Ngoại trừ Trì Cận Dư, bốn người còn lại đều sững sờ.

Trì Thương Sơn trợn to mắt nhìn con trai, há miệng nhưng không nói nên lời.

“Cậu đang đùa sao?” Nam Tuấn Lương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, sắc mặt trầm xuống, cẩn thận quan sát anh.

“Chú, con nghiêm túc.” Trì Cận Dư đón nhận ánh mắt ông, không có chút chột dạ hay né tránh, “Hy vọng chú và dì có thể cân nhắc về con.”

Nam Tuấn Lương nhìn vào mắt anh, không tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Ánh mắt thành khẩn, khiêm tốn, tựa như một hậu bối đơn thuần chỉ muốn cưới con gái ông.

Nhưng ông biết rõ, người đàn ông này không giống bất cứ ai trong Trì gia.

Bề ngoài điềm đạm, nhưng trên thương trường lại thủ đoạn lôi đình, không thể nhìn thấu.

Nam Tích tuy thông minh lanh lợi, nhưng liệu có đủ sức đối phó với người như vậy?

“Chuyện này phải do con bé tự quyết định. Nếu nó không đồng ý, thì không cần bàn nữa.” Nam Tuấn Lương quay sang con gái, hỏi: “Tích Tích, con quen cậu ta từ bao giờ?”

Bị gọi tên bất ngờ, Nam Tích ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: “Con không quen.”

Không để ý đến ánh mắt cười như không cười của người đối diện, cô chớp mi trốn tránh.

Nhìn cái gì mà nhìn? Rõ ràng là không quen biết! Nam Tích nhịn không được thầm mắng trong lòng.

Cô chỉ vì uống say mà bị anh đưa về nhà, còn ôm ôm ấp ấp, ngủ lại trên giường anh một đêm. Nhưng ngoài chuyện đó ra, cô chẳng biết gì về anh cả, vậy mà vừa mở mắt ra đã phải gả cho anh?

Chuyện với Trì Chiêu Minh đã giải quyết xong, cô không muốn nán lại thêm nữa. Ánh mắt của người đàn ông này khiến cô có cảm giác như ngồi trên đống lửa, liền lén kéo góc áo Nam Tuấn Lương.

Nam Tuấn Lương hiểu ý, nhìn Trì Thương Sơn nói: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi xin phép về trước.”

Ông nắm tay vợ đứng dậy, Trì Thương Sơn cũng không giữ lại quá lâu.

Ba ly trà mới pha vẫn chưa hề động đến, Trì Cận Dư tự mình đứng lên tiễn khách.

Trước khi ra cửa, anh ra hiệu cho một bảo mẫu.

Xuyên qua hai lớp cửa thùy hoa, đến trước cửa tứ hợp viện, cạnh chiếc Maybach, Trì Cận Dư lễ phép chào tạm biệt: “Hôm nay có chút đường đột, làm phiền mọi người rồi. Ngày khác, hy vọng có cơ hội mời chú, dì và Nam tiểu thư một bữa cơm.”

Lời nói nghe có vẻ khách sáo, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

Lúc này, bảo mẫu mang ra một hộp gỗ chạm khắc tinh xảo, Trì Cận Dư đón lấy, hơi nghiêng người đưa tay về phía Nam Tích: “Trong nhà mới mời đầu bếp Tô Châu, điểm tâm và nước đường làm rất ngon. Tôi thấy lúc nãy hình như Nam tiểu thư khá hứng thú, mang về nếm thử, nếu thích cứ nói với tôi.”

Quả thật lúc nãy Nam Tích đã nhìn chằm chằm mấy món điểm tâm trên bàn rất lâu. Mỗi món đều tinh xảo, hương thơm nức mũi. Nhưng vì bầu không khí căng thẳng giữa hai nhà, hơn nữa là do Điền Huệ Vân mang lên, nên cô không động đũa.

