Tối nay Nam Tích về Vân Cung.

Không phải vì chọc giận Nam Tuấn Lương đến mức bị đuổi ra ngoài ngủ đầu đường, mà là ngày mai cô có lịch trình dày đặc: Sáng đi spa massage, chiều dạo phố, tối đi nhảy disco.

Kỳ Thư Ngải, vì chuộc lỗi chuyện cho cô leo cây hôm trước, đã lên kế hoạch khiến cô vui vẻ cả ngày.

Long Hồ Sơn Trang cách trung tâm thành phố quá xa, cô không muốn bị ép dậy sớm.

Mà cái người bị cử báo vi phạm quy định, khiến Kỳ Thư Ngải phải chật vật cả đêm mới duyệt xong video…

Nam Tích nằm trên giường spa xem, suýt chút nữa cười đến không thở nổi.

Nhiều lúc cô cảm thấy mình thật may mắn khi có những người bạn tốt như vậy. Xung quanh cô toàn những thiên sứ đáng yêu và lương thiện. Nếu không gặp phải kẻ tệ bạc, tuổi thanh xuân của cô đúng là một mảng tươi sáng.

Nhưng không ai cả đời thuận lợi mãi. Có lẽ Trì Chiêu Minh chính là kiếp nạn mà ông trời sắp đặt cho cô.

Video mà Kỳ Thư Ngải đăng tải, vừa trào phúng vừa giáo dục phổ cập tư duy nam giới, dạy cho chị em cách tránh xa tra nam, nhanh chóng trở thành đề tài nóng trên mạng xã hội. Độ hot thậm chí còn vượt qua scandal tình ái trước đó của Trì Chiêu Minh với tiểu hồ ly tinh kia.

Ảnh hưởng quá lớn, trách gì có người vội vã phá cử báo.

Nam Tích thả like, ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt cảm thán: “Những kẻ gọi cậu là ‘bao cỏ đại tiểu thư’, nếu biết tài khoản đó chính là cậu, chắc cắn đứt cả lưỡi.”

Mỹ nữ Kỳ gia đời nào cũng tỏa sáng. So với đệ nhất mỹ nhân Bắc Kinh năm đó – Kỳ Nguyệt, danh tiếng và nhan sắc của Kỳ Thư Ngải còn chói lọi hơn nữa.

Kỳ Thư Ngải cũng giống Nam Tích, nổi danh nhờ nhan sắc, nhưng cô ấy lại là một người không thích học hành, chỉ biết tiêu tiền. Cô ấy từng cùng Nam Tích du học tại Đại học Pennsylvania, và vì thế bị gọi là “bao cỏ mỹ nhân.”

Sau khi tốt nghiệp và trở về nước, cô ấy không làm gì cả, chỉ ở nhà tiêu tiền của gia đình, trông chờ vào việc sau này em trai trưởng thành sẽ kế thừa công ty.

Tài khoản mạng xã hội mà cô ấy dùng để bôi nhọ những tên đàn ông cặn bã, ngay cả bố mẹ cô ấy cũng không biết.

Người duy nhất biết, là Nam Tích. Hai người họ từ sớm đã ký một thỏa thuận bảo mật, đảm bảo không tiết lộ thân phận thật sự của chủ tài khoản này.

***

Trì Chiêu Minh nằm viện, đến khi nhìn thấy mẹ mình, hắn mới biết vị hôn thê của mình suýt nữa—hoặc gần như đã—bị người khác đoạt mất.

Hắn vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng Nam Tích không còn là vị hôn thê của hắn. Hắn vẫn sống trong quá khứ, ảo tưởng rằng cô vẫn là cô gái ngoan ngoãn, nghe lời hắn, chỉ cần dỗ dành vài câu là sẽ tha thứ.

