Biệt thự này không biết từ khi nào xuất hiện ở đây, là một tòa nhà cao cấp đầy bí ẩn, không ai biết chủ nhân là ai.
Biệt thự không có tên, chỉ có một biển số nhà của chính phủ, cùng với số hiệu "1" của khu phố.
Tường vây và cảnh sắc bên trong bị cây xanh che phủ kín mít, không thể nhìn thấy bên trong thế giới ra sao. Đã có người từng thử dùng máy bay không người lái để khám phá bí mật, nhưng chưa bay được bao lâu, họ đã bị mời đến đồn cảnh sát.
Nam Tích vỗ vỗ đầu, tự nhủ trong lòng: Quên đi, quên đi, ai là ai thì có gì quan trọng, sau này tám phần cũng sẽ không gặp lại nữa.
***
Khoảng nửa giờ sau, đứng ở thư phòng bên cửa sổ, người đàn ông nhìn thấy bóng dáng linh động cuối cùng rời đi, dường như vụt qua cánh cửa chính.
Khóe môi Trì Cận Dư khẽ cong lên, nở một nụ cười hiếm hoi.
Điện thoại trên bàn vang lên, Trì Cận Dư vội vàng cầm lấy, ấn nút loa: “Chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi cười nói: “Tâm trạng không tồi nhỉ?”
Trì Cận Dư khôi phục lại vẻ nghiêm túc, uống một ngụm cà phê: “Có sao?”
“Mới nghe cậu nói chuyện mà, như xuân phong đắc ý.” Mạc Thận cười nói, “Không biết còn tưởng tối qua cậu làm gì rồi.”
Trì Cận Dư từ trước đến nay luôn giữ thái độ nghiêm túc, anh tuyệt đối không có ý nghĩ gì về phụ nữ.
Trì Cận Dư không muốn tiếp tục trò chuyện vớ vẩn: “Có việc thì nói đi.”
Mạc Thận: “Cậu đúng là không thú vị gì cả, anh em tìm cậu chơi một chút còn không được sao?”
“Không rảnh chơi.”
Mạc Thận đã quen với tính cách của anh, chỉ cười cười rồi tiếp tục nói: “Ngụy Diệc Minh đã trở về, tối nay ở Kinh Hạ tổ chức tiệc, bảo tớ mời cậu đến, chỉ chơi bài thôi, uống chút rượu.”
Trì Cận Dư đặt ly xuống, nhíu mày: “Tối nay tớ phải đi Berlin công tác, lần sau đi.”
“Được rồi, Ngụy thiếu gia ngày mai phải sang Hồng Kông thăm bà nội, lần sau khi nào mới gặp lại thì ai mà biết.” Mạc Thận tặc lưỡi, “So với chúng ta còn bận hơn.”
Mẹ của Ngụy Diệc Minh là cô của Nam Tích, là đứa con thứ tư trong gia đình.
Tuy nhiên, bà ấy kết hôn sớm, con trai cũng gần tuổi với Kỳ Cảnh Chi.
Anh chàng này xuất thân từ một gia đình danh giá, nhưng không theo đuổi sự nghiệp kinh doanh hay chính trị mà muốn đi Bắc Cực nghiên cứu khoa học, mấy năm nay thân thích bạn bè cũng ít có liên hệ.
Mặc dù Mạc Thận và Trì Cận Dư học chung đại học, nhưng nói ra thì khá kỳ lạ, hai người học chuyên ngành khác nhau, tính cách lại hoàn toàn trái ngược, ít khi giao tiếp với nhau, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ đến tận bây giờ.
Mạc Thận cảm thấy Trì Cận Dư rất khó để có thể kết giao bạn bè, mối quan hệ với Ngụy Diệc Minh, dù trước kia toàn là nhờ sự chủ động từ phía anh ta, nhưng nghĩ lại thì vẫn là Trì Cận Dư đã khuyến khích. Nếu không, với tính cách chỉ thích ăn chơi nhảy múa của Mạc Thận, sao có thể kết giao được với một nhà khoa học.
