1.
Tôi cầm tờ nguyện vọng bị mẹ sửa lại, hai tay run bần bật.
“Mẹ, mẹ làm thật đấy à? Con gái mẹ có thể học Thanh Hoa Bắc Đại đấy, mẹ đổi nguyện vọng thành đại học tuyến hai làm gì?”
Bây giờ tôi như nghe sấm giữa trời quang, trong đầu tưởng tượng ra bảy bảy bốn chín phương pháp bố mẹ dùng để ngăn con gái thi vào trường danh giá.
Kiểu như nuốt mất học bổng, hoặc bắt nhường cho em trai học trước, không chịu được con gái tài giỏi.
Nhưng mà nghe nó sai sai ấy!
Nhà tôi khá giả, tôi là con một, không có em trai.
Dù mẹ tôi muốn trọng nam khinh nữ, cũng không có con trai mà thiên vị.
Hơn nữa, từ sáng sớm đã thấy mẹ ra vẻ thần bí rồi.
Bây giờ mẹ tôi ngồi cắn hạt dưa, lén liếc xéo tôi một cái.
“Con gái à, nghe mẹ đi, mẹ không hại con đâu. Mẹ nói thật đấy, Thanh Hoa này con không học được, theo là đời này coi như bỏ.”
Mẹ tôi hình như còn sợ tôi không tin, dậm chân một cái.
“Thật không dám giấu con, mẹ con vừa sống lại đấy, tương lai của con mẹ biết rõ như lòng bàn tay! Nghe lời mẹ tuyệt đối không sai!”
Tôi mắt lạnh nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, trong lòng đầy ngờ vực.
“Vậy con vào Bắc Đại?”
“Bắc Đại cũng không được. Bắc Đại ấy, con còn chưa tốt nghiệp đã ôm não yêu đương chạy theo người ta về nông thôn ra mắt phụ huynh, sau đó lại bị đám buôn người lừa bán, cả đời ăn cám trấu, cuối cùng vì không sinh được con trai mà bị nhà chồng ghét bỏ, âu sầu mà chết.”
Uầy, cái kịch bản này hình như khác cái đầu luôn.
Nãy vừa bảo tôi sinh năm đứa con cơ mà, sao bây giờ lại thành tôi không đẻ được đứa nào thế?
Hệ thống sinh sản còn thay đổi theo lựa chọn nữa à?
Ủa thế cuối cùng mẹ tôi sống lại mấy lần?
“Con có thù hằn gì với đám buôn người à? Cứ nhắm vào con hoài vậy?”
Tôi đặt ra nghi vấn.
Mẹ đau đớn nhìn tôi.
“Ai biết tại sao đám con buôn trời đánh kia lại chỉ nhắm vào con cơ chứ. Cơ mà Thanh Hoa Bắc Đại này con đừng chọn. Nghe mẹ đi, đại học tuyến hai trong thành phố gần nhà, có chuyện gì bố mẹ còn giúp được.”
Tôi cực kỳ nghi ngờ vụ này là âm mưu.
Nhưng mẹ tôi là một người cực kỳ đứng đắn, trừ phi phát điên, nếu không tuyệt đối không ăn nói vớ vẩn thế này.
Nên tôi lập tức gọi điện thoại.
“Xin chào, đây là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn phải không? Tôi hoài nghi mẹ tôi bị tâm thần.”
2.
Mẹ tôi phi người đến ngắt điện thoại của tôi.
“Lâm Diên Diên, con không tin mẹ phải không? Mẹ thực sự đã sống lại đó, con có người yêu trên mạng tên là Cố Trầm Dã, bạn thân nhất của con là A Phúc. Con giấu mẹ để dành 3000 nhân dân tệ, chuẩn bị thi đại học xong sẽ đi du lịch Tam Á với Cố Trầm Dã.”
Tôi hoảng sợ nhìn mẹ.
Mẹ cũng hốt hoảng nhìn tôi.
Vụ tôi yêu đương online bị mẹ phát hiện rồi à?
Mẹ biết tôi muốn đi du lịch với người ta, nên mới sửa lại nguyện vọng, chỉ để ngăn tôi yêu đương?
Cái sự ham khống chế đến biến thái này còn quá đà hơn việc mẹ bảo mình sống lại nữa.
Nhưng tôi phát hiện chuyện còn lạ hơn cơ, là mẹ nói đúng cả đấy.
Cố Trầm Dã là học sinh giỏi trường tôi, chúng tôi quen nhau qua diễn đàn trường.
Thật ra tôi biết tên cậu ấy, nhưng cậu ấy không biết tôi là ai.
Tôi dần nảy sinh tình cảm với cậu ấy, nhưng vẫn chỉ ở giai đoạn thầm mến thôi.
Chuyện này có thể do mẹ lén xem điện thoại của tôi, biết được tên của Cố Trầm Dã, còn bạn thân có thể do tôi từng nhắc rồi.
Nhưng chuyện lén tiết kiệm tiền, muốn hẹn Cố Trầm Dã đi Tam Á, tôi chưa tiết lộ với bất cứ ai cả.
Thậm chí chính chủ Cố Trầm Dã còn không biết cơ mà.
Đây mới chỉ là kế hoạch, mới suy nghĩ trong đầu còn chưa thực hiện đó.
Trừ phi mẹ tôi biết đọc suy nghĩ, hoặc mẹ thực sự đã sống lại.
Thấy tôi tỉnh táo lại, mẹ vỗ vai tôi, lời đầy ẩn ý.
“Bây giờ con đã tin mẹ sống lại chưa?”
“Con tin, nhưng nếu con đến Thanh Hoa Bắc Đại, tương lai thật sự thê thảm vậy sao?
Trong mắt mẹ ánh lên nước mắt.
“Thảm thiết như vậy đó.”
Tôi muốn nói lại thôi, đặt ra một giả thiết.
“Có khả năng là, không phải do Thanh Bắc Đại có vấn đề, mà là đầu óc con có vấn đề không?”
Nếu không sao cứ bị người khác lừa bán hoài thế?