Hôm qua, khi đám anh em đến thăm, Trì Chiêu Minh còn tự tin tuyên bố: “Cô ấy chỉ là đang giận dỗi, lần này nháo hơi lớn một chút thôi. Chúng tôi có 20 năm tình cảm, qua một thời gian bình tĩnh lại thì sẽ ổn. Đàn ông ở bên ngoài chơi bời một chút thì sao chứ? Chuyện này sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nghĩ thông.”

Hắn chưa bao giờ tin rằng Nam Tích thực sự sẽ từ hôn. Sự liên hôn giữa hai nhà Trì - Nam là một sự kiện lớn trong giới hào môn, không chỉ ở Bắc Kinh mà thậm chí là cả nước. Đằng sau còn có quan hệ thương mại trị giá hàng chục tỷ, một khi hôn ước bị hủy bỏ, hậu quả không thể xem nhẹ.

Thế nhưng, Điền Huệ Vân lại nói với hắn rằng tối hôm qua, ngay trước mặt bố mẹ Nam Tích, anh trai hắn đã đề nghị thay thế hắn để kết hôn với cô.

“Chết tiệt!” Trì Chiêu Minh tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, xương sườn chưa lành suýt nữa lại trật ra, “Nhân lúc tao nằm viện mà cướp vợ tao, con mẹ nó, còn có thể âm hiểm hơn không?!”

Điền Huệ Vân chỉ liếc hắn một cái, không nói gì.

Người mẹ lúc nào cũng hiểu rõ con trai mình nhất. Điền Huệ Vân biết rõ Trì Chiêu Minh chỉ giỏi mạnh miệng trong phòng bệnh, thật sự đối mặt với người kia, hắn ngay cả một câu cũng không dám nói lớn.

Cố đối đầu trực diện với Trì Cận Dư là chuyện không thể, bởi vì cả bà ta và con trai đều không có tư cách lẫn sự tự tin. Cách duy nhất là ra tay từ chính đương sự.

Điền Huệ Vân khuyên nhủ bằng giọng điệu chân thành: “Lần này mẹ thấy chuyện thật sự nghiêm trọng. Bố con đã đồng ý hủy hôn, các thủ tục chuẩn bị cho lễ đính hôn đều bị dừng lại. Chỉ là vẫn chưa kịp chính thức thông báo cho khách khứa và gửi lời xin lỗi. Trước khi có thông báo chính thức, chúng ta vẫn còn cơ hội cứu vãn.”

Trì Chiêu Minh đấm mạnh xuống giường bệnh, nhìn bộ dạng chật vật của mình mà tức giận: “Con còn có thể làm gì? Quỳ xuống cầu xin cô ta chắc?!”

Điền Huệ Vân đáp lại một cách bình thản: “Cũng không phải là không thể.”

“Không có khả năng! Đừng hòng!” Trì Chiêu Minh lập tức gạt phắt đi, “Con đã cho cô ta đủ mặt mũi rồi. Một đứa con gái, chẳng lẽ còn muốn cưỡi lên đầu con?!”

“Nhịn một chút có sao đâu? Chờ sau khi cưới, chẳng lẽ nó còn không ngoan ngoãn nghe lời con?” Điền Huệ Vân vỗ vỗ lên mu bàn tay con trai, giọng điệu đầy ẩn ý, “Nó có được nuông chiều thế nào ở nhà mẹ đẻ thì đã sao? Một khi đã gả vào nhà chúng ta, mẹ sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Nó không thể nào lấn át con được.”

Trì Chiêu Minh vẫn quay mặt đi, sắc mặt khó coi.

Hắn vốn dĩ luôn bị Trì Cận Dư đè ép trong mọi chuyện, nhưng dù sao từ nhỏ vẫn được bố mẹ nuông chiều. Trong công việc có thể nhẫn nhịn, nhưng với tư cách là nhị thiếu gia của Trì gia, hắn không thể chịu được nỗi nhục này.