Trì Cận Dư cúp điện thoại, giao phó: “Đem bộ thiết bị thăm dò của tiến sĩ Tề gửi cho cậu ấy, nhớ mang qua cẩn thận.”
Giọng điệu Mạc Thận trêu chọc: “Cái thứ mà cậu giấu kỹ như báu vật ấy?”
“Không cần.” Trì Cận Dư nhàn nhạt nói, “Còn có việc, cúp máy trước.”
Hôm nay có hai cuộc họp video, mỗi cuộc đều kéo dài trên ba tiếng, cộng thêm thời gian nghỉ giữa chừng, tất cả đều kết thúc vào buổi chiều.
Dư Thuật Dương và tài xế đến đón anh, đưa hành lý lên xe chuẩn bị đi Berlin.
Trì Cận Dư ngồi ở ghế sau, một tay cầm bút viết, xem bảng báo cáo, tay còn lại nghe điện thoại từ Trì Thương Sơn.
Mặc dù tập đoàn hiện nay hoàn toàn do anh quản lý, nhưng bố anh vẫn giữ thói quen cằn nhằn. Nói suốt nửa ngày mà chẳng có bao nhiêu lời có ích.
Người già rồi, tư tưởng đã không theo kịp sự thay đổi của thời đại. Mấy năm trước, suýt nữa tập đoàn đã sụp đổ vì Trì Thương Sơn cố chấp giữ lại những phương thức kinh doanh cũ kĩ, nếu không phải anh về nước ngăn lại sóng gió…
Việc này anh không có ý định kể công, cuối cùng, anh cũng đã đạt được những gì mình muốn, đã đạp hai mẹ con kia dưới chân, không thể nào quay lại được nữa.
Hiện tại, anh còn muốn nhiều hơn nữa.
Anh lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng đáp lại vài câu, thể hiện mình đã ghi nhớ.
“Bố, con đã đến sân bay.” Anh trầm giọng nói khi kết thúc cuộc trò chuyện, “Ý kiến của bố con sẽ suy nghĩ kỹ, quay về sẽ báo cáo.”
Ngắt điện thoại, đầu dây bên kia rõ ràng truyền đến giọng của Điền Huệ Vân: “Ông xã à, bọn họ chuẩn bị đến, nói chỉ còn hai mươi phút nữa... làm sao bây giờ, thật sự muốn từ hôn sao? Thằng bé vẫn đang ở bệnh viện…”
“Lát nữa, thái độ tốt một chút, xem có thể cứu vãn được không.” Trì Thương Sơn cúp điện thoại.
Khu vực cửa ra dành cho khách VIP tại sân bay vắng lặng, xung quanh chỉ có một chiếc xe đậu sẵn. Tầm nhìn trống trải, xa xa là bầu trời xanh ngắt.
Nhân viên sân bay mặc đồng phục đẩy xe hành lý ra ngoài.
Dư Thuật Dương vừa mở cốp xe, chuẩn bị sắp xếp hành lý thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp, vang vọng như tiếng suối ngầm: “Về nhà cũ.”
Dư Thuật Dương sững người.
“Giúp tôi đổi vé máy bay sang chuyến sáng mai.” Trì Cận Dư ra lệnh, rồi dứt khoát nói: “Đừng chậm trễ nữa, lên xe đi.”
***
Nam Tích đến khi ngồi trên xe mới biết Trì Chiêu Minh bị thương và đang nằm viện.
Nam Tuấn Lương hiện tại chỉ lo tận hưởng cuộc sống xa hoa, ngay cả chiếc Maybach S680 Pullman cũng được cải tạo, biến hàng ghế sau thành một khoang phòng khách sang trọng.
