới.
"Thanh Lâm, sao anh còn dẫn cô ta theo vậy?" Lê Nhược Nhược bất mãn bĩu môi: "Anh chỉ cần tra thử một chút sẽ biết những điều em nói không có gì là giả."
Hạ Thanh Lâm lạnh nhạt nói: "Tra rồi, không có gì giống vậy cả."
Lê Nhược Nhược nóng nảy: "Sao lại không có gì? Anh không thể nghe chuyện cô ta kể được."
"Vậy sao tôi phải nghe chuyện từ cô?"
Hạ Thanh Lâm hỏi ngược lại khiến Lê Nhược Nhược á khẩu, buồn bực rời đi.
Đạo diễn thấy bầu không khí không đúng nên tới tìm Hạ Thanh Lâm dò hỏi xem có chuyện gì.
Trước khi lên tiếng, không hiểu sao ông ấy nhìn tôi bỗng nhiên chuyển đề tài:
"Cô gái, cô có hứng thú với đóng phim không?"
Tôi vẫn luôn đứng phía sau Hạ Thanh Lâm không dám lên tiếng, không nghĩ đến sẽ được đạo diễn chỉ điểm, nhất thời ngạc nhiên:
"Ông nói tôi sao?"
Đạo diễn gật đầu: "Trong đoàn phim của chúng tôi có một vai diễn, là người dân ở trong nhà trọ. Vốn định là một nữ diễn viên khác kết quả cô ấy nhận được một vai diễn khác nặng ký hơn và không đến nữa. Tôi suy nghĩ thấy cô cũng là người ở nhà trọ này, dáng vẻ cũng xinh xắn, nếu không thì thử xem?"
Nghe thấy có cơ hội được đóng phim, trong thâm tâm tôi dấy lên một ngọn lửa.
Nhưng ý thức lại muốn chạy trốn: "Thôi bỏ đi... Tôi không hợp xuất hiện trước ống kính."
Đạo diễn khuyên nhủ: "Vai diễn này không có gì quá khó khăn cả, lời thoại không nhiều lắm chỉ là hay xuất hiện thôi."
Tôi không suy nghĩ mà cứ lắc đầu, hạ Thanh Lâm kéo tôi sang bên cạnh.
"Tiểu Thù, anh biết em đang lo sợ điều gì. Nhưng đại lão ông ta đã rớt đài rồi, không ai có gây khó dễ cho em nữa, em có thể làm theo ý muốn của mình."
Tôi do dự trong giây lát rồi hỏi anh: "Anh hy vọng em sẽ đóng phim sao?"
"Anh hy vọng em vui vẻ."
Hạ Thanh Lâm nhìn tôi nói: "Trước đây, em hạnh phúc và vui vẻ nhất là khi em được đóng phim. Anh không hiện giờ chuyện gì mới có thể khiến em vui vẻ nhưng anh hy vọng có thể nhìn thấy lại ánh sáng trên người em."
Tôi rất xúc động.
Sau thẳm bên trong tâm hồn đã phủ bụi có thứ gì đó đang bắt đầu động đậy.
Giống như một giấc mộng bị kìm nén lại lần nữa được đánh thức.
Tôi nghĩ, một nhân vật nhỏ ít lời thoại sẽ không ai chú ý, không ai để tâm.
Vậy... tôi có thể thử một lần?
12.
Nhân vật này không tạo nên cảm giác tồn tại trong bộ phim, lời thoại hầu như đều được sử dụng để chuyển cảnh trong cốt truyện.
Giống như cung nữ bên cạnh các nương nương hay đàn em bên cạnh đại ca xã hội đen, thường xuất hiện làm phông nền nhưng sẽ không được người ta chú ý đến.
Rất giống với trạng thái của tôi hiện tại, tĩnh lặng và mờ nhạt.
Cho dù như vậy thì tôi cũng đã cảm thấy vừa lòng.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau sau khi tôi nhận được vai diễn.
Bê bối bảy năm trước lại lần nữa leo lên hotsearch.
Weibo bùng nổ, sao nữ Tô Thù bảy năm trước bởi vì bê bối "bán thân để nổi tiếng" đã quay trở lại, hiện giờ lại câu dẫn ảnh đế Hạ Thanh Lâm để nhận được vai diễn trong bộ phim mới.
