9.
Mẹ kéo tôi theo dõi Cố Trầm Dã.
Tôi nhìn bóng lưng đơn độc của Cố Trầm Dã mà buồn lòng, thậm chí còn nghĩ tất cả là âm mưu của mẹ.
Nhưng ngay sau khi Cố Trầm Dã vừa rẽ vào một ngõ nhỏ, bộ dạng chán chường của cậu ấy lập tức thay đổi.
Cậu ấy không đến tiệc tri ân giáo viên, mà lắc mình chui vào một quán rượu nhỏ.
Mẹ tôi lập tức kéo tôi vào theo, ra vẻ bí ẩn nói.
“Con chờ xem kịch hay đi.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, quán rượu bây giờ khá là đông.
Sau khi Cố Trầm Dã bước vào, thuần thục ngồi vào một băng ghế.
Ngồi xung quanh có lẽ là bạn học của cậu ấy, có mấy đứa nhìn khá quen, hình như là đám lưu manh đã bỏ học của trường.
Có đứa lấy hộp thuốc lá ra, đưa cho Cố Trầm Dã một điếu.
Cậu ấy thuần thục châm thuốc.
Đối phương hỏi: “Sao có mỗi mình mày thế? Nữ thủ khoa kia đâu? Chẳng phải mày đánh cược đêm nay sẽ tán đổ được nhỏ sao? Bọn tao còn đang chờ xem đấy.”
Cố Trầm Dã gỡ bỏ mặt nạ học sinh ngoan, mặt sầm xuống.
“Nó từ chối tao rồi. Không biết lệch dây thần kinh nào, vốn tưởng là con bé đơn thuần, ai ngờ lại là học sinh giỏi của trường, đã thế còn xấu xí. Nhìn cái mặt đầy mụn của nó mà tao phát nôn.”
Tôi ngồi ở ở gần đó, nghe xong móng tay dường như đâm vào lòng bàn tay.
Cố Trầm Dã chê tôi xấu xí?
Tôi còn chưa chê cậu ta học dốt đâu đấy!
Tôi cứ nghĩ đây là quá đáng nhất rồi, không ngờ chuyện tiếp theo còn làm tam quan tôi đổ nát.
“Ha ha ha, người ta không xinh lắm, nhưng thành tích tốt còn gì. Nữ thủ khoa đấy, Thanh Hoa Bắc Đại tùy ý chọn, nhưng bây giờ nó từ chối mày, chuyện học Thanh Hoa mày định tính sao? Không phải mày kém mấy điểm mới vào được Thanh Hoa à?”
Cố Trầm Dã tỏ tình với tôi và chuyện cậu ta vào Thanh Hoa thì liên quan gì?
Chẳng lẽ làm bạn trai tôi, Thanh Hoa sẽ mời cả cậu ta?
Thật sao?
“Lúc trước tao xem ti vi có thấy, có đứa thủ khoa, Thanh Hoa vì muốn cướp nó mà mời cả đứa bạn gái thiếu điểm của nó vào Thanh Hoa. Nếu mày tán được nữ thủ khoa kia, bảo nó đề xuất với Thanh Hoa, có khi dẫn được cả mày vào cũng nên.”
Hả?
Quá phận quá đáng.
Thật sự là rất chi là quá đáng!
Cô bạn gái trên bản tin kia cũng chỉ thiếu vài điểm để vào Thanh Hoa thôi.
Là thiếu vài điểm, không phải thiếu chục điểm!
“Đương nhiên phải nghĩ thêm cách chứ, tao không tin nó từ chối được tao. Chỉ cần nó làm bạn gái tao, chuyện vào Thanh Hoa này quá đơn giản.”
Cố Trầm Dã vô cùng tự tin, hít nhả khói thuốc, gương mặt vốn rất thanh tú bỗng trở nên vô cùng đáng ghét.
10.
Tôi cầm chai bia trên bàn lên, tức giận muốn dội vào người Cố Trầm Dã.
Ai ngờ mẹ còn nhanh hơn tôi, cầm cả chai bia dội thẳng vào đầu Cố Trầm Dã, hùng hổ quát lớn:
“Thứ đê tiện vô liêm sỉ này, rắm thối còn dám mơ mộng hão huyền! Thằng chó con, con gái tao đã nhìn thấu quỷ kế của mày rồi!”
Trước giờ tính tình mẹ tôi vốn hơi đoan trang cứng nhắc, chưa từng cãi nhau với ai bao giờ.
Đây là lần đầu tôi thấy mẹ nổi giận.
Tôi vốn đang rất giận, bây giờ chỉ vội giữ chặt lấy mẹ, la to để bà ấy bình tĩnh lại.
Cố Trầm Dã chưa nhận ra chúng tôi, cũng hung hăng mắng lại một câu.
“Tổ cha bà, mụ điên từ đâu chui ra vậy?”
Tôi vốn đang muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nghe đến đây thì dẹp luôn.
Cậu ta dám chửi mẹ tôi!
Tôi vốn định nhân nhượng cho yên chuyện, mà nghe đến đây cũng điên máu đập cho cậu ta một cái.
“Cậu mới là đồ thần kinh, cả nhà đều thần kinh, tôi thấy cậu bề ngoài sáng sủa, ai ngờ lại không bằng con chó! Còn định lợi dụng tôi để vào Thanh Hoa, tính toán hay quá nhỉ!”
Cố Trầm Dã cuối cùng đã phản ứng kịp, nhận ra giọng nói của tôi, lập tức giơ tay tháo mũ của tôi xuống.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Lâm Diên Diên? Từ từ… Cậu nghe tớ giải thích.”
Giải thích cái rắm!
Tôi ném thẳng hộp trang sức lên đầu cậu ta.
Lần này tôi không cản mẹ nữa, để mẹ xông lên.
Kết quả hai bên xông vào hỗn chiến, không biết ai sau đó đã gọi cảnh sát.
Cả hai bên bị mời lên đồn.