Trên chiếc sofa da hình chữ L, Nam Tích ngồi ở vị trí rộng rãi nhất, thoải mái vắt chân, lười biếng xem TV. Lúc này, từ tai nghe truyền đến giọng Kỳ Thư Ngải: “Người anh em paparazzi của tớ nói vết thương của hắn ta rất nghiêm trọng, chắc phải nằm viện nửa tháng. Không biết vị anh hùng chính nghĩa nào đã ra tay thay trời hành đạo nữa, thật khiến người ta hả dạ!”
Nam Tích bật cười: “Cảnh sát vẫn chưa bắt được thủ phạm à?”
“Không rõ nữa, theo lý mà nói thì phải có camera theo dõi chứ, nhưng nghe đâu bị hỏng rồi. Dạo này đúng là loạn thật.” Kỳ Thư Ngải chậc lưỡi, rồi cảm thán: “Thế nên làm người vẫn nên quang minh lỗi lạc, nếu không thì đến ông trời cũng chẳng chịu nổi.”
Nam Tích cầm một quả nho đã được lột vỏ sạch sẽ từ trên bàn trà, nhẹ nhàng đưa vào miệng, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Ác giả ác báo. Đúng là người thiện lương như cô thì ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô.
Nghe nói tối qua Trì Thương Sơn đã trở lại Bắc Kinh, Nam Tuấn Lương lập tức cùng vợ bay về từ Hokkaido trong đêm, chuẩn bị đến Trì gia đề nghị hủy hôn.
Chuyện này đương nhiên phải do nhà họ chủ động, nếu trông chờ vào Trì Thương Sơn thì chắc chắn ông ta sẽ cố kéo dài, trì hoãn đến cùng.
Kỳ Cảnh Chi bận công việc nên không thể đến, nhưng bố mẹ cô thì đi cùng.
Trong ký ức của Nam Tích, trưởng bối nhà họ Trì trước nay chưa từng thân thiện với cô. Trì Thương Sơn vốn dĩ ít nói cười, chỉ có thái độ tốt hơn đôi chút với con trai út, còn với cô thì không hề thân thiết.
Về phần Điền Huệ Vân, bà ta lúc nào cũng tỏ ra là bà chủ của gia đình, thường xuyên bắt cô học quy củ.
Nhưng lần này, mọi chuyện hoàn toàn khác.
Vừa bước vào cửa, cả nhà ba người đã được tiếp đón rất khách sáo. Trì Thương Sơn và Điền Huệ Vân trên mặt đầy vẻ khiêm tốn, thậm chí còn có chút nịnh nọt.
Hiếm khi thấy Trì Thương Sơn nói nhiều như vậy, phần lớn đều là lời xin lỗi, trách mắng con trai mình không biết điều.
Điền Huệ Vân thì bận rộn pha trà, cắt hoa quả, bày biện đồ ngọt, tự tay làm tất cả, thậm chí không gọi cả người hầu.
Nam Tuấn Lương liếc mắt nhìn bàn trà bày biện đầy đủ, nhưng không động đến chén trà nào, cũng chẳng để bà ta có cơ hội giữ thể diện. Ông chỉ lạnh lùng nhìn Trì Thương Sơn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Anh Trì, tôi gọi anh một tiếng 'anh' là vì nể tình trước đây chúng ta từng có chút giao tình. Nhưng nếu hôm nay chuyện này không giải quyết xong, sau này đừng mong tôi nể nang nữa."
"Tôi chỉ có một đứa con gái này thôi. Anh cũng biết nhà chúng tôi cưng chiều nó đến mức nào. Tôi không sợ đắc tội anh, nên nói thẳng luôn, ngay từ đầu tôi vốn dĩ đã không ưng thằng con trai nhà anh. Nếu không phải con gái tôi thích, thì hôn sự này đã không được định ra ngay từ sớm."
"Phải, phải, tôi hiểu, Chiêu Minh, thằng bé này quả thực đã gây ra chuyện lớn, nhưng nó thật lòng với Nam Tích. Hai đứa chúng nó từ nhỏ đã chơi với nhau, chúng ta cũng đều nhìn chúng lớn lên, có thể đi đến ngày hôm nay là cái duyên rất lớn."