Ảnh đính kèm là ảnh tương tác qua lại của tôi và Hạ Thanh lâm trên phim trường.
Anh mỉm cười nhìn tôi, trong mắt đong đầy sự yêu thương.
Fans hâm mộ của Hạ Thanh Lâm bùng nổ, trong lòng căm phẫn, bắt đầu công kích tôi trên Weibo:
"Quả nhiên là chó thì sẽ không đổi thói ăn cức, bảy năm trước dụ dỗ kim chủ hiện giờ lại dụ dỗ ảnh đế, Cô ta không sợ bán thân sẽ bệnh chêst sao?"
"Thanh Lâm ca ca xuất đạo nhiều năm như vậy, nghe nói vẫn chưa có bạn gái. Mặc dù tôi rất mong ca ca thoát cảnh cô đơn nhưng tuyệt đối không mong ca ca ở bên loại phụ nữ như vậy! Thật độc ác."
"Ảnh đế Hạ cũng nên đi khám lại mắt đi! Không phải loại phụ nữ nào cũng dính vào được đâu."
Bê bối của tôi đã từ lâu rồi nhưng những tin tức của Hạ Thanh Lâm vẫn luôn trở thành điểm nóng.
Mọi chuyện đã loạn hết lên.
Tất cả mọi chuyện dường như quay trở lại cái đêm lạnh lẽo bảy năm trước.
"Quả nhiên, em không đáng nhận vai diễn này...."
Tôi hối hận không thôi, cảm thấy mình làm liên lụy đến Hạ Thanh Lâm.
Anh nói: "Đó không phải lỗi của em. Tại sao một người không làm gì sau lại phải trốn tránh và sống lén lút cả một đời?"
Hạ Thanh Lâm trấn an tôi nói anh sẽ giải quyết.
Tôi tưởng anh muốn tra ra kẻ đứng sau bài bôi nhọ, không ngờ chỉ một giờ sau anh tự mình đăng bài trên Weibo làm sáng tỏ.
Một bình luận thôi cũng có thể kéo anh vào vũng bùn.
"Chào mọi người, tôi là Hạ Thanh Lâm."
"Mười năm trước, khi tôi còn làm người chạy vặt ở phim trường thì đã gặp một cô gái."
"Chúng tôi đều mang trong mình giấc mộng làm diễn viên giống nhau, từ những người tri kỷ rồi tới yêu nhau."
"Ở bên nhau ba năm, cô ấy trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình qua nhiều vai phụ nhỏ bé để rồi xây dựng được một hình ảnh nữ hai gây ấn tượng trong lòng người xem, thậm chí còn nhận được lời mời làm nữ chính bộ phim mới."
"Mà tôi lúc ấy vẫn giậm chân tại chỗ, chưa gặp được cơ hội."
"Khi đó, mọi người xung quanh đều khuyên tôi nên bỏ con đường này, cho rằng sau khi cô ấy nổi tiếng sẽ vứt bỏ tôi."
"Chỉ có cô ấy vẫn luôn mỉm cười cổ vũ tôi, tin tưởng tôi."
"Cô ấy nói, trời sinh tôi đã có năng khiếu làm diễn viễn, cuối cùng cũng sẽ có ngày được tỏa sáng."
"Cô ấy tận dụng hết mọi khả năng, vì tôi mà tranh giành tài nguyên, cuối cùng tôi cũng nhận được vai diễn đầu tiên có nhiều phân cảnh trong đời."
"Nhưng mà cô ấy bởi vì từ chối quy tắc ngầm nên bị báo thù, bị hạ thuốc sau đó bị lên bài bôi nhọ."
"Mọi người tưởng rằng chỉ thuận miệng bôi xấu, chế giễu chẳng qua đó chỉ là một sao nữ dính tin đồn. Nhưng cô ấy là cả thế giới của tôi."
"Tôi và cô ấy ở bên nhau ba năm, tôi hiểu rất rõ tính cách của cô ấy."
"Mặc kệ mọi người có nói gì, tôi vẫn tin cô ấy."
"Chỉ là khi đó tôi còn quá nhỏ bé không có cách nào bảo vệ cô ấy."
"Đại lão chỉ cần khẽ động tay cũng có thể tạo ra đòn chí mạng với chúng tôi."