“Con cũng biết, cuộc hôn nhân với Nam gia có ý nghĩa lớn thế nào với chúng ta.” Điền Huệ Vân tiếp tục thuyết phục, giọng điệu vừa chua xót vừa đầy tính toán, “Trong tay Nam Tích là một nửa sản nghiệp của Nam gia tại Bắc Kinh. Mặc dù người nắm quyền là anh trai nó, nhưng cái tên Kỳ Cảnh Chi kia, vốn nổi tiếng chiều chuộng em gái. Còn có cổ phần của ông nội nó, đó là nhà giàu số một Hồng kông, tùy tiện rút một sợi lông cũng đủ cho chúng ta ăn cả đời. So với nó, con và mẹ thua xa về mặt số mệnh.”

“Nếu con kết hôn với nó, con sẽ có cơ hội lật đổ anh trai con. Nhưng nếu để thằng đó đoạt được Nam Tích, đời này hai mẹ con ta đừng mong có ngày ngóc đầu lên được.”

"Mẹ đã để con từ nhỏ thân thiết với nó, hao tổn bao nhiêu tâm tư, không thể để kẻ khác hưởng lợi ngay lúc này."

Trì Chiêu Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt hiếm khi hiện lên vẻ sâu xa, im lặng hồi lâu, cảm xúc phức tạp không thể nói rõ.

Điền Huệ Vân đứng dậy: "Con tự suy nghĩ cho kỹ, mẹ đi hỏi bác sĩ xem khi nào con có thể xuất viện sớm nhất."

"Được." Trì Chiêu Minh siết chặt ngón tay, "Đi nhanh đi."

***

Những ngày gần đây, cuộc sống của Nam Tích vô cùng yên bình.

Trì Chiêu Minh vẫn nằm viện nên không còn phiền nhiễu cô. Còn chuyện Trì Cận Dư đề nghị kết hôn hôm đó, anh cũng không có thêm động thái nào.

Nam Tích suy nghĩ kỹ về việc Trì Chiêu Minh bị đánh, tám phần là do anh trai cô ra tay. Người này nổi tiếng thù dai.

Từ nhỏ đến lớn, những kẻ dám trêu chọc cô không nhiều, nhưng không ai thoát khỏi việc bị Kỳ Cảnh Chi âm thầm xử lý.

Anh ấy vốn dĩ không thích dùng mánh khóe vòng vo hay chiêu trò văn minh.

Văn minh là để dành cho người tốt. Đối phó với kẻ cặn bã, phải dùng cách cặn bã.

Vị trí của Vân Cung tuy không đắc địa bằng khu vực trung tâm phố lớn, nhưng lại có ưu thế riêng.

Nhiều người không thích sống trong biệt thự nhưng lại yêu cầu nhà ở có đẳng cấp dành cho giới thượng lưu, nên đã chọn những căn hộ cao cấp rộng hàng trăm mét vuông như thế này.

Trong toàn thành phố, những khu cao cấp như vậy không có nhiều. Vân Cung nằm trên con đường đắt giá nhất, giá bán cao ngất ngưởng.

Nam Tích mua căn hộ đẹp nhất trong tòa nhà khu này.

Dù toàn bộ khu dân cư không quá đông đúc, nhưng nơi đây chỉ dành cho những kẻ giàu có không biết tiêu tiền vào đâu.

Ban công phía đông có thể ngắm mặt trời mọc trên Tử Cấm Thành.

Phía tây giáp với sân bay tư nhân, nơi ánh hoàng hôn buông xuống rực rỡ, đẹp hơn cả một bức tranh sơn dầu.

Còn Thập Sát Hải[1], khi màn đêm buông xuống, ánh đèn lung linh phản chiếu mặt nước, tạo nên cảnh tượng đẹp đến nghẹt thở.

[1] Thập Sát Hải (Shichahai): Địa điểm tham quan tuyệt đẹp nằm giữa trung tâm thủ đô Bắc Kinh có một quần thể ao hồ cực thơ mộng, thanh tĩnh và hữu tình. Nơi đây được xem là viên ngọc quý của Bắc Kinh, là khu bảo tồn những giá trị văn hóa và lịch sử độc đáo của Trung Quốc.