Trì Thương Sơn thở dài, tiếp tục nói: "Chiêu Minh phạm sai lầm, nhưng nó đã biết lỗi rồi. Nó đã hứa từ nay sẽ không tái phạm nữa. Còn về cô gái kia... Tôi đã quyết định rồi, hoàn toàn phong sát cô ta, về sau tuyệt đối không để cô ta ảnh hưởng đến bọn trẻ nữa."
Thấy sắc mặt Nam Tuấn Lương vẫn chưa dịu xuống, Trì Thương Sơn vỗ đùi mạnh một cái, nghiêm giọng nói: "Nếu thằng nhãi đó còn dám tái phạm, tôi sẽ tự tay đánh gãy chân nó! Lời này tôi nói ngay trước mặt hai vị và Nam Tích, mọi người đều làm chứng, được chứ?"
Kỳ Nguyệt hừ lạnh, giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ châm chọc: "Chẳng có tác dụng gì đâu. Chó thì vẫn hoàn chó, không bỏ được thói ăn phân."
Bậc trưởng bối đang nói chuyện, Nam Tích vốn không tiện xen vào, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn cười.
Sắc mặt Trì Thương Sơn cứng đờ, nhưng không thể bộc phát.
Điền Huệ Vân âm thầm cắn môi, không dám lên tiếng.
"Tôi đã nói rất rõ ràng qua điện thoại rồi." Nam Tuấn Lương vừa lên tiếng vừa tự nhiên nắm lấy tay vợ, như ngầm tán thưởng sự sắc bén của bà, giọng điệu cưng chiều rõ ràng: "Hủy hôn. Không phải thương lượng."
Lời nói dứt khoát chặn đứng toàn bộ lý do thoái thác mà Trì Thương Sơn đã chuẩn bị từ trước. Ông ta mím môi, nhấp một ngụm trà, như thể đang suy nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Điền Huệ Vân liếc nhìn chồng một cái, rồi cẩn trọng mở miệng: "Nam tiên sinh, ngài xem thế này có được không? Lễ đính hôn từ trước đã định, nhà chúng tôi sẽ bồi thường thêm một căn biệt thự ở Bích Tỉ Loan, coi như tạ lỗi với Tích Tích."
Nam Tuấn Lương nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với cách xử lý này. Những lời Điền Huệ Vân vừa nói chỉ càng thể hiện sự thiếu tinh tế.
Nhưng dù sao ông cũng là đàn ông, không tiện trực tiếp châm chọc một người phụ nữ.
Kỳ Nguyệt ngay lập tức tiếp lời, giọng điệu sắc bén hơn hẳn: "Trì phu nhân, ngài nghĩ chúng tôi thiếu tiền sao? Tôi thấy là ngài thiếu đầu óc thì đúng hơn. Trong nhà có bao nhiêu cái gương, rảnh rỗi thì soi mình một chút đi."
Kỳ Nguyệt thời trẻ vốn xuất thân danh môn khuê tú, từng cư xử rất quy củ. Nhưng sau khi kết hôn với Nam Tuấn Lương, bà cũng bị ảnh hưởng tính tình của chồng. Một khi đã đắc tội bà, thì đừng mong bà nể mặt.
Nam Tích từ nhỏ đã học được tính này của mẹ. Một khi cô cảm thấy ai đó chướng mắt, liền lập tức mang giọng điệu "ngài" đầy vẻ châm chọc, khiến đối phương nghe mà tức nghẹn không nói nổi.
Dù những lời này có khó nghe đến đâu, nhưng khi từ miệng Nam phu nhân thấm đượm vẻ cao nhã ung dung thốt ra, vẫn dễ nghe hơn nhiều so với giọng điệu kệch cỡm của Điền Huệ Vân.