"Cô ấy sợ liên lụy đến tôi nên đã chịu đựng tiếng xấu."
"Trước khi rời đi, cô ấy còn để lại cho tôi toàn bộ tiền tích cóp được, để tôi có thể được chữa trị trong phòng trị liệu đắt đỏ."
"Cô ấy không cho ai nói với tôi nhưng tôi biết rõ, chỉ có cô ấy mới có thể làm thế vì tôi."
"Có thể nói nếu như không có cô ấy thì sẽ không có tôi."
"Cô gái ấy chính là Tô Thù."
"Tôi kể lại chuyện cũ của chúng tôi chỉ muốn trần thuật lại một sự thật."
"Bảy năm qua tôi vẫn luôn đi tìm cô ấy."
"Tôi đã đánh mất, giờ đã tìm lại được sẽ không bao giờ buông tay ra nữa."
"Cô ấy bị người ta hại không làm chuyện gì có lỗi không nên chịu đựng những lời nhục mạ như vậy."
"Các người tin cũng được, không tin cũng được, tôi vẫn sẽ kiên định mà đứng về phía cô ấy."
"Cô ấy đã ở bên cạnh và hỗ trợ tôi vào lúc tôi khó khăn nhất."
"Hiện tại đổi ngược lại là là tôi ở bên cạnh cô ấy."
"Hạ Thanh Lâm."
Bài đăng này trên Weibo rất nhanh đã tạo nên sóng lớn.
Nó cũng buộc chặt anh và tôi vào cùng một chỗ.
Tôi tìm Hạ Thanh Lâm: "Anh bị điên à? Chuyện này sẽ kéo anh xuống nước mất."
Hạ Thanh Lâm cười híp mắt, dáng vẻ tùy ý:
"Anh đã muốn làm vậy từ sớm rồi, muốn cho cả thế giới biết chúng ta ở bên nhau."
Tôi càng sốt ruột: "Từ bao giờ mà anh lại trở thành người não yêu đương như vậy? Phải vất vả thế nào mới được như ngày hôm nay, sao có thể bị em làm liên lụy được."
Hạ Thanh Lâm không nói, anh đứng lên, yên lặng tựa cằm vào vai tôi trong khi tôi đang hốt hoảng.
Cơ thể tôi lập tức bình tĩnh lại.
Một lúc sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
"Nhưng mà Tiểu Thù à, anh đã bỏ lỡ em bảy năm rồi, anh không muốn lại lần nữa bỏ lỡ em."
Anh thở dài:
"Em không biết bảy năm qua anh sống như thế nào đâu. Anh vẫn luôn trộm nghe ngóng chính xác chuyện năm đó, trong một buổi tiệc anh tình cờ nghe được từ miệng của một vị khách mời, chuyện lúc đó là do vị đại lão kia dàn xếp."
"Anh nghĩ nếu như anh khiến cho ông ta nhận trừng phạt có lẽ là em sẽ trở lại bên cạnh anh không? Anh tìm đằng đẵng bảy năm, dần dần thâm nhập vào vây cánh của ông ta, nắm giữ chứng cứ phạm tội của ông ta mới có thể khiến ông ta rớt đài."
"Lúc đầu anh cũng không muốn nói cho em biết nhưng hình như em luôn sợ làm liên lụy đến anh."
"Nhưng mà Tiểu Thù, em nhìn xem, anh đã lớn mạnh rồi anh không sợ bị em làm liên lụy. Cho nên hãy để anh cùng đối mặt với em được không?"
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Tôi cứ nghĩ bảy năm qua chỉ có tôi chịu đựng tủi nhục còn ảnh chỉ cần đứng trên cao hưởng thụ khung cảnh đầy màu sắc.
Hiện giờ tôi mới biết, anh phải chịu đựng nhiều áp lực và đau khổ cũng cũng không ít hơn tôi là bao.
Chỉ qua vài câu nói nhẹ nhàng nhưng trong đó đã phải trỉa qua biết bao tâm sức mới có khả năng đả động tới căn cơ của đại lão?
Chạy trốn rất đơn giản nhưng phá hủy mới khó khăn.
Một người vì yêu mà kiên định, không chùn bước.
Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy bàn tay anh, trịnh trọng nói:
"Được."
Lần này, tôi sẽ không buông tay.