Không ngờ người này lại phát hiện ra.

Bây giờ, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong. Nam Tích cau mày, thầm nghĩ người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì, sao lại tỏ ra quan tâm cô như vậy, cứ như thể hai người họ thân thiết lắm.

Nhưng hương thơm từ hộp gỗ cứ nhè nhẹ tỏa ra, nào là anh đào, dâu tây, quýt, sữa... còn có một mùi gì đó cô không phân biệt được, vô cùng hấp dẫn.

Chắc hẳn mới vừa làm xong không lâu, vẫn còn hơi nóng, hương thơm tinh tế như câu dẫn cơn thèm ăn trong dạ dày cô.

Kỳ Nguyệt với ánh mắt tinh tường, nhìn qua lại giữa hai người mấy lần, như phát hiện ra điều gì đó, cố nhịn cười nói: “Đại thiếu gia có lòng như vậy, nhận đi, chúng ta cũng nên về rồi.”

Nam Tích biết điều, đành đưa tay nhận lấy hộp, ngước mắt nhìn anh, giọng điệu khách sáo, lễ phép nhưng vô cùng xa cách: “Cảm ơn ngài.”

Trì Cận Dư khẽ cong môi, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, vẫn ôn hòa nhã nhặn, tiến thoái có chừng mực. Anh đi lên bậc thềm cạnh chiếc Maybach, nhường chỗ cho bọn họ lên xe: “Về đến nhà nhớ báo bình an.”

“……” Nam Tích vừa đặt chân vào xe, khóe miệng không khỏi giật nhẹ.

Người đàn ông này có cần phải diễn quá mức như vậy không?

Cô đại khái có thể đoán được tâm tư của anh. Anh cố tình tỏ ra ôn nhu săn sóc trước mặt bố mẹ cô để cải thiện ấn tượng.

Mơ đi!

Anh trai của Trì Chiêu Minh thì có thể là người tốt được chắc?

Người cùng một nhà, chẳng lẽ lại khác nhau?

Chiếc xe lướt qua con ngõ yên tĩnh, rẽ lên đường lớn, Maybach chạy vững vàng.

Nam Tích nhìn chằm chằm hộp điểm tâm đặt trên bàn nhỏ trong xe, mùi thơm của hoa quả và sữa tràn ngập khắp không gian, khiến cô vô thức nuốt nước bọt mấy lần.

Kỳ Nguyệt mở nắp hộp, mùi hương càng thêm nồng đậm, bà cười hỏi: “Thơm như vậy, không nếm thử sao?”

Nam Tích dời mắt đi: “Con không đói.”

“Vậy để mẹ ăn giúp.” Kỳ Nguyệt lấy một miếng bánh màu xanh lục, có hình dạng như một chiếc lá tinh xảo. Bà cắn một miếng nhỏ, ánh mắt lập tức híp lại đầy hưởng thụ: “Bánh trà xanh này không tồi, vừa thơm vừa mềm, rất tươi mới. Ông xã, anh nếm thử xem, dùng Long Tỉnh hay Bích Loa Xuân thế?”

Nam Tuấn Lương vốn không định động đến đồ do Trì gia đưa, nhưng bị vợ mềm giọng tựa vào người, lại dịu dàng đút đến tận miệng, nên cuối cùng chỉ số thông minh của ông cũng giảm theo…

Nam Tuấn Lương ngoan ngoãn cắn một miếng, sau khi nếm thử, ánh mắt dần dịu lại: “Là Vũ Tiền Long Tỉnh năm nay, bảo bối.”

Còn bảo bối? Bảo bối cái gì mà bảo bối!

Nam Tích nổi cả da gà, trong đầu tự động bật ra ngôn ngữ thứ hai—hai củ khoai tây to đùng!

Không chịu nổi cảnh hai người này nũng nịu với nhau, cô thấy chói mắt, lười nhìn tiếp, cúi đầu lướt điện thoại.