Nam Tuấn Lương vốn thích nhất chính là tính cách này của vợ, liền ôm vai bà, giọng điệu cũng dịu dàng đi đôi phần: "Bảo bối, chúng ta không phải đến đây để cãi nhau."
Kỳ Nguyệt hừ lạnh, liếc nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Điền Huệ Vân, không buồn che giấu sự khinh miệt.
Nam Tích đã quá quen với cảnh này, chỉ lặng lẽ cúi đầu, dùng đầu ngón tay vuốt ve bộ móng tay được cắt tỉa bóng loáng tinh tế, vừa chăm chú "ăn cẩu lương".
Điền Huệ Vân thấy một chiêu không hiệu quả, dứt khoát đỏ hoe mắt, vẻ mặt đầy ấm ức, lấy khăn tay chấm nước mắt: "Con trai tôi cũng thật đáng thương, tự dưng bị người ta đánh một trận, đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Bác sĩ nói xương sườn gãy ba chiếc, phải nằm dưỡng bệnh ít nhất nửa tháng mới có thể xuống giường."
Vừa nói, nước mắt đã rơi lã chã, khóc như hoa lê đẫm mưa, rồi quay sang Trì Thương Sơn mà than khóc: "Ông xã à, con trai chúng ta sao mà khổ thế này! Nó lớn chừng này rồi cũng chỉ thích duy nhất một cô gái, bây giờ còn bất tỉnh nhân sự, lại còn bị từ hôn..."
Trì Thương Sơn bị tiếng khóc làm cho phiền lòng, nhưng nhìn vợ mình như vậy, ông ta cũng không nhịn được mà mềm lòng, giọng nói khẩn thiết cầu xin: "Em Nam à, nói ra thì cũng xấu hổ, Chiêu Minh bây giờ còn nằm trong bệnh viện, cũng coi như là báo ứng. Nhưng nhà chúng tôi thật lòng muốn cưới Nam Tích, hay là hoãn lại một chút, đợi nó hồi phục rồi để hai đứa nhỏ nói chuyện rõ ràng? Người trẻ tuổi tính tình bồng bột, ai biết đâu lại chỉ là một phút nóng giận. Nhân duyên tốt như vậy mà cắt đứt, sau này hối hận cũng không kịp đâu."
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng giày da nện xuống nền đá.
Bước chân trầm ổn, nhịp điệu đều đặn, âm thanh thuần hậu nhưng lại mang theo sự kiềm nén đầy áp lực, thể hiện rõ khí thế của chủ nhân.
Không hiểu sao, từng tiếng bước chân kia lại khiến lồng ngực Nam Tích hơi rung động, có chút thất thần.
Mãi cho đến khi âm thanh đó tiến vào trong phòng…
Sàn gỗ phát ra âm thanh trầm đục dưới từng bước chân vững chãi, mỗi nhịp bước đều ổn định, đi thẳng về phía chiếc sofa đơn bên cạnh Nam Tích.
Đôi giày da đen bóng loáng, thủ công tinh xảo, sạch sẽ không vương một hạt bụi. Ống quần tây thẳng nếp, như thể vừa được là ủi tỉ mỉ. Từ đó trở lên, một đôi chân thon dài, rắn rỏi, rồi đến vòng eo thắt lại bởi sơ mi trắng gọn gàng, ẩn hiện dưới lớp áo vest khẽ lay động theo từng bước đi.
Khi anh dừng lại, vạt áo cũng dần ổn định, buông xuống một cách trật tự.
Đôi bàn tay buông xuôi hai bên sườn, cốt cách rõ ràng, từng ngón thon dài, sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng được cắt tỉa hoàn hảo, không một tì vết.
Bộ khung xương rộng mang đậm nét nam tính, tỏa ra một loại áp lực tự nhiên khiến người ta không thể phớt lờ. Cảm giác như chỉ cần bị đôi tay này nắm lấy, e rằng rất khó thoát ra.