Chiều nay sẽ diễn ra hội nghị tổng giám đốc trung tâm thương mại của Thịnh Oái. Nam Tích tuy không quan tâm đến chuyện quản lý, nhưng trên danh nghĩa vẫn là cổ đông, nên cũng phải xuất hiện cho có lệ.

Sáng sớm, cô đã ngồi trong phòng khách làm móng tay.

Thợ làm móng đang cẩn thận vẽ họa tiết kiểu Pháp trên tay trái của cô, còn tay phải rảnh rỗi thì cầm điện thoại lướt vòng bạn bè.

Khi thấy bài đăng của Ngụy Diệc Minh, cô mới nhớ ra rằng đã nhiều năm không gặp vị anh họ bốn đời này.

Bài đăng được đăng vào tối qua, định vị ở sân bay quốc tế Hồng Kông, Nam Tích mới biết anh ấy đã về nước.

Dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn một chữ: [Xuất phát.]

Nhìn qua cũng biết, tám phần lại đi Bắc Cực – nơi chim còn không buồn ghé qua.

Nam Tích ấn like cho anh ấy.

Từ nhỏ, cô không có hứng thú với việc học. Giờ đây, cô chỉ có thể dựa vào danh tiếng trường đại học để làm màu, sống cuộc đời nhàn hạ.

Nam Tuấn Lương từng nói cô tâm tư không ngay thẳng, nếu không với cái đầu thông minh này, đâu thể nào chỉ học qua loa một tấm bằng cử nhân chính quy ở Đại học Pennsylvania, sau đó lại vội vã về nước như vậy.

Nam Tích không dám nói thật với ông. Nếu không phải vì cái danh của Đại học Pennsylvania giúp Nam gia không bị mất mặt, cô còn chẳng thèm rời khỏi quê nhà.

Nhưng dù bản thân lười biếng, cô vẫn thật lòng bội phục Ngụy Diệc Minh—vị khoa học gia từng bước đi vào thần thoại.

Thậm chí, cô còn xem anh ta như thần tượng.

Bỗng nhiên, Nam Tích mở to mắt, tay vô thức run lên.

Thợ làm móng giật mình: "Ai ui!"

"Không sao chứ?"

Nam Tích cúi xuống nhìn móng tay trái, thấy lớp sơn bị kéo ra một vệt trắng lộ rõ, cô cau mày: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý."

Thợ làm móng quen thuộc với cô, dù đã sớm miễn dịch với vẻ đẹp hoàn mỹ được tiền tài nuôi dưỡng này, nhưng vẫn không nhịn được ngẩn người.

Vị tiểu công chúa Nam gia này, xinh đẹp lại không hề kiêu ngạo, dễ gần vô cùng.

Chỉ tiếc tên tra nam kia không có mắt, không biết trân trọng.

"Không sao, tôi sẽ vẽ lại, vẫn kịp." Thợ làm móng dịu dàng cười, tiếp tục công việc.

Nam Tích cụp mắt nhìn màn hình điện thoại—chính là thứ vừa khiến cô thất thố.

Dưới bài đăng của Ngụy Diệc Minh, Trì Cận Dư cũng đã ấn like.

Nam Tích lấy lại bình tĩnh, mở khung trò chuyện riêng với Ngụy Diệc Minh, gõ một câu: [Anh Minh, anh quen Trì Cận Dư?]

Đợi hai phút không thấy trả lời, Nam Tích liền thoát khỏi WeChat.

Với tính chất công việc của người này, nếu mười ngày nửa tháng sau mới trả lời thì cũng không có gì lạ.

Nam Tích không để tâm đến chuyện đó, làm xong móng tay, hoàn mỹ ngủ một giấc trưa. Sau đó, cô trang điểm chỉnh chu, lái xe đến Thịnh Oái.