WeChat đột nhiên hiện lên một loạt dấu chấm đỏ thông báo tin nhắn mới.

Cô mở ra xem, phát hiện có một lời mời kết bạn mới: [Tôi là Trì Cận Dư.]

Nam Tích nhíu mày, nhắn lại: [Trì tiên sinh, sao ngài có WeChat của tôi?]

Anh dường như không nhận ra giọng điệu chất vấn của cô, kiên nhẫn gửi lại một câu: [Cô để lại số điện thoại ở nhà tôi.]

“……”

Hừm.

Thiếu chút nữa quên mất vụ đó rồi.

Giờ mà đưa anh 100 vạn để mua sự yên tĩnh, còn kịp không?

Nhớ lại lý do mình viết số điện thoại hôm qua, cô tạm thời chấp nhận lời mời kết bạn.

Nhưng anh chẳng hề nhắc đến chuyện tối qua, chỉ hỏi: [Điểm tâm có ngon không?]

Nam Tích liếc mắt nhìn hai người phía trước—"Hoàng hậu nương nương" đang đút miếng bánh thứ hai cho "hôn quân", một miếng màu hồng nhạt, mùi hương phảng phất như ly trà sữa dâu tây cô từng uống vào mùa đông năm trước.

Ngọt đến phát ngấy, nồng đến chóng mặt.

Cô không trả lời.

Người kia lại gửi tin thứ hai: [Không quen biết không sao. Chúng ta có thể từ từ làm quen.]

[Tôi không vội.]

…… Anh nghiêm túc thật à?

Nam Tích ngẩn người nhìn dòng tin nhắn tiếp theo hiện lên trên màn hình: [Về chuyện Trì Chiêu Minh, cô muốn cậu ta xin lỗi và bồi thường như thế nào, cứ nói với tôi. Nếu cô thấy cậu ta phiền, tôi cũng có thể khiến cậu ta không xuất hiện trước mặt cô nữa.]

[Còn những chuyện khác, cậu ta là cậu ta, tôi là tôi. Hy vọng Nam tiểu thư cho tôi một cơ hội công bằng.]

Tâm trạng Nam Tích trở nên có chút phức tạp.

Sao một chút cũng không giống tên thiếu gia nhà giàu thối nát buổi sáng kia vậy?

Còn biết nói chuyện như thế này?

Nam Tích tuy bị nuông chiều từ nhỏ, nhưng thực chất lại là người mềm lòng. Chỉ cần đối phương có thái độ tốt, lại không đắc tội cô quá mức, cô cũng không nói ra những lời quá khó nghe.

Cô dễ dỗ dành, cũng dễ nghe theo lý lẽ.

Tuy trước mắt vẫn chưa thể kết luận Trì Cận Dư là người thế nào, nhưng đúng là anh là anh, còn tra nam là tra nam. Gộp cả hai làm một để ghét thì chẳng hợp lý chút nào.

Chỉ vì Trì Chiêu Minh chọc giận cô mà cô lại trút hết lên đầu anh trai hắn, loại hành vi này cũng không rộng lượng lắm.

Vì thế, cô suy nghĩ một lát rồi gõ:

[Không cần đâu, Trì tiên sinh. Tôi và anh ta đã kết thúc, không cần bồi thường gì cả, cảm ơn ngài.]

[Cũng không cần ngài làm gì vì chuyện này, đây không phải lỗi của ngài.]

Cô cố ý lờ đi câu thứ hai của anh, không trả lời trực tiếp.

Trì Cận Dư cũng là người thông minh, thấy thái độ cải thiện thì biết điểm dừng: [Được.]

[Điểm tâm để nguội rồi thì đừng ăn nữa, lần sau tôi đưa cho cô cái khác.]

Nam Tích không trả lời nữa.

Cô bị Nam Tuấn Lương gọi tên.