Bộ vest trên người anh có màu sắc gần như không khác mấy so với lần Nam Tích từng thấy anh ở cửa hàng trang sức. Chất liệu và độ bóng ánh sáng tương tự, nhưng không phải cùng một bộ.
Dự cảm trong lòng Nam Tích khiến cô không thể tin nổi, nhưng tim vẫn đập dồn dập theo phản xạ.
Cô ngẩng đầu—
Bỗng chốc, một màu nâu hải dương quen thuộc đập vào mắt.
Nhưng đối phương chỉ lướt qua cô bằng một ánh mắt nhàn nhạt, không dừng lại quá lâu, chỉ coi như một cái chào hỏi đơn thuần.
Lúc này, giọng nói nghi hoặc của Nam Tuấn Lương kéo cô trở về thực tại: "Vị này là…?"
Trì Thương Sơn không ngờ anh lại trở về, nhất thời có phần cứng đờ vì kinh ngạc: "Con trai lớn của tôi, Trì Cận Dư."
Trì Cận Dư hiếm khi về nhà, thậm chí rất ít khi liên lạc với người trong gia đình. Trong ấn tượng của Nam Tuấn Lương, anh vẫn là cậu thiếu niên hơn mười năm trước, trước khi xuất ngoại.
Còn Nam Tích—cô hoàn toàn không quen biết anh.
Vị này trước nay vốn ru rú trong nhà, dù cô từ nhỏ đã chơi thân với Trì Chiêu Minh cũng chưa từng thấy qua người anh trai trong truyền thuyết này. Hơn nữa, vì Trì Chiêu Minh luôn khinh miệt và hạ thấp anh, cô cũng chẳng mấy hứng thú.
Từ sau khi về nước tiếp quản tập đoàn, anh chưa từng xuất hiện trong bất kỳ sự kiện truyền thông nào, cũng không cho phép báo chí đưa tin về thông tin cá nhân. Có thể nói, anh giấu mình vô cùng kín kẽ, gần như không để lộ bất cứ dấu vết nào.
Mãi đến khi Trì Cận Dư ngồi xuống sofa bên cạnh cô, đầu óc Nam Tích vẫn còn hỗn loạn.
Tối qua, cô say rượu rồi tùy tiện trêu chọc, vừa nhào lên cắn người, vừa làm loạn khóc lóc, cuối cùng còn ngang ngược ôm lấy anh ngủ suốt một đêm. Kết quả, anh lại là vị đại thiếu gia chưa từng lộ diện của Trì gia, suýt nữa còn trở thành "anh chồng" của cô?
Căn biệt thự ở trung tâm thành phố kia, nơi chẳng ai biết chủ nhân thực sự là ai—nếu người đó chính là anh, vậy tất cả đều hợp lý.
Giống như một bài toán nan giải, đến khi nhìn thấy đáp án mới phát hiện từng bước suy luận đều hợp tình hợp lý.
Trong khi thế giới nhỏ bé trong đầu Nam Tích đang ầm ầm chấn động, Trì Cận Dư đã lễ phép chào hỏi vợ chồng Nam Tuấn Lương, còn đích thân đổi trà cho họ.
Ấm trà Điền Huệ Vân pha, không ai động đến, đã nguội lạnh từ lâu.
Dù trong lòng Điền Huệ Vân ghét cay ghét đắng sự tồn tại của Trì Cận Dư, nhưng giờ đây anh đã nắm quyền trong nhà, ngay cả Trì Thương Sơn cũng phải nể mặt anh vài phần. Vì thế, bà ta cố nhịn sự khó chịu, bước lên thỉnh cầu: "Cận Dư à, mau giúp đỡ đi, Nam gia nhất định đòi từ hôn."
Khóe mắt bà ta vẫn còn đỏ ửng vì khóc, lúc này lại tiếp tục diễn trò, hít mũi tỏ vẻ đáng thương: "Em trai con mệnh khổ, mẹ cũng vô dụng, cái nhà này chỉ trông cậy vào con thôi."