Những sự kiện mang tính thương mại thế này, ăn mặc cũng phải chỉnh chu một chút.

Nhưng đồ công sở cứng nhắc không phù hợp với định nghĩa xinh đẹp trong lòng cô.

Vì vậy, Nam Tích chọn một chiếc váy liền phong cách OL với tông màu tím đen loang sắc, phối cùng một chiếc khăn lụa nhỏ.

Trùng hợp, bộ móng tay cô mới làm cũng có họa tiết đen, rất xứng đôi.

Áo khoác gió dáng ngắn màu nâu nhạt hờ hững vắt trên vai, vừa vặn tăng thêm một phần sắc sảo.

Khi xuống xe, cô tiện tay lấy túi xách, vừa vặn gặp Tổng giám đốc Linda đi ra đón.

Linda là một đại mỹ nữ, năng lực công tác cũng xuất sắc.

Đây là người do chính Nam Tích chọn lựa.

Cô thích cấp dưới của mình đều là mỹ nữ—cùng mỹ nữ làm việc, tâm trạng sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh phải ngồi cả buổi chiều trong văn phòng, đối diện một đám đàn ông bụng bia, mặt bóng dầu, tay cầm bình giữ nhiệt ngâm kỷ tử, còn ra vẻ bàn chuyện quan trọng.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy muốn phát điên.

Mỹ nữ thì khác, trắng trắng, thơm thơm, không hề tồn tại những vấn đề đó.

Nam Tích không nói nhiều trong cuộc họp.

Chỉ cần kết quả đạt yêu cầu, với tư cách cổ đông, cô không can thiệp vào hoạt động, cũng không quan tâm tiểu tiết.

Đây là sự tôn trọng dành cho năng lực của tổng giám đốc.

Nói trắng ra là… cô lười.

Tan họp, khi rời khỏi trung tâm thương mại, xe của cô đã được nhân viên dời đến khu vực dành cho quản lý cấp cao.

Đang định lên xe, đột nhiên có một bàn tay ngăn cản.

Người này tập tễnh nhảy tới, tay phải vẫn còn đang chống nạng.

Ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia, ánh mắt Nam Tích bỗng dưng trở nên lạnh lẽo.

“Làm phiền, thu lại bàn tay cao quý của ngài.”

Trì Chiêu Minh cố chấp giữ chặt lấy cổ tay áo cô bằng tay trái, quật cường nói: “Tích Tích, chúng ta nói chuyện.”

Nam Tích có thể trực tiếp đá bay hắn.

Bây giờ, bộ dạng hắn thảm hại thế kia, sức chiến đấu thậm chí còn không bằng một bà cụ bán khoai lang nướng ven đường.

Nhưng… đây là địa bàn của cô.

Cô không muốn gây chuyện ồn ào ở đây, tránh thu hút sự chú ý không cần thiết.

Ánh mắt Nam Tích rơi xuống quầy khoai lang nướng cách đó không xa.

Trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng, cô khẽ cong môi cười: “Tôi mời anh ăn cái đó đi.”

Trì Chiêu Minh sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin xen lẫn chút ánh sáng vui mừng: “… Được.”

Mẹ hắn quả nhiên nói đúng.

Bây giờ hắn bày ra dáng vẻ đáng thương đến tìm cô, lại diễn một chút khổ nhục kế, Nam Tích sẽ mềm lòng.

Nhưng hắn không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Hẳn là vì hắn quá đẹp trai, biểu cảm cũng đủ thành khẩn.

Bởi vì… Nam Tích yêu hắn đến mức không thể tự kiềm chế.

Nam Tích vô cùng "chu đáo", cố tình thả chậm bước chân, để Trì Chiêu Minh có thể chống nạng đi cùng cô đến quầy khoai lang nướng.

Hắn không hề nhận ra ánh mắt giảo hoạt cùng tia cười trêu cợt trong đáy mắt cô.