Sau khi nũng nịu với vợ xong, nhớ ra chuyện chính vẫn còn đó, sắc mặt Nam Tuấn Lương trở nên nghiêm túc: “Lời đề nghị của Trì đại thiếu gia, con nghĩ thế nào?”

Nam Tích khẽ cúi mắt, như không có chuyện gì, tiện tay lấy một miếng bánh hạnh nhân từ hộp gỗ.

Hương tuyết lê nhẹ nhàng lan tỏa nơi chóp mũi, cô cắn một miếng, lớp vỏ giòn tan, vị ngọt thanh tao, thực sự tinh tế.

Nam Tuấn Lương trầm ngâm: “Vậy là con không đồng ý?”

Nam Tích nhấm nháp vị bánh, chần chừ một chút rồi gật đầu: “… Vâng.”

“Được.” Nam Tuấn Lương lấy điện thoại ra, lướt danh sách liên lạc, “Để bố xem bên Hồng Kông có cậu trai nào tuấn tú mà hợp mắt con không.”

“……” Tay Nam Tích run lên, nửa miếng bánh tuyết lê rớt xuống bàn, “Bố, con mới 23 tuổi thôi, không cần vội kết hôn đâu.”

“Bố không bảo con phải kết hôn ngay.” Nam Tuấn Lương nghiêm túc nói: “Nhưng nên chọn trước, nếu con thấy hợp thì giữ lại.”

Nam Tích: “……” Giữ lại? Bố cũng thật là có thể nói.

“Cậu cả nhà họ Lương không tệ, học ở Harvard, nhân phẩm đoan chính, thành tích tốt, tốt nghiệp tiến sĩ xong là có thể về kế thừa gia nghiệp.”

“Nhìn hình xem nào.” Nam Tích chán ghét liếc nhìn.

Người lớn lúc nào cũng kính nể học bá, điểm này cô thực sự không thể hiểu nổi.

Cậu Lương kia có đôi mắt nhỏ tứ phía, cũng có thể gọi là trai đẹp sao?

Cô lại lướt tiếp. Ít nhất cũng phải tìm người đẹp hơn Trì Chiêu Minh chứ? Nếu không chẳng phải là hạ thấp tiêu chuẩn quá đáng sao?

Nói mới nhớ, Trì Cận Dư đẹp hơn Trì Chiêu Minh rất nhiều, khí chất cũng hơn hẳn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Khoan đã, mình đang nghĩ gì vậy? Trúng tà sao?

Nam Tích giật mình, lập tức ném ngay suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.

“Vậy còn cậu cả nhà họ Cù? Làm diễn viên, chắc chắn không xấu.” Nam Tuấn Lương nhấn vào màn hình, một bức ảnh chân dung lộng lẫy như poster minh tinh hiện ra, “Năm ngoái mới tiếp quản công ty của bố cậu ấy, nghe nói làm ăn khá lắm.”

Nam Tích lười biếng vắt chân, từ tốn nói: “Khoai lang đại thô.”

Nam Tuấn Lương cau mày, nghiêm khắc nhắc nhở: “Không được mắng người.”

“Đầu óc trì độn, thi cử chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn.” Nam Tích chỉ vào người trong ảnh, “Con không thích đàn ông ngốc.”

Nam Tuấn Lương nhìn dáng vẻ cứng đầu của con gái, tự nhủ ba lần trong lòng: là con ruột, là con ruột, là con ruột.

Nén giận, ông kiên nhẫn tiếp tục lướt danh sách liên lạc và album ảnh.

Cuối cùng, ánh mắt sáng lên.

“Trác Anh Mậu, hai đứa từ nhỏ chơi chung, tuổi tác ngang bằng Trì Chiêu Minh. Giờ nó là chủ tịch một tập đoàn, ngoại hình đẹp, bằng cấp cũng hoàn hảo, lại rất tốt với con. Người này chắc không chê nữa chứ?”

“Ừm……” Quả thực là lựa chọn khá hoàn hảo.