Trì Cận Dư liếc nhìn bà ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng nhờ được dạy dỗ từ nhỏ, lời nói của anh vẫn giữ được sự khách khí tối thiểu: "Ngài nói quá lời rồi."
Nói xong, anh hơi nghiêng người về phía vợ chồng Nam gia, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa, từng chữ thong thả nhưng đầy khí phách: "Chú, dì, hiện nay tình thế Bắc Kinh, hai vị chắc cũng rõ. Từ trước đến nay, hai nhà chúng ta luôn đồng khí liên chi[1], không thể phủ nhận đây là lựa chọn tốt nhất."
[1] Đồng khí liên chi: là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
Anh nói một nửa, giữ lại một nửa. Nếu không thể tiếp tục đồng khí liên chi, rất có khả năng cả hai nhà sẽ lưỡng bại câu thương[2].
[2] Lưỡng bại câu thương: ý là hai bên đều thua và tổn thất do tranh chấp, rốt cuộc chẳng ai được lợi.
Một ngọn núi không thể chứa hai con hổ—đây là đạo lý muôn đời không đổi.
Huống hồ, anh và Kỳ Cảnh Chi vốn đã cùng tiến vào một ngành công nghiệp mới, chia nhau miếng bánh lợi nhuận. Bề ngoài thì hòa khí, nhưng bên trong ngầm sóng gió không ngừng, chỉ chờ cơ hội để cản trở đối phương.
Ai cũng hiểu rõ điều này, vì vậy sắc mặt Nam Tuấn Lương không mấy dễ chịu.
Trì Cận Dư không nhắc một lời về Trì Chiêu Minh, khôn ngoan và sắc bén hơn Trì Thương Sơn rất nhiều.
Anh không nói lời thừa, mỗi câu đều là trọng điểm. Vì đến giai đoạn này, tình cảm giữa hai bên thế nào đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ có lợi ích mới có thể ràng buộc lẫn nhau.
Kỳ Nguyệt nghe vậy bật cười lạnh: “Nghe đồn đại thiếu gia là người hiểu lý lẽ, biết chừng mực. Không ngờ chính em trai mình gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy mà cậu vẫn muốn bao che, thật mở mang tầm mắt.”
“Dì nói đùa rồi.” Trì Cận Dư thản nhiên cong môi, dường như không hề tức giận. Anh không để tâm đến thái độ của bà, vẫn giữ sự điềm đạm và lễ độ như cũ.
“Em trai tôi đã phạm sai lầm không thể tha thứ, huống hồ đây còn là một sai lầm nghiêm trọng. Nó cũng không có mặt mũi nào để tiếp tục cầu hôn thiên kim nhà dì. Chuyện này tôi làm chủ, hủy hôn.”
Nói xong, anh liếc nhìn Trì Thương Sơn, làm bộ như hỏi ý kiến: “Bố, ngài thấy thế nào?”
Trì Thương Sơn né tránh ánh mắt anh, thở dài: “Tùy con.”
Điền Huệ Vân lập tức sụp đổ, không thể tin nổi mà nhìn chồng mình. Môi bà ta run rẩy, nhưng không thốt ra được lời nào.
Trì Thương Sơn ra hiệu cho người hầu, bảo họ dìu bà ta đi nghỉ ngơi.
Kỳ Nguyệt bị xoay vòng đến mức có chút mơ hồ: “Đại thiếu gia, đây là có ý gì?”
Trà Tây Hồ Long Tỉnh vừa đúng độ ngon nhất, Trì Cận Dư nhìn thoáng qua nước trà trong vắt, rót ra ba ly, đặt vững vàng lên bàn.
Lần đầu tiên trong buổi tối nay, anh nghiêm túc nhìn thẳng vào Nam Tích.
“Tôi hy vọng được kết hôn với Nam tiểu thư.”