Cũng không thể ngờ, Nam Tích ngoan ngoãn trước đây sẽ có ngày chơi xấu hắn.

“Bà, chọn cho cháu củ lớn nhất nhé, cảm ơn.”

Nam Tích lấy điện thoại ra, làm bộ muốn trả tiền.

Bà cụ vui vẻ chọn giúp cô một củ khoai lang to nhất, đặt lên cân.

Cô vẫn “tri kỷ” như vậy, Trì Chiêu Minh vô cùng vui vẻ, một khuôn mặt cười rạng rỡ như hoa nở.

Tuy rằng hắn không thích ăn đồ ven đường, cảm thấy không xứng với thân phận thiếu gia hào môn, nhưng hiện tại chỉ cần theo cô, chỉ cần làm cô vui, dù là độc dược dược hắn cũng nguyện ăn.

“Có phải hơi nguội rồi không? Bỏ vào nướng thêm chút đi.”

Nam Tích sờ sờ lớp vỏ khoai lang, quay sang nói với Trì Chiêu Minh: “Tôi đi mua hai ly trà sữa, anh cứ đứng đây đừng đi lung tung.”

Cô… còn muốn tự tay mua trà sữa cho hắn!

Trì Chiêu Minh cảm động đến siết chặt nạng, kích động gật đầu: “Được.”

Chờ cô rời đi, người anh em gọi điện đến, Trì Chiêu Minh vui vẻ báo cáo chiến thắng: “Tôi đã nói mà, cô ta sẽ không bỏ được tôi. Chỉ cần tôi ngoắc ngoắc ngón tay, không phải đã quay lại rồi sao?”

“Ha, đúng là cậu mà.” Bên kia điện thoại, người anh em của Trì Chiêu Minh bật cười, hỏi: “Đang làm gì đấy?”

Trì Chiêu Minh đầy đắc ý: “Cô ta mời tôi ăn.”

“Ăn gì? Ở Vân Cảnh Các hay Thiên Hương Lâu?”

Ánh mắt Trì Chiêu Minh rơi xuống quán khoai lang ven đường, bếp lò tỏa khói nghi ngút. Hắn hơi dừng lại, khóe môi giật giật: “Khoai lang nướng.”

“Hả?” Bên kia rõ ràng không tin vào tai mình: “Cậu nói loại khoai lang nướng ven đường á?”

“Ừ, đừng coi thường, thơm lắm.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng vài giây, rồi giọng nói đầy thận trọng vang lên: “Cậu chắc là cô ấy mời cậu ăn thật… không phải đang chửi cậu đấy chứ?”

Trì Chiêu Minh bỗng giật mình, cúi đầu nhìn…

Chết tiệt. Cô còn chưa trả tiền.

Bà cụ bán khoai cười híp mắt, giơ mã thanh toán lên lắc lư trước mặt hắn.

Sắc mặt Trì Chiêu Minh tối sầm: “……”

Chết tiệt thật.

***

Bên kia, vừa bước vào cửa trung tâm thương mại, Nam Tích vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua ai đó còn đang ngốc nghếch đứng trước quán khoai lang. Cô khẽ nhếch môi, cười đến ngạo nghễ: “Đồ ngốc, khoai lang đại thô——”

Lời còn chưa dứt, người bị mắng bỗng quay phắt đầu lại.

Nam Tích thầm kêu không ổn. Trì Chiêu Minh sao lại phản ứng nhanh vậy chứ?!

Nhưng chưa kịp bỏ chạy, một bàn tay mạnh mẽ đã chộp lấy cổ tay cô, kéo thẳng vào thang máy.

Khoảng cách quá gần, hơi thở quen thuộc phủ xuống.

Cửa thang máy đóng lại, bóng tối nuốt trọn, giọng nói trầm thấp vang ngay trên đỉnh đầu: “Khoai lang đại thô? Ý gì? Hửm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play