Nam Tích vắt óc tìm khuyết điểm, rồi giơ ngón út ra so với tay Nam Tuấn Lương: “Anh ta hơi lùn.”

So với Trì Cận Dư thì càng lùn hơn chút.

“……”

Nam Tuấn Lương nghẹn lời, ném điện thoại sang một bên. “Con cút ra ngoài cho bố!”

Ối, thật sự tức giận rồi, còn đòi đuổi cô ra khỏi nhà.

Nam Tích nén cười, bảo tài xế: “Chú, đưa con đến Vân Cung.”

Nam Tuấn Lương không thèm để ý đến cô nữa.

Trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ nhàng, xen lẫn âm thanh Nam Tích nhai điểm tâm lách cách.

Lâu sau, Kỳ Cảnh Chi cuối cùng cũng xong cuộc họp, rảnh rỗi nhắn tin hỏi cô về buổi đàm phán hôm nay: [Sao rồi?]

Nam Tuấn Lương bình thường nói chuyện hay trộn lẫn tiếng Quảng Đông và giọng Bắc Kinh, tự nghĩ ra một kiểu tiếng lai cảng phổ, mỗi khi nổi giận là liền xổ một tràng tiếng mẹ đẻ. Hai anh em từ nhỏ đã quen kiểu này—với thân thích ở Hồng Kông thì nói tiếng Quảng Đông, với người ở Bắc Kinh thì nói phổ thông, còn trong nhà thì tùy tâm trạng.

Nam Tích trả lời: [Xong rồi, đang trên đường về nhà.]

Rồi lại liếc nhìn ông bố đang tức giận đến mức bốc khói bên cạnh, bổ sung thêm:

[Chỉ là daddy bị chọc tức.]

[Mắng em là “cút ra ngoài”!]

Kỳ Cảnh Chi: [Lại chọc giận ông ấy làm gì?]

[Ngốc heo.]

Nam Tích: [Anh mới là đồ đầu heo!]

Kỳ Cảnh Chi: [……]

[Nghe nói ai đó vừa trở về?]

Nam Tích: [Ai cơ? ]

Kỳ Cảnh Chi: [Trì Cận Dư.]

Nam Tích kinh ngạc không biết anh ấy làm sao biết chuyện này: [Đúng vậy.]

Kỳ Cảnh Chi: [Cậu ta về làm gì?]

Nam Tích thành thật trả lời: [Anh ta nói muốn kết hôn với em.]

Không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Bên kia hiển thị “Đang nhập…” rất lâu, cuối cùng chỉ gửi đến năm chữ: [Kêu cậu ta cút đi.]

Cảm xúc phẫn nộ như tràn cả màn hình.

Nam Tích ngửi thấy mùi bát quái: [Anh ta với anh có thù oán gì?]

Dòng chữ “Đang nhập…” lại nhấp nháy, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Kỳ Cảnh Chi trả lời với giọng điệu bình thản:

[Không có gì.]

[Chỉ là đối thủ làm ăn thôi.]

[Nhưng anh không khuyến khích em kết hôn với cậu ta.]

Nam Tích: [Ồ.]

[Em cũng không định cưới đâu.]

[Nhưng bố vừa mới lùng sục hết đám nam thanh niên ở Hồng Kông, định chọn chồng cho em, mà em chẳng muốn chọn ai cả.]

Kỳ Cảnh Chi: [Vậy thì đừng chọn.]

[Anh sẽ giúp em tống khứ bọn họ.]

Nam Tích bật cười khúc khích.

Nam Tuấn Lương còn chưa nguôi giận, thấy con gái cười mãi thì trừng mắt: “Cười cái gì mà cười hoài?”

Nam Tích lấy điện thoại che mặt, cúi người cười đến đau cả bụng.

Chỉ cần có Kỳ Cảnh Chi ở đây, bố cô đừng hòng ghép đôi cô